Chương 7: (H)

*note: trong bản gốc của tác giả phần mở đầu chương 7 vì có một đoạn không liên quan tới fic nên mình đã lượt bỏ phần đầu, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới nội dung của truyện.

Trong đầu hai người hiện tại chỉ còn lại bốn chữ mơ mơ màng màng.

Trong không khí bị tin tức tố Phác Xán Liệt làm ẩm ướt, Biên Bá Hiền cảm giác mình cũng gần như bị lột sạch sẽ, toàn thân chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc áo sơ mi trắng này vẫn là hôm trước vừa mặc, kết cấu cùng kiểu dáng cậu đều rất thích. Cho nên vừa rồi khi Phác Xán Liệt "xé" quần áo trên người cậu, cậu tận lực chui qua một khe hở trong nụ hôn của đối phương để cầu tình cho chiếc áo sơ mi trắng này của mình. Mà sáng hôm sau Biên Bá Hiền tỉnh ngủ còn hối hận vì sao không cầu tình cho mình.

"Không... Đừng cắn tôi...a!" Biên Bá Hiền đẩy nụ hôn của Phác Xán Liệt di chuyển đến cổ mình rồi lại bay đến xương quai xanh. Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy cấu tạo xương quai xanh của Biên Bá Hiền rất kỳ diệu, rõ ràng lộ ra ở đó, cắn một miếng ứng với hoàn mỹ.(?) Hắn nghĩ như vậy tự nhiên cũng làm như vậy, hơi dùng chút khí lực cắn lên, chợt nghe thấy thanh âm của Biên Bá Hiền phản bác giọng nhiễm một tia mềm mại.

Cánh tay Phác Xán Liệt ôm chặt eo và lưng của Biên Bá Hiền, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, Biên Bá Hiền được Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực, cả người đều ở trên người Phác Xán Liệt. Mà lúc này tay Phác Xán Liệt đã bắt đầu không an phận mò mẫm xuống, chuẩn xác mà nói cũng không phải mò mẫm, mà là trực tiếp xác nhận mục tiêu đi tới đó. Cái mông của Biên Bá Hiền mềm mại như bụng thỏ con, có thể là vào mùa thu, lại không có quần áo che chở, khi bàn tay ấm áp bao trùm, Biên Bá Hiền còn cảm thấy thêm chút an toàn. Nhưng kẻ ngốc cũng biết, bây giờ là quá không an toàn.

"Có lạnh không bảo bối." Phác Xán Liệt cũng cảm giác được thân thể Biên Bá Hiền có chút lạnh, làm khó hắn vào thời khắc này còn có thể quan tâm đến chuyện này. Biên Bá Hiền cả khuôn mặt đều đã phiếm hồng, đầu nhỏ gật một cái. Phác Xán Liệt cầm lấy áo trong màu đen vừa rồi của mình tùy tiện đặt lên người Biên Bá Hiền, không tiếp tục làm gì khác, ôm Biên Bá Hiền chính là tiếp tục hôn.

Hắn sắp không nhịn được nữa, tin tức tố của Biên Bá Hiền tỏa ra, xét về điểm này giống như mãnh liệt châm ngòi xăng trong người, hắn cũng không biết khi nào nổ tung.

"Không thể chạy trốn được, bảo bối ngoan." Phác Xán Liệt đem nụ hôn bên tai Biên Bá Hiền lưỡng lự chuyển về môi cậu, một ngón tay thăm dò vào huyệt nhục mềm mại ấm áp. Đột nhiên xâm nhập làm cho thân thể Biên Bá Hiền không khỏi kích động, cảm xúc thẹn thùng làm cho cậu hoàn toàn không dám nhìn Phác Xán Liệt như thế nào, chỉ có thể nhắm chặt mắt hôn môi. Phác Xán Liệt nhận thấy được chút phản ứng nhỏ này của Biên Bá Hiền, chỉ cười một chút rồi tiếp tục hôn cậu, kỳ thật hiện tại trong phòng mờ mịt không có ánh đèn, chính mình cũng không thể thấy rõ cái gì. Chỉ là hai người hiện tại khoảng cách đều sắp biến thành số âm, phát hiện vẫn có thể nhận ra một chút.

Phác Xán Liệt không phóng thích tin tức tố một cách trắng trợn, hắn không muốn cưỡng chế Biên Bá Hiền phát tình. Tạm thời không nói cưỡng chế phát tình sẽ làm cho omega rất khó chịu, thời kỳ phát tình cũng sẽ rối loạn, Phác Xán Liệt cũng không muốn để Biên Bá Hiền hiện tại mang thai. Dù sao Biên Bá Hiền mới mười chín tuổi, hắn sẽ không nỡ để cho Biên Bá Hiền ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới đã mang thai một đứa bé.

Biên Bá Hiền cảm thấy miệng mình sắp bị tê dại, tin tức tố alpha đã bắt đầu làm nhiệt độ cơ thể của cậu nóng lên, khí lực cũng càng ngày càng ít. Động tác của Phác Xán Liệt dưới thân cũng không dừng lại, ngón tay còn từng chút từng chút dò xét vào bên trong, sức nhẫn nại của hắn sắp biến mất, nhất là khi nghe thấy Biên Bá Hiền rêи ɾỉ.

Khi Biên Bá Hiền phát ra âm thanh vụn vặt trong môi và răng. Trực tiếp nâng eo Biên Bá Hiền lên để cho cậu ngồi trên tính khí của mình, trên người cũng không còn gì nữa. Biên Bá Hiền cảm giác được vật nóng bỏng dưới thân Phác Xán Liệt đang chống đỡ mình, hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn. Càng không cần nói đến sự xâm nhập của ngón tay Phác Xán Liệt trong cơ thể mình, trong đầu phảng phất làm một lần, làm một lần thôi. Nhưng nụ hôn cũng khó có thể chống đỡ, đành phải nghiêng đầu đè lên vai phải của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt không biết rốt cuộc Thẩm Tinh Vân đã hạ bao nhiêu thuốc vào, một miếng bánh quy cũng đã đủ để cho hắn như vậy rồi, nếu ăn hết phỏng chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử đi.

Quên đi, con mẹ nó nhịn không được nữa.

Phác Xán Liệt rút ngón tay ra, đỡ eo Biên Bá Hiền để cậu nằm xuống, kết quả phát hiện Biên Bá Hiền gắt gao ôm bả vai mình hoàn toàn không xuống được, thậm chí hai chân đều quấn vào thắt lưng mình. Nói như thế nào đây, đi vào cũng không phải không thể, Phác Xán Liệt thậm chí rất vui vẻ, bất quá nhất định tiến rất sâu, khẳng định Biên Bá Hiền chắc chắn sẽ chịu không nổi. Nhưng mà nếu Biên Bá Hiền muốn ôm như vậy, mình cớ sao lại không làm.

Phác Xán Liệt đem tính khí của mình nhắm vào miệng huyệt của Biên Bá Hiền, lại phát hiện thân thể Biên Bá Hiền còn chạy lên trên, tiếp theo hai tay của mình cũng càng lúc càng chặt. "Đừng chạy, chạy tôi liền tức giận." Phác Xán Liệt dán vào bên tai Biên Bá Hiền nói, tiếp theo bàn tay thắt lưng của Biên Bá Hiền hơi dùng sức, thân thể Biên Bá Hiền bắt đầu chìm xuống. Tính khí cực lớn mới tiến vào được phân nửa, khiến cho Biên Bá Hiền hoảng hốt hô lên, động cũng không dám động. Sức mạnh trên tay Phác Xán Liệt từng chút từng chút trở nên lớn hơn, Biên Bá Hiền cảm giác cự vật trong cơ thể mình sắp bổ đôi thân thể cậu ra, từ từ tiến vào dò xét địa phương bí mật của cậu.

Cảm giác đau đớn ập đến, cảm giác khó chịu khi thân thể từng chút từng chút khó khăn tiếp nhận tính khí to lớn khiến Biên Bá Hiền lại không tự chủ được chạy lên trên, nhưng cũng bị Phác Xán Liệt kéo lại. "Vào hết rồi bảo bối, ngoan ngoãn, muốn rên thì rên ra." Phác Xán Liệt trấn an sờ sờ thân thể run rẩy của Biên Bá Hiền, như có như không tiếng rêи ɾỉ đều sắp bị thân thể hắn chọc thủng, nhưng kỳ thật mình đang lừa gạt Biên Bá Hiền, rõ ràng còn chưa cắm đến cùng, chỉ là nhìn bộ dáng này của Biên Bá Hiền hắn không đành lòng mà thôi.

"Ha... Tôi mệt..." Biên Bá Hiền vừa mở miệng chính là tiếng thở dốc, tư thế hiện tại của cậu lên không lên được, xuống cũng không xuống được. Thắt lưng còn muốn tự mình nâng lên, kɧoáı ©ảʍ cùng cảm giác đau đớn tràn vào đại não, nghe thấy Phác Xán Liệt nói vào hết rồi, liền tính toán đem thắt lưng ngồi xuống.

"Ư..ha...! Tôi... A..." Biên Bá Hiền ngồi xuống, lại cảm giác được trong cơ thể vật thật lớn kia lại tiến vào sâu một đoạn lớn, trực tiếp đâm tới khoang sinh sản, phảng phất muốn ức chế hô hấp của cậu. Trong nháy mắt cả người mất đi khí lực, dùng một chút ý chí duy nhất trên cánh tay chống đỡ thân thể, toàn thân run rẩy không ngừng.

Phác Xán Liệt đối với Biên Bá Hiền đột nhiên trở nên như thế này cũng kinh hãi, huyệt nhục mềm mại bao lấy vật to lớn, còn không hiểu sao co rút một chút, hút đến lông mày Phác Xán Liệt đều nhảy một cái. Nhưng lại cảm giác được Biên Bá Hiền run rẩy cả người nóng hực, "Tôi cho rằng lừa được bảo bối nhà em, em đừng sợ, nằm sấp trên người tôi có được hay không, tôi khẳng định không buông tay. "Phác Xán Liệt đem trọng tâm dựa vào phía sau, đem sức nặng của Biên Bá Hiền chuyển lên người mình. Hắn có thể cảm giác được nhu cầu của Biên Bá Hiền đối với chuyện này chính là cảm giác an toàn, đem mảnh áo màu đen kia lên người cậu sờ soạng, tay vịn eo Biên Bá Hiền. Tăng cường phóng thích tin tức tố, lại chừa một bàn tay để vuốt ve tuyến thể sau gáy Bá hiền.

"Ha... Ngài... Quá sâu, không... Đừng ở đó." Dưới thân Phác Xán Liệt bắt đầu co giật, tuy rằng tư thế này không tiện, nhưng tiến vào rất sâu, hơn nữa đánh bậy đánh bạ trực tiếp tìm được điểm nhạy cảm của Biên Bá Hiền. Tính khí của Phác Xán Liệt từng chút từng chút đâm vào miếng thịt mềm của Biên Bá Hiền, ngay từ đầu Biên Bá Hiền còn biết cắn miệng, sau đó trực tiếp kêu lên, thậm chí cảm giác nước mắt cũng sắp tuôn ra.

Dịch cơ thể omega tiết ra rất nhanh, động tác giữa hai người cũng không có gì đau đớn quá lớn do Biên Bá Hiền thích ứng rất tốt. Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền đặt lên giường, hai chân quấn quanh eo hắn được đặt ở đầu vai, Biên Bá Hiền chỉ cảm giác được thắt lưng của mình bị Phác Xán Liệt gắt gao siết chặt, tính khí trong cơ thể bắt đầu liều mạng xông vào trong.

Phác Xán Liệt nhịn cũng đủ lâu, phát tiết bắt đầu, liền từng chút một như sói vừa nhanh hướng điểm mẫn cảm của cậu đỉnh lên. Biên Bá Hiền vừa mới bắt đầu đã bắn một lần, hiện giờ bị thế công mãnh liệt của Phác Xán Liệt kích động, tính khí trước người lại run rẩy đứng lên. "Đừng... Hức...Ôi, không được... Ha chậm một chút, tên bại hoại..." Biên Bá Hiền hoàn toàn không khống chế được thanh âm trong miệng, Phác Xán Liệt muốn đem cả người hắn hòa vào thân cậu, còn gắt gao nắm lấy mình liên tiếp ra vào, chạy cũng chạy không thoát.

"Nói ai bại hoại hửm." Phác Xán Liệt vỗ vỗ mông Biên Bá Hiền, trực tiếp ôm người lên, kết quả trực tiếp đâm thẳng vào miệng huyệt. Biên Bá Hiền cảm giác toàn thân tỏa ra chua xót, cảm giác tê dại cuốn lên từng tế bào da thịt. Nước mắt không thể ở trong hốc mắt lại an phận thủ thường, nước mắt lớn rơi xuống, "Ồ, tôi sợ... Hôn tôi." Khoang sinh sản đột nhiên bị độn phải, cảm giác cân bằng còn theo đó mà chạy đi, an cảm thiếu hụt khiến Biên Bá Hiền đầu óc liền nói ra một câu như vậy.

Sau khi Phác Xán Liệt nghe xong, đầu óc đã trực tiếp nổ tung.

Phác Xán Liệt tuy rằng giữ ý nghĩ để Biên Bá Hiền lớn lên một chút mới sinh con, nhưng bị Biên Bá Hiền đột nhiên đấm vào một quyền, chỉ là không đâm vào miệng khoang sinh sản, bất quá tốc độ cùng sức lực một chút cũng không giảm bớt, tính khí cực lớn đem tiểu huyệt ướŧ áŧ lần lượt đưa đẩy, chung quanh huyệt khẩu thậm chí còn bị mài đến sưng đỏ lên. Yêu cầu hôn môi của Biên Bá Hiền cũng được Phác Xán Liệt thỏa mãn, tiếng rêи ɾỉ không khống chế được bị nụ hôn tinh tế chế dừng trở về.

Nếu như nói đem động tác của Phác Xán Liệt phân chia xuống, như vậy nửa người trên nhu hòa hoàn toàn tỷ lệ thuận với sự tàn nhẫn của nửa người dưới.

Phác Xán Liệt không thể không thừa nhận, tiếng khóc của Biên Bá Hiền trên giường thật hấp dẫn người khác, hốc mắt đỏ rực còn có tiếng rêи ɾỉ khàn khàn. Cho dù bị thao thành như vậy cũng không buông tay ôm chặt lấy mình, lại cho mình danh hào các loại hỗn đản xấu xa lưu manh. Tuy rằng kêu to không ngừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc người đùa bỡn.

Phác Xán Liệt sắp đến cực hạn, lúc này lại nghe thấy thanh âm khàn khàn khóc của Biên Bá Hiền ở bên tai mình đưa ra câu hỏi đầu tiên của trận tình sự này, "Vì sao ngài không hoàn toàn đánh dấu tôi?" Môi Biên Bá Hiền bởi vì thân thể chìm nổi ma sát bên tai Phác Xán Liệt, những lời này có thể nói là lời mời quá đáng nhất. "Em còn quá nhỏ, hiện tại có tiểu bảo bối đối với thân thể không tốt." Phác Xán Liệt giải thích, trong lòng tự cho mình một danh hiệu chính nhân quân tử. "Nhưng họ nói... A, không phải trong thời kỳ phát tình.... sẽ không có bảo bối..." Biên Bá Hiền còn nói tiếp, trong mắt alpha đơn giản là quyến rũ trần trụi.

"Đừng ép tôi, bảo bối." Phác Xán Liệt sắp bị lời nói của Biên Bá Hiền làm cho muốn điên rồi, trực tiếp đem Biên Bá Hiền trên giường thao tiếp, Biên Bá Hiền giống như cá xa nước, ngay cả hô hấp cũng sắp tìm không được tiết tấu, chứ đừng nói chi là nói tiếp. Hai tay cố gắng đẩy l*иg ngực Phác Xán Liệt, kết quả bị một tay đối phương chế phục, kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến cho Biên Bá Hiền lắc lư đung đưa đem ý thức tỉnh táo lại đột nhiên một trận nóng bỏng lưu lại sâu trong cơ thể, Biên Bá Hiền trực tiếp lại lên cao trào, lại xấu hổ kêu to, vì thế liền gắt gao cắn vào vai trái của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đã không cảm nhận được đau đớn gì nữa, tiểu huyệt hút hồn ở trong cao trào co rút lại, cho dù là vừa mới phát tiết xong, vẫn hút đến tính khí của hắn có xu thế ngẩng đầu. Nhìn Biên Bá Hiền còn cả người phát run, trên người không mảnh vải, Phác Xán Liệt vẫn nhẹ nhàng rút tính khí ra, ôm Biên Bá Hiền vào trong ngực hôn môi.

Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy mình sắp ngất đi, sự thật chứng minh cậu quả thật ngất đi. Phác Xán Liệt chỉ có thể ôm Biên Bá Hiền đi tắm rửa, lại đem Biên Bá Hiền hảo hảo an trí ở trên giường một phòng ngủ khác trên lầu, lại tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý một lần nữa. Nhìn thoáng qua đồng hồ điểm đã qua ngày mới, Phác Xán Liệt sờ sờ khuôn mặt Biên Bá Hiền còn lưu chút ửng hồng, ôm Biên Bá Hiền vào trong ngực cùng ngủ.

Đau quá! Đây là cảm giác đầu tiên của Biên Bá