Chương 8

"Không muốn, mặc cái này nhất định nhìn chị rất mập đi." Biên Khê một mặt ghét bỏ mà nhìn chiếc váy cưới hình đuôi cá Biên Bá Hiền cầm trong tay, nhân viên cửa hàng nói là cái gì váy đuôi cá sau này sẽ trở thành trào lưu của thế giới, Biên Khê chỉ cảm thấy chiếc váy này như món đồ chơi mặc vào có thể xuyên thấu nửa người phía trên, liếc mắt một cái là thấy rõ hết tất thảy. "Chị cứ mặc thử đi, lỡ như sẽ đẹp mà anh rể cũng thích thì sao?" Biên Bá Hiền cảm thấy cái váy này là đẹp nhất, cũng là chiếc áo cưới cậu rất thích, nhưng không thể nào mặc lên người, vì cậu là nam.

Biên Bá Hiền quan sát kỹ chiếc váy cưới trong tay, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến. "Nhìn trong mắt em đều đem mấy chữ thích nhưng không được mặc, toàn bộ đều hiện rõ trên mặt, hay là anh mua cho em mấy cái này về mặc chơi nha?" Trong tay Phác Xán Liệt còn mang theo một hộp bánh, đổi thành quần áo bình thường làm nhân viên phục vụ ở bên cạnh hai mắt đều sững sờ.

"Sao anh lại tới đây?" Bàn tay của Biên Bá Hiền thuận thế bị Phác Xán Liệt bắt lấy, tay kia nhận hộp bánh. "Buổi tối dẫn mọi người đi ăn cơm, nhà Ngô Thế Huân mở một nhà hàng, tiểu tử này lại bắt đầu vượt biên rồi." Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, tay đang nắm tay Bá Hiền lại buông ra, quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng vui vẻ hòa thuận bên cạnh, lại dời ánh mắt đến trên người Thẩm Dịch Thư.

"Chị mặc váy cưới này rất là đẹp, không hổ là đại mỹ nhân Thành Châu." Phác Xán Liệt tuy rằng ánh mắt vẫn còn trên người Thẩm Dịch Thư, ngoài miệng cũng không quên nói vài lời. "Anh rể, rảnh không? Để hai người họ thoải mái thử đồ, hai chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm?" Phác Xán Liệt nghiêng đầu ra ngoài, Thẩm Dịch Thư nhìn cũng không kinh ngạc, gật gật đầu ra hiệu cho Biên Khê một chút rồi đi ra ngoài.

"Khoan!" Biên Bá Hiền nhẹ nhàng giữ chặt Phác Xán Liệt đang muốn đi ra ngoài, "Hai người các anh đi ra ngoài nói chuyện gì?" Biên Bá Hiền trước giờ chưa từng thấy Xán Liệt và Thẩm Dịch Thư có qua lại. "Cùng nhau thảo luận vài chuyện, như là cách làm con rể Biên gia sao cho tốt, lát nữa sẽ trở về, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh." Phác Xán Liệt hôn lên khuôn mặt Biên Bá Hiền một cái rồi rời đi.

"Không thể nào, Phác thiếu tướng cũng ở rể sao?" Được khen ngợi, Biên Khê mang theo tiếng cười từ phía sau Biên Bá Hiền truyền đến. Chỉ còn lại Biên Bá Hiền đứng một mình, ở đó nghĩ không ra trước sau.

Thẩm Dịch Thư đứng bên cạnh xe, vẫn cười, nhưng lời nói ra cũng không tốt như vậy: "Thẩm Tinh Vân cậu muốn xử lý thế nào cũng được, tôi cũng không biết nợ cậu bao nhiêu lần, khẳng định không thể cản trở chuyện của cậu." Phác Xán Liệt vừa mới ra ngoài nhìn Thẩm Dịch Thư trước tiên thiếu chút nữa không kịp phản ứng, tuy rằng mình đúng là muốn nói chuyện này, nhưng không nghĩ tới Thẩm Dịch Thư lại nghĩ đến nhanh như vậy.

"Thẩm lão gia giao cho anh quản thật là biết chọn đúng người, bất quá anh đây... Thật sự một chút cũng không kiêng kị?" Phác Xán Liệt đưa cho Thẩm Dịch Thư một điếu thuốc, lại bị Thẩm Dịch Thư đưa tay từ chối. "Không có gì phải kiêng kị, nha đầu kia lấy của Thẩm phủ bao nhiêu tiền mua quần áo, cũng không ít lần tìm đến tôi xin xỏ." Thẩm Dịch Thư vừa rồi cũng không phải không nhìn thấy Biên Bá Hiền cáu kỉnh, phối hợp với Thẩm Tinh Vân mấy ngày nay tìm kiếm ít thuốc lậu, tối hôm qua lại khóc sướt mướt về nhà náo loạn, trong ngoài đều có suy xét rõ ràng.

Phác Xán Liệt lần này tới tìm hắn nói chuyện riêng, nên biết chuyện gì đang xảy ra là điều đương nhiên. Hắn nói không phải là lời tức giận gì, Thẩm Tinh Vân một năm nói ít cũng dùng ba hoặc bốn trăm đại dương ra ngoài tiêu xài, người mẹ kia lại càng không phải thứ tốt lành gì. Để Phác Xán Liệt xử lý người là tốt nhất, để hắn xử lý nha đầu này không phải là chuyện xấu.

Phác Xán Liệt gật gật đầu, Thẩm Dịch Thư hiện tại là trụ cột của Thẩm gia, nếu hắn không quan tâm đến thì cũng không có việc gì phải băn khoăn. "Sao anh không hút thuốc nữa?" Phác Xán Liệt không nói thêm gì nữa, tùy tiện chuyển đề tài.

"Biên Khê mang thai, tôi phải bỏ hút thuốc." Thẩm Dịch Thư xoay chiếc nhẫn trên tay, trên gương mặt ngày thường không chút tình người đột nhiên xuất hiện một tia kiêu ngạo, còn rất vui mừng.

"Không thể nào? Chỉ mới có vài ngày lại có thể mang thai...?" Vẻ mặt Phác Xán Liệt không thể không suy nghĩ, tự nhẩm lại lúc này còn chưa tới nửa tháng, Biên Khê đã mang thai, Thẩm Dịch Thư người này năng lực cao như vậy sao? Hơn nữa... Cho dù là mấy ngày nay đều làm thì mang thai cũng không thể phát hiện nhanh như vậy. Càng không thể nói đến cô là alpha, thụ thai càng khó, chẳng lẽ Thẩm Dịch Thư lại bị đội mũ xanh?

Nghĩ đến đây, Xán Liệt hắn có chút muốn cười.

"Mấy ngày trước khi tôi đến Biên gia cầu hôn, cũng không nghĩ tới có thể mang thai, bất quá nếu mang thai đương nhiên là chuyện tốt, tôi khẳng định cũng phải xem xét bản thân nghiêm khắc đúng không." Thẩm Dịch Thư đυ.ng bả vai Phác Xán Liệt. "Cậu còn nói tôi, không phải cậu cũng rất nhanh sao? Liền nhanh chút đi, để hai chị em họ hạ sinh cùng lúc, nói không chừng còn có thể để cho bệnh viện sắp xếp một phòng lớn hợp nhất." Thẩm Dịch Thư trêu ghẹo Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt còn gật đầu ở đó nói hắn cũng phải nghiêm khắc xem xét lại mình một chút.

Cho nên phần tồi tệ nhất chính là Biên Bá Hiền, không chỉ cả người nóng nực đầy mồ hôi, lại bị chị gái và anh rể tất cả đều nhìn ra chuyện tối hôm qua của mình, thậm chí ngay cả chuyện chị gái mang thai cũng là người cuối cùng trong bốn người biết.

"Mang thai?!" Biên Bá Hiền thiếu chút nữa ở trong phòng ăn hét lớn, bánh trong tay đều rơi xuống đất. Phác Xán Liệt ở bên cạnh giả bộ kinh ngạc, nhìn Biên Bá Hiền trợn tròn hai mắt. "Sao lại mang thai? Mang thai nhanh như vậy à? Bây giờ cũng không thể biết là con trai hay con gái, phải không?" Lời của Biên Bá Hiền bắn ra như một khẩu súng máy, tuy rằng biết rõ, nhưng hiện tại chỉ có điên cuồng hỏi mới có thể làm cho mình có cảm giác an tâm một chút. Mặc dù rất thích trẻ con, nhưng nó có hơi nhanh quá.

"Em xem đồ ăn đều rơi xuống đất cả rồi, hiện tại sao có thể nhìn ra nam hay nữ, nếu chị không nói thì em cũng nhìn không ra được chị đang mang thai, bản thân cùng Xán Liệt học hỏi một chút, nào có khoa trương như vậy." Biên Khê cau mày cười nói, tuy rằng trên người Biên Bá Hiền vẫn là mùi của hoa sơn trà, chưa được Phác Xán Liệt hoàn toàn đánh dấu, nhưng điều này ngược lại có thể làm cho nàng an tâm một chút, ít nhất Phác Xán Liệt vẫn là một người có chừng mực. Biên Bá Hiền bây giờ làm ba quả thật có chút sớm, dù thế nào cũng phải đợi đến hai mươi tuổi rồi tính sau.

"Cũng không phải chị ruột của anh ấy, anh ấy khẳng định là không kích động đi! Chị, sao chị có thể đem em so sánh với anh ấy?" Biên Bá Hiền ưỡn lưng nói, còn học theo Phác Xán Liệt liếc mắt một cái. "Dựa vào lời này của em không thể nói như vậy, em là vợ của anh, chị ruột của vợ cũng chính là chị ruột của anh, anh sống nội tâm, nên đừng đối xử với anh như vậy, em và chị gái cách xa nhau." Phác Xán Liệt trêu chọc Biên Bá Hiền, mới đầu khi biết hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng đây là lần thứ hai rồi chính hắn cũng không thể nào diễn theo màu sắc thật được.

Biên Bá Hiền nghe Phác Xán Liệt nói vòng vòng một hồi, càng không muốn nghe hắn chọc ghẹo, cầm một cái bánh nhét vào miệng Phác Xán Liệt, thiếu chút nữa làm cho Phác Xán Liệt cắn lưỡi.

Cơm nước xong, Phác Xán Liệt lái xe đưa Biên Bá Hiền về nhà, cậu ngồi ngẩn người trên ghế phụ, bản thân không muốn về nhà. Biên Khê cũng dọn ra ngoài rồi, mình cũng không có tình cảm gì với nhà mới này, hơn nữa còn không gặp được Phác Xán Liệt...

"Có chuyện gì vậy?" Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền một đường không thèm nói lời nào, dư quang liếc nhìn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, miệng cất tiếng hỏi. "Không muốn về nhà?" Phác Xán Liệt nắm tay của cậu, đối phương giống như vừa mới được phục hồi tinh thần.

"Không. Em chỉ là..." Biên Bá Hiền ngượng ngùng mở miệng nói, cũng không thể còn chưa kết hôn đã la hét muốn đến nhà người ta ở, huống chi tối hôm qua vừa mới... "Vậy anh muốn em ở lại nhà anh." Phác Xán Liệt nhìn ra biểu tình khó xử của Biên Bá Hiền, nếu đã như vậy, chính mình phải cho Biên Bá Hiền một cơ hội, loại chuyện không biết xấu hổ này vẫn là tự mình nói đi. Dù sao hắn cũng hi vọng Biên Bá Hiền có thể đến ở cùng mình. Bản thân mấy năm nay cũng không có cách nào ngủ được ngon giấc, kết quả tối hôm qua sau khi "làm" xong việc liền cảm thấy ngủ rất sâu, rất thoải mái, tuy rằng thời gian ngủ cũng không dài hơn bình thường là bao, nhưng lại không mệt mỏi như thường ngày.

Biên Bá Hiền gật gật đầu chấp nhận, cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống của mình thật sự là mở ra một chương mới đi.

Tuy nhiên, chương mới của chị cũng mở quá nhanh.

"Chị thực sự có thai rồi." Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt. "Em cũng sẽ mang thai, không cần gấp gáp." Phác Xán Liệt để cậu thoải mái chơi đùa với tay mình, không nghĩ tới Biên Bá Hiền còn đang nghĩ đến chuyện Biên Khê mang thai.

"Em mang thai, mang thai gì đó... sau này chắc chắn sẽ có. Bây giờ vẫn còn sớm, anh không muốn có em bé." Biên Bá Hiền nghe thấy lời này của Phác Xán Liệt có chút giật mình, cho dù là làʍ t̠ìиɦ cũng không hoàn toàn đánh dấu. Mặc dù tỷ lệ thụ thai omega cao, nhưng không vào khoang sinh sản thì vẫn không thể mang thai. "Em rất muốn có con với anh." Phác Xán Liệt sợ Biên Bá Hiền hiểu lầm, có chút sốt ruột giải thích. "Nhưng em vẫn còn nhỏ tuổi lắm bảo bối, tôi không nỡ để em làm ba sớm như vậy." Hắn nói.

Biên Bá Hiền nghe xong lời của Phác Xán Liệt có chút ngây ngốc, suy nghĩ nửa ngày, lông mày cũng từ từ thả lỏng, nhìn dáng vẻ có phần bối rối nhưng chân thành của Phác Xán Liệt, cậu chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh nghe rất rõ ràng.

***

"Tử Diễn ca ca, sau này anh có bảo bối, sẽ cho nó leo lên cây hái đào ăn sao?" Biên Bá Hiền cầm quả đào thật to trong tay nhỏ, Phác Xán Liệt đang ngồi trên thân cây rắn chắc không quá cao.

"Tất nhiên, nhưng ta khẳng định phải hái cho người yêu sau này của ta ăn."

"Tử Diễn ca ca thật thiên vị nha!"

"Không phải Tiểu Tranh, ta chỉ cảm thấy người đó là bảo bối của ta."

***

Phác Xán Liệt vẫn không dẫn Biên Bá Hiền đi Phác phủ, trở về căn nhà tối hôm qua, Biên Bá Hiền hôm nay đi dạo lắc lư lên xuống cũng mệt mỏi, tắm rửa xong nằm ở trên giường có chút mà hai mắt đã mở không ra.

Phác Xán Liệt từ phòng tắm đi ra nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của Biên Bá Hiền, nằm xuống bên kia giường lại vòng tay từ sau lưng ôm lấy cậu, đem thân thể của cậu dựa sát vào mình. "Buồn ngủ. Muốn ngủ...." Biên Bá Hiền cảm nhận được động tác của Phác Xán Liệt, phối hợp dựa vào trong ngực hắn, lại cảm nhận được nụ hôn không giải thích được của Phác Xán Liệt ở sau gáy và đỉnh đầu mình, lắc lắc đầu kêu dừng lại. "Em ngược lại không lạ giường nhỉ. Ngủ ngon bảo bối." Phác Xán Liệt vốn còn lo lắng Biên Bá Hiền đến nơi mới ở sẽ không thích ứng được, không nghĩ tới ngủ nhanh hơn mình, phỏng chừng là bởi vì ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại đi tới đi lui

Có trời mới biết, em ấy mệt mỏi biết nhường nào.

Bàn tay Phác Xán Liệt dịch đến trên mặt Biên Bá Hiền, ngón tay vuốt ve môi Biên Bá Hiền. Đột nhiên ngón giữa bị Biên Bá Hiền nhẹ nhàng cắn, cũng may không lớn, bằng không Phác Xán Liệt đều sợ tay mình bị cắn đứt. "A, đứa nhỏ này sao còn cắn anh, ngủ hay không ngủ?" Phác Xán Liệt muốn lấy ngón tay đi, kết quả đầu lưỡi Biên Bá Hiền đột nhiên liếʍ ngón tay hắn một chút, xúc cảm bất thình liệt khiến Phác Xán Liệt giật mình.

Vốn còn miệt mài dỗ dành Biên Bá Hiền ngủ liền đi ra ngoài giải quyết chuyện Thẩm Tinh Vân một chút, kết quả bị Biên Bá Hiền làm cho như vậy đứng ngồi không yên. Đành phải di chuyển ngón tay ra, chạy đến phòng tắm rồi xối nước lạnh giải quyết.

Phác Xán Liệt lau tóc ướt, nhìn Biên Bá Hiền trên giường ngủ an ổn liền ra khỏi phòng ngủ đi xuống dưới lầu, tùy tiện mặc hai bộ quần áo, gọi điện thoại đến văn phòng của mình trong sảnh quân đội. "Nơi này là quân... ". "Bạch phụ tá quan, là tôi." Phác Xán Liệt trực tiếp cắt ngang "lời tự giới thiệu" của Bạch Vận Đường, đối diện nghe được thanh âm của Phác Xán Liệt có chút ngẩn người, bất quá vẫn nhanh chóng trả lời.

"Thiếu tướng. Có công việc gì cần sắp xếp?" Bạch phụ tá khẳng định là không nguyện ý trễ như vậy làm việc gì, bất quá thiếu tướng an bài việc, chậm hơn nữa cũng phải làm. "Để anh tìm người theo dõi Thẩm Tinh Vân, không để cô ta chạy đi, bây giờ cô ta đang ở đâu?" Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn quả hạt dẻ đặt trên bàn, nắm lấy một nắm liền lột vỏ.

"Không có, hiện tại cô ta ở Vĩnh Nhạc Môn cùng đám nữ nhân nhà giàu ngày thường kia cùng cô ta có quan hệ, cùng phú gia uống rượu ca hát."

"Xem ra cũng không có nhiều khổ sở, chờ thêm một chút tìm đại một gian phòng cho cô ta rồi ném vào trong tòa nhà phía sau Vĩnh Nhạc Môn. Lấy hộp bánh quy mà cô ta đưa cho tôi đem cho khách của cô ấy nếm thử trước khi cho họ vào." Phác Xán Liệt chăm chú bóc vỏ, giống như nói một chuyện không liên quan đến mình. "Xong việc, hãy đưa cô ta đến trại giáo dưỡng ở phía Bắc thành phố, nếu cô ta tràn đầy tự tin, hãy để cô ta trở về với một phần thưởng đầy đủ."

Tòa nhà phía sau Vĩnh Nhạc Môn kỳ thật chính là một cái quán bar, bên trong là người nào, cái gì sinh ý, không cần nói cũng biết. Trên có phú thương lão bản, dưới có lưu manh côn đồ. Phác Xán Liệt nói một thân "tràn đầy tự tin" lại "trở về với phần thưởng đầy đủ" nghe xong Bạch phó quan không rét mà run, đáp một tiếng liền tê dại đi làm việc.

Thẩm Tinh Vân không tính là thâm tình, cô tới gần Phác Xán Liệt là có mục đích riêng của mình, muốn cho người khác đều cao mắt nhìn mình một cái, coi Phác Xán Liệt là chỗ dựa để mình dựa dẫm có thể cáo giả hổ uy. Bất quá con hồ ly này chung quy cũng không có thăm dò tính toán kĩ lưỡng, vẫn bị hổ đưa về trong rừng sâu.

"Chờ một chút." Phác Xán Liệt gọi Bạch Vận Đường. "Trước tiên chờ hôn lễ của Thẩm thiếu gia chấm dứt rồi nói sau, dù sao cũng là anh em."

Phác Xán Liệt bóc một nắm quả hạt dẻ đã bóc vỏ liền đi lên lầu, đem bỏ lên giấy lót đặt ở trên tủ đầu giường, đi rửa tay lại lên giường ôm Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền dường như cảm nhận được Phác Xán Liệt đã trở lại, xoay người đối diện với Phác Xán Liệt, hừ hừ hai tiếng lại chui vào trong ngực hắn. Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền giống như một cún con, tâm tình khoái trá, lại đem Biên Bá Hiền đến gần một chút, nhắm hai mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Có lẽ mình nên dẫn Biên Bá Hiền đi gặp cô cô, Phác Xán Liệt nghĩ.

Rèm cửa sổ tối hôm qua không kéo lên lúc này lại bị kéo lại chỉ để lại mấy khe hở, ánh mặt trời chiếu trên mặt Biên Bá Hiền khiến người ta khó ngủ hơn nữa. Biên Bá Hiền cau mày sờ sờ bên giường, Phác Xán Liệt đã đi, chậm rãi một hồi mở mắt ra, phát hiện trên tủ đầu giường có một đĩa hạt dẻ cùng một tờ giấy.

"Bảo bối, anh đi quân sảnh xử lý công việc, tỉnh ngủ ăn chút bữa sáng đi, mười hai giờ trưa tôi trở về đón em ra ngoài ăn cơm. —— Liệt."

Biên Bá Hiền cầm tờ giấy còn có chút buồn ngủ, nhìn chữ viết của Phác Xán Liệt còn có chút thẹn thùng. "Bảo bối" đánh xưng hiếm thấy này mà Phác Xán Liệt có thể không chút kiêng dè mà dùng. Phác Xán Liệt từ nước ngoài học tập qua một năm trở về, những từ ngữ của người nước ngoài này hắn luôn dùng rất tự nhiên, người bên ngoài nghe không rõ, chỉ cảm thấy vừa bảo vừa là bối ngán ngẩm. Biên Bá Hiền từng nói Phác Xán Liệt ở trước mặt người ngoài không được gọi cậu như vậy, Phác Xán Liệt lại chỉnh ra cái gì. Darling? Có lẽ hàm súc một chút, nhưng Phác Xán Liệt vẫn luôn kêu cậu là bảo bối bảo bối.

Sảnh quân sự cách đây không gần, bất quá gần đây xe thuê vẫn rất dễ tìm. Phác Xán Liệt làm việc xong còn phải đến đón mình, không bằng tự mình trực tiếp đi qua là tốt hơn. Biên Bá Hiền xuống giường kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài không chút kiêng dè chiếu vào. Mở cửa sổ ra lại có thể nghe thấy bên ngoài ồn ào, Biên Bá Hiền thò nửa người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban đêm vẫn là một con phố nhỏ yên tĩnh bị tiếng hét của những người bán hàng rong từng chút một lấp đầy, từ bánh bao đến canh nóng hổi, đồ trang sức hoa tươi rồi đến dưa hấu, thịt rau đều có. Không nghĩ tới Phác Xán Liệt lại ở một nơi gần nhân gian pháo hoa như vậy, Biên Bá Hiền thu mình trở về, bánh bao phía dưới rất giống loại mình ăn ở cửa hàng trước kia, không ngại xuống xem một chút.

Biên Bá Hiền ở đây không có quần áo của mình, chỉ có bộ đêm hôm trước lưu lại, đã được giặt sạch đặt ở trong tủ quần áo. Cũng may áo sơ mi của mình không để cho Phác Xán Liệt xé, một thân này cũng coi như hoàn chỉnh, thay xong quần áo nắm lấy một nắm hạt dẻ đặt ở đầu giường liền ra cửa.

"Nhóc, cậu muốn ăn cái gì, bánh bao hay mì?" Chị gái mặc xiêm y vải hoa thô trên tay bận rộn, phía sau có một anh trai trung niên giúp cô buộc dây tạp dề buông lỏng. Đại tỷ thấy Biên Bá Hiền đến vội vàng chào hỏi, tay lại vững vàng vớt mì.

"Chị, bánh bao là loại bánh bao lớn sao?" Biên Bá Hiền từ khi đến miền Nam, bánh bao ăn đều là bánh nhỏ làm bằng bột mì chết, tuy rằng cũng ngon, nhưng luôn cảm thấy giống như sủi cảo vậy.

"Đúng vậy! Một mảnh này là một nhà chúng ta làm loại bánh bao này, bánh bao lớn, nhân thịt." Chị chủ đưa mì trong tay cho cô gái phía trước, quay qua khoảng trống lau tay nhìn Biên Bá Hiền.

"Vậy tôi lấy một cái bánh bao đi." Biên Bá Hiền cảm thấy tám phần không có gì sai, hương vị quê hương khiến cậu rất chờ mong. "Nhóc con, ngươi ăn mỗi cái này có thể no sao? Chị có một bát canh thịt bò nè cho cậu." Chị gái cau mày, cô nhìn Biên Bá Hiền biết đây là một người có thể ăn no, tuy rằng thân thể mỏng, nhưng cũng không thể như vậy được.

"Vậy cũng được, cảm ơn chị." Biên Bá Hiền do dự một chút vẫn là nghe lời, chị gái cầm lấy nồi hấp thật lớn, hơi nóng bốc lên, theo sát sau đó là mùi thơm. "Nhóc sống ở đâu, tôi nhìn cậu rất lạ mắt." Chị gái vẫn đáp lời, đối với anh trai bên cạnh bảo hắn đi lấy canh. "Thỉnh thoảng tôi mới đến đây... nhà chồng tôi là ở đây." Biên Bá Hiền không biết trả lời thế nào, cả người nóng nảy liền nói ra.

"A, nhìn cậu tuổi còn trẻ mà đã kết hôn rồi, cũng không biết là chàng trai nào có phúc lớn như vậy, có thể cưới một người xinh đẹp như thế." Chị gái vui vẻ, chàng trai bên cạnh cũng nhếch khóe miệng, Biên Bá Hiền mặt đỏ bừng cười đáp lại, chỉ cảm thấy ngượng ngùng sau đó là giấu không được vui vẻ và may mắn.

Từ khi mình và Phác Xán Liệt gặp gỡ, quen biết, còn chưa nghiêm túc yêu đương đã đính hôn, Biên Bá Hiền lúc nào cũng cảm thấy may mắn bởi vận mệnh và số phận của bản thân mình. Cậu từng cảm thấy cuộc đời này có thể viết qua loa và theo ý của mình, nhưng tại thời khắc mặt trời một lần nữa từ trong mây đen đi ra đã đem cậu ra khỏi mưa bão.

Cuộc sống này có thể được viết theo ý muốn, đều đó thật đáng giá.

Cuộc sống này không thể viết quá tùy tiện, thật hạnh phúc.