Chương 9

"Là dừng tại đây đi tiểu ca. Một năm rưỡi cũng không kéo được mấy người chạy tới quân sảnh, cái này ta cũng không quen lắm." Người kéo xe cười ha hả quay đầu lại nhìn Biên Bá Hiền nói.

"Đúng đúng đúng, dừng lại là được rồi, vất vả cho ngài." Biên Bá Hiền nhìn lâu quen thuộc gật gật đầu, xuống xe trả tiền liền đi vào trong quân sảnh, đi tới cửa lại bị hai tiểu sĩ quan canh cửa ngăn lại. "Tiên sinh, xin chỉ ra giấy tờ liên quan của ngài." Biên Bá Hiền nào có giấy tờ liên quan gì, khó nói còn có thể có một tấm bảng viết bốn chữ thiếu tướng phu nhân? Biên Bá Hiền ấp úng nửa ngày, mắt thấy sắp bị người ta đuổi đi. "Đó là phu nhân của lão đại các ngươi, không có mắt mà nhìn thấy à."

Ngô Thế Huân vừa từ trên xe bước xuống, trong giọng nói nhẹ nhàng kèm theo một chút tâm tình tốt, rồi lại không đi thẳng, mà đi tới trước cửa xe phụ, trong xe có một cô gái mặc trang phục hoa lam trắng, trên đầu còn có một cái mũ lễ nhỏ, trên cổ tay, trên lỗ tai, trên cổ đều là trân châu. Cửa xe mở ra, tay trái Ngô Thế Huân chắn ở mép xe, che đầu cho cô gái.

Cô gái từ trên xe đi xuống, một tay bị Ngô Thế Huân nắm lấy, bộ dáng cũng rất thoải mái. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Biên Bá Hiền, trong mắt có rất nhiều chờ mong cùng kinh ngạc. "Sao đó? Đây chính là phu nhân ta, cũng là chị dâu các ngươi." Ngô Thế Huân mang theo cô gái đi tới, Biên Bá Hiền còn chưa kịp nói gì, cô đã duỗi tay ra trước. "Xin chào! Tôi có biết anh, tôi rất... siêu cao hứng!" Đối phương nhiệt tình đúng là làm cho Biên Bá Hiền không nghĩ tới, bất quá cũng là lễ phép vươn tay ra. "Em yêu, em cũng không thể không tự giới thiệu bản thân, chỉ nói tâm tình không nói tên. Đây là Bạch Tửu*, vợ ta." Người phụ nữ nghe xong lời này liền vươn ngón tay lắc lắc trước mặt Ngô Thế Huân, "Là vợ chồng đang yêu được không?"

*mọi người đoán đúng rồi ạ, Bạch Tửu là tác giả đó:>>

Biên Bá Hiền đối với biểu tình vừa rồi của Bạch Tửu nhìn mình rất nghi hoặc, nhưng càng nghi hoặc chính là người Ngô Thế Huân chưa từng nhắc tới này sao đột nhiên trở thành vợ của Ngô Thế Huân. "Đi vào đi, đứng ngây ngốc làm gì vậy?" Ngô Thế Huân dẫn cô đi vào cửa, Biên Bá Hiền mới đuổi theo sau.

Ngô Thế Huân vốn có ý định mang Bạch Tửu đến giới thiệu cho Phác Xán Liệt quen biết, kết quả sắp đi tới cửa lại bị cô gọi lại. "Thân ái, ngày mai hai chúng ta lại tới đây được không?" Ngô Thế Huân đối với cô đột nhiên kêu ngừng cảm thấy rất khó hiểu, "Làm sao vậy? Không thoải mái?" Cô lắc đầu chỉ nói muốn đi, không muốn trì hoãn sự việc. Tuy rằng Ngô Thế Huân không biết cô nói chậm trễ chuyện là chuyện gì, nhưng trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đến ngày mai rất mãnh liệt, đành phải gật gật đầu đáp ứng.

Cô gái này thực sự kỳ lạ, cô ấy là em gái của Bạch sĩ quan phụ tá. Hôm đó Ngô Thế Huân đang lái xe, thấy cô đứng ở ven đường vẫy tay với anh, càng kỳ quái chính là anh còn thật sự dừng xe để cô lên. Chỉ mười phút trên xe, Ngô Thế Huân liền cảm thấy mình nhất định phải cưới cô gái này. Tuy rằng cô lên xe hưng phấn dọa người, còn nói một câu "Bộ dạng thật trâu bò a!", hơn nữa Ngô Thế Huân còn không rõ "trâu bò" là ý gì, có thể là lời khen ngợi người khác.

Tóm lại lời nàng nói, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy có chút đạo lý, chính mình loáng thoáng nhắc tới, nàng chỉ nói một câu: "Bởi vì trong thế giới này ta nói cái gì thì chính là cái đó, đồ ngốc."

Biên Bá Hiền phát hiện Ngô Thế Huân và Bạch Tửu đã không biết chạy đi đâu, không để ý hai người bọn họ, đi tới phòng làm việc của Phác Xán Liệt. Đẩy cửa liền cảm giác không dùng bao nhiêu lực liền mở ra, vừa ngẩng đầu, cũng vừa lúc Phác Xán Liệt đang mở cửa định đi ra ngoài, đã mặc xong cái áo khoác màu nâu cậu vừa mua cho hắn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Biên Bá Hiền thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rượu Phác Xán Liệt dùng để ngụy trang, ẩn giấu mùi không khí sau cơn mưa. Hai người đột nhiên rất ăn ý một câu cũng không nói, liền dừng lại ở đó chờ đợi không khí càng ngày càng ấm áp.

Những người lính đi ngang phía sau đã làm gián đoạn cuộc trao đổi bằng mắt này. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ho một tiếng, trước tiên nắm lấy tay Biên Bá Hiền, cũng may không phải làm gì quá trớn, "Em sao lại đến đây? Không phải để cho em ở nhà chờ tôi?" "Em nghĩ anh sẽ mất nhiều thời gian để lái xe về nhà, cho nên em đến." Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt, còn lắc lư trái phải.

Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền đi ăn thịt bò nướng mấy ngày trước hắn nhắc tới, bên miệng Biên Bá Hiền còn có nước sốt trong suốt, ý cười nói chuyện sáng nay với Phác Xán Liệt. "Anh biết không, ngay trước cửa nhà, con phố đó có người làm bánh bao, chính là loại bánh bao quê em, rất lớn, rất ngon. Anh hẳn là chưa từng đi dạo phố đó, sáng nào anh không có việc gì, chúng ta lại đi tiếp." Ngoài miệng thao thao bất tuyệt nói, Biên Bá Hiền thích cùng Phác Xán Liệt chia sẻ hết thảy trải nghiệm của mình.

Phác Xán Liệt dần dần nghe không vào, nhìn chút nước sốt trên môi Biên Bá Hiền liền hôn lên.

Đó là nước sốt mặn ngọt ngào của ẩm thực Thượng Hải, nó không quan trọng, nó chỉ là một cái cớ để hôn cậu.

Phác Xán Liệt xin nghỉ, buổi chiều dẫn Biên Bá Hiền đi gặp một người.

Biên Bá Hiền lắc cửa sổ xe xuống một chút, vươn ra một bàn tay, ngày ngày lại lạnh đi, trong không khí không có ấm áp gì, cũng may mặt trời coi như nhân nghĩa. Biên Bá Hiền thổi gió, mấy ngày nay tâm tình quá tốt, không thua gì những năm đó mẹ còn sống.

Xe càng chạy càng xa, giống như là lái về vùng ngoại ô xa xôi, bánh xe nghiền qua lá rụng đầy đất vàng óng, hơi nước biến mất, để cho lá cây nhẹ nhàng tan xương nát thịt. Đó là một nơi hoang vắng. Nhưng có thể nhìn thấy, xa trong rừng che đậy có một ngôi nhà.

Phác Xán Liệt lại thuần thục dừng xe ở ven đường, giúp Biên Bá Hiền cởi bỏ dây an toàn, lại xuống xe mở cửa cho Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân đối với Bạch Tửu làm một bộ động tác kia cũng không kinh ngạc, bởi vì mỗi lần Phác Xán Liệt mở cửa xe cho cậu cũng sẽ làm như vậy. Phác Xán Liệt dắt Biên Bá Hiền đi vào trong rừng cây, lá cây khô héo phát ra thanh âm yếu ớt, rõ ràng là thanh âm cuối cùng của sinh mệnh, nhưng ngược lại giúp chữa khỏi lòng người.

"Không có gì, anh chính là dẫn em đi gặp cô cô anh, khi còn bé là bà nuôi anh lớn lên. Nhưng anh cũng không biết vì cái gì, sau khi trở về qua vài ngày, bà dường như chỉ dừng lại ở ký ức của Lỗ Địa những năm đó. Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền quan sát chung quanh nói.

"Có mệt không?" Con đường này không quá ngắn, đi bộ trong những chiếc lá dày và rừng cũng không phải mệt mỏi. Biên Bá Hiền lắc đầu, không thể nói là rất mệt mỏi, chỉ là có hơi nóng. Hai người lặng lẽ đi một hồi, Phác Xán Liệt lại ngồi xổm xuống, làm cho Biên Bá Hiền trở tay không kịp.

"Lên đi."

"Em không mệt nha."

"Anh biết, anh chính là tìm cớ muốn cõng em."

Có rất nhiều lý do giữa Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.

Tham dự bữa tối là cái cớ, để nhìn em là thật.

Đưa em về nhà là cái cớ, muốn đi cùng em là thật.

Anh nhát gan yếu đuối cũng là cái cớ, sợ tổn thương em là thật.

Anh dũng cảm thế nào cũng là cái cớ, không muốn mất em là thật.

Có lẽ tất cả những gì chúng ta làm là một cái cớ, nhưng anh yêu em là thật.

Biên Bá Hiền ở trên lưng Phác Xán Liệt, vẫn luôn tò mò thật sự có người có thể có vai rộng như vậy sao, sau này nhìn thấy Ngô Thế Huân, mới phát hiện Phác Xán Liệt không phải khác biệt. Lại đi một hồi, Phác Xán Liệt nhìn qua một chút chỗ không có lá, đem Biên Bá Hiền đặt trên mặt đất. Đập vào mắt là một căn nhà hai tầng, trang trí rất đẹp, cửa phòng liền mở như vậy, giống như là đang chờ ai.

Phác Xán Liệt dắt Biên Bá Hiền đi vào.

Một phu nhân thoạt nhìn gần năm mươi tuổi ngồi trên ghế mây, trên mặt bà không có bao nhiêu phấn, nhưng vẫn rất xinh đẹp, hơn nữa tướng mạo cùng Phác Xán Liệt rất giống nhau, so với Kim Nhã còn giống hơn, Biên Bá Hiền luôn cảm thấy, Phác Xán Liệt một chút cũng không giống Kim Nhã. Trong mắt bà có chút phiêu bạc, không có mục đích nhìn về phương xa, thậm chí khi Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền đi tới trước mặt bà, bà cũng không dời ánh mắt. "Cô cô, sao cô lại quên đóng cửa." Phác Xán Liệt mở miệng, cô mới quay đầu, mỉm cười.

"Tử Diễn trở về rồi, có thể là cô cô đã quên. Lần đầu tiên con đưa bạn bè về nhà. Đây là... Tiểu Tranh sao?" Ánh mắt của cô chuyển đến trên người Biên Bá Hiền, hồ nước trong mắt có gợn sóng, không còn bình tĩnh như trước nữa.

"Đúng vậy, con muốn kết hôn với Tiểu Tranh, cho nên hôm nay dẫn em ấy tới gặp cô." Thanh âm của Phác Xán Liệt rất nhu hòa, Biên Bá Hiền lần đầu tiên nhìn thấy Phác Xán Liệt đối với những người khác ngoại trừ mình như vậy. Cậu biết cô cô của Phác Xán Liệt tên là Phác Hưng Nghiên, nhưng cũng chỉ biết những thứ này. "Sắp kết hôn à? Thật tuyệt vời! Nhiều năm như vậy có thể coi như là chờ đến được ngày hôm nay." Cô ấy vui vẻ như một đứa trẻ, giống như Phác Xán Liệt là con ruột của cô ấy vậy. Câu "nhiều năm như vậy" kia ngược lại làm cho Biên Bá Hiền có chút kinh ngạc.

"Tử Diễn, giúp cô cô đi lấy điện thoại kia, cô làm hỏng nó mấy ngày, không nhận được, cũng không gọi được." Cô vẫn cười nói, lại kéo tay Biên Bá Hiền để cho cậu ngồi bên cạnh mình, "Ta cùng Tiểu Tranh tán gẫu một ngày." Biên Bá Hiền vẫn rất bối rối, chưa từng nghĩ tới mình muốn một mình đi đối mặt với người nhà của Phác Xán Liệt, nhưng Phác Xán Liệt chỉ nhéo nhéo lòng bàn tay của Biên Bá Hiền, gật gật đầu rời đi.

Ánh mắt Biên Bá Hiền còn đang dõi theo bóng lưng Phác Xán Liệt. "Có lẽ ta nên gọi con là Bá Hiền chứ? Ngồi xuống đi." Phác Hưng Nghiên vẫn cười, không qua lại làm cho Biên Bá Hiền giật mình, Phác Xán Liệt nói chuyện sau khi cô ấy trở về đều không biết gì, vừa rồi còn đang gọi cậu là Tiểu Tranh.

"Có lẽ Xán Liệt nói cho con biết ta là cô cô của nó, sau khi trở về ta hoàn toàn không biết Liễu Châu, mà vẫn dừng lại trong trí nhớ của Lỗ Địa, đúng không?" Bà nói một câu trình bày, Biên Bá Hiền chỉ có thể gật gật đầu.

"Nhưng cái gì ta cũng nhớ rõ, ta chỉ không muốn để Xán Liệt khổ sở."

"Con hẳn là không biết vì sao chúng ta rời đi, hoặc là đến đây."

Bà nắm lấy tay Biên Bá Hiền, trong ánh mắt không có địch ý, đồng dạng hiền lành, nhưng lại có thêm một phần thỉnh cầu. "Ta sẽ nói cho con biết, những chuyện Xán Liệt có thể cả đời cũng không biết, nhưng con biết là đủ rồi."

"Ta không phải cô cô của Xán Liệt, ta là mẹ ruột của nó."

"Nó không phải là con trai của Phác Hưng Hãn."

"Năm đó, ta cùng Kim Nhã cơ hồ là đồng thời mang thai. Nhưng ta và cô ấy hoàn toàn không giống nhau, ta chưa lập gia đình mà đã mang thai trước, ta đã yêu một người hoàn toàn khác biệt với danh tính của ta. Ông ấy chỉ là một người lính bình thường, một ngày trước khi ông ấy chiến đấu, ta đã đánh dấu ông ấy, và ta không hối tiếc chút nào."

Phác Hưng Nghiên thở dài, bộ dáng kinh ngạc của Biên Bá Hiền nằm trong dự liệu của bà.

"Phác Hưng Hãn không cho phép ta gả cho ông ấy, nhưng ta vẫn ở cùng một chỗ với ông ấy, và lúc đó mang thai. Nhưng ông ấy cũng chết trên chiến trường vào lúc đó, cũng không bao giờ trở về nữa." Bà nhìn Biên Bá Hiền, cậu cúi mắt, thoạt nhìn, phần bi thương của cậu lớn hơn phần kinh ngạc, hoặc là đứa nhỏ này cũng là một người đa sầu đa cảm đi. "Ta ở nhà họ Phác, mười tháng không bước ra khỏi cửa, mọi việc đều cố gắng hết sức, không phiền toái quá nhiều người. Cuối cùng ta và Kim Nhã sinh con cùng ngày, ta sinh một bé trai, nhưng Kim Nhã lại sinh một bé gái đã chết. Mà bọn họ đổi con của ta, đổi bé gái thai chết lưu kia đến dưới thân ta, lại đổi thằng bé vào trong ngực Kim Nhã."

"Ngay trước mặt ta, không nói lời nào cướp đi tất cả mọi thứ của ta. Mà thằng nhóc kia, chính là Tử Diễn."

Cô nhớ lại ký ức này sẽ ù tai, giống như một báo động. Nhưng không còn nước mắt, mong muốn rơi nước mắt vẫn còn, nhưng nước mắt đã khô cạn.

"Ta đã định đưa đứa trẻ này ra ngoài để tự nuôi lớn nó, nhưng khi nó ra đời, ta đã bị lấy đi đứa con của ta. Buồn cười nhất chính là, ngày hôm sau Kim Nhã còn đến cửa phòng ta ôm Tử Diễn, dương dương đắc ý cười, bà ấy ngay cả đứa con của mình cũng bảo hộ không tốt, lại đang cười nhạo ta." Nắm đấm của Phác Hưng Nghiên rất chặt chẽ, bà ấy cho tới bây giờ chưa từng nói với người nào về đoạn thời gian này, bà ấy không muốn nói, càng không dám nói. Sợ vừa nói, hận thù đầy trời liền chôn vùi chính mình.

Biên Bá Hiền lúc trước đã nghi hoặc, vì sao khi còn bé, Phác Xán Liệt chưa bao giờ nói đến gia thất của hắn, ít nhất cũng không đến mức bị khi dễ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ đều có thể sáng suốt, trong khốn cảnh rõ ràng có cơ hội ngăn cản hết thảy, lại chỉ có thể nhẫn nại.

"Đó là con ta, người khác không đau lòng nhưng ta đau lòng. Cuối cùng ta dẫn Tử Diễn đi Lỗ Địa, cái tên Tử Diễn là ta lấy được cho hắn, đến mức quán triệt họ của nữ nhân kia, là nàng vì sống chết muốn cộng thêm." Phác Hưng Nghiên đã nhắm mắt lại, biểu tình rất bình tĩnh, phảng phất đang kể lại một đoạn truyền kỳ mà cô ấy nói, trên thực tế bất quá chỉ là bi thương đã vào tận đáy lòng mà thôi. "Ta biết nó bị khi dễ, nhưng không kể ta nghe, chỉ nói là mình bị ngã, sự mạnh mẽ đó rất giống với cha nó." Chỉ có lúc nói đến đây, trên mặt bà đột nhiên mang theo nụ cười rất tươi sáng, vành mắt cũng đỏ lên. "Mười năm đó, mười năm bồi Tử Diễn lớn lên cùng một chỗ, là mười năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta." Bà ấy mở mắt ra, nhìn trần nhà bằng gỗ, giống như nhìn thấy tất cả quá khứ.

"Sau khi ta trở về, bọn họ vẫn như cũ, Tử Diễn biến trở về Phác Xán Liệt, ngày đêm huấn luyện, không ai đau lòng cho nó. Nhưng ta đau lòng. Cuối cùng có lẽ là ta tự tư, có lẽ là ta nhẫn nại không được, chuyển đến nơi hoang vắng không có người ở này, ở trước mặt Tử Diễn, liền làm bộ vĩnh viễn dừng lại ở Lỗ Địa."

"Nhưng cũng không phải giả bộ, có đôi khi ta ngồi ở đây, Tử Diễn không có việc gì trở về sẽ nhìn ta, thật giống như thật sự còn ở đó, đoạn quá khứ vui vẻ kia. Tử Diễn dường như cũng rất vui vẻ, giống như đối với nó mà nói, cũng giống như những ngày thơ ấu mà gánh nặng cũng chưa từng rơi xuống. Bất quá nó sẽ luôn nhắc tới một người, nhiều năm như vậy đều nhắc đến, chính là con, Tiểu Tranh." Ánh mắt Phác Hưng Nghiên rơi xuống trên người Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền vành mắt cũng đỏ lên lại một lần nữa kinh ngạc.

"Một ngày sau khi trở về, nó nói với ta, mình rất muốn Tiểu Tranh. Ta không thể nói bất cứ điều gì khác, chỉ có thể giả vờ nói một câu như "Dạo này các con không đi chơi à?", nhưng đứa trẻ nói với ta, "Hôm qua đã đi ra ngoài để đi dạo trong một cửa hàng băng, nói rằng sẽ đi đến đó một lần nữa, giống như nó thực sự xảy ra."

"Sau đó mỗi lần nó đến, đều nói với ta nó và Tiểu Tranh đã đi đâu, đã làm gì. Cho đến ngày nó 18 tuổi, nó nói với ta rằng nó và con ở bên nhau, ta chỉ có thể giả vờ hạnh phúc, ta biết nó khó chịu như thế nào. Trong những năm qua, con giống như một người vô hình luôn luôn tồn tại bên cạnh nó, những điều nó nói, những câu chuyện nó được trải qua, được mô tả như thể là sự thật."

***

"Cô cô, hôm nay con và Tiểu Tranh cùng nhau đi học, em ấy rất thông minh, nhưng con nghĩ em ấy chơi polo* khẳng định không tốt bằng con!"

"Cô cô, con thật sự rất thích Tiểu Tranh."

"Cô cô, hôm nay con đã lớn, cho nên con cũng cùng Tiểu Tranh ở cùng một chỗ, nhiều năm như vậy, đây thật sự là chuyện con chờ mong nhất!"

"Cô cô, cô biết không, Tiểu Tranh thật đáng yêu, mỗi lần con vừa nghĩ đến em ấy con sẽ rất vui vẻ, nhưng con đang họp, không thể cười, rất nghẹn khuất."

"Cô cô, cô biết không, lúc con ở trên chiến trường nhìn khẩu pháo kia đánh vào mặt con, con chỉ nghĩ hai chuyện, một chuyện là cô không có con thì phải làm sao, chuyện khác con còn chưa cưới Tiểu Tranh, không có em ấy thì làm sao bây giờ."

*polo: cưỡi ngựa đánh bóng

***

"Đừng khóc, đứa nhỏ này." Phác Hưng Nghiên nhìn Biên Bá Hiền, mấy năm nay Xán Liệt ở trước mặt mình tự lừa gạt đủ loại, đều là vì đứa nhỏ này.

"Ta nói cho con biết những điều này, bởi vì nửa đời sau của con ta là con đến bồi, nếu sau này ta không ở đây, hoặc là một ngày nào đó, lúc con muốn nói cho nó biết, liền nói cho nó biết đi. Lúc trước ta không nói cho nó biết tất cả những chuyện này, bởi vì ta không muốn để Tử Diễn cả đời sống trong hận ý đối với Phác gia." Bà vươn tay sờ sờ đầu Biên Bá Hiền, bí mật trong cuộc đời bà hôm nay giao vào trong tay Biên Bá Hiền, từ đó về sau đủ loại chuyện như thế nào cũng không sao cả, chỉ hy vọng cậu cùng con mình hạnh phúc là được.

"Con đi ngoài phòng chờ nó đi, lát nữa ta bảo nó trực tiếp ra ngoài tìm con, dẫn con về nhà, về sau không có việc gì có thể tới tìm ta nói chuyện phiếm. Nhưng trước tiên phải để cho tiểu tử kia dạy con lái xe, ta cũng không muốn để cho ngoại trừ các con ra, người khác biết còn có lão thái bà như ta ở đây." Lão thái bà xinh đẹp phu nhân một lần nữa nhắm mắt lại nhàn nhã ngồi trên ghế mây, cũng nhắm lại chấp niệm của bà.

Biên Bá Hiền đang đứng trước phòng, ngạc nhiên nhìn căn nhà này, ngạc nhiên nhớ lại cuộc đời của Phác Hưng Nghiên, ngạc nhiên nhớ lại những câu chuyện mà Phác Xán Liệt đã lừa gạt. Trong cả đời này, Biên Bá Hiền chưa bao giờ nghĩ tới phải chiếm một vị trí quan trọng trong sinh mệnh của người nào đó, nhưng lại bị một người đặt ở chỗ sâu nhất, đặt ở nơi mình không thể đoán trước.

"Nghĩ cái gì vậy?" Phác Xán Liệt trông tâm tình rất tốt đi ra, lại bị Biên Bá Hiền ôm chặt lấy. "Có chuyện gì vậy? Cô cô chỉ trích em?" Phác Xán Liệt còn đang trêu ghẹo Biên Bá Hiền, hắn cũng không biết Biên Bá Hiền làm sao vậy. "Không có, cô cô rất tốt, anh cũng rất tốt." Biên Bá Hiền ở trong ngực hắn lắc đầu, lại cảm giác thân thể mình mất đi trọng lượng, hai chân bị Phác Xán Liệt nâng lên đặt ở trên thắt lưng, chỉ có vậy ôm mình đi về phía trước.

Biên Bá Hiền không nói gì, cũng không thoát ra.

Tại thời khắc này, hoặc sau này mỗi một khắc, cậu cũng sẽ không đẩy hắn ra.

Cứ ôm nhau đi về phía trước như vậy, thật tốt.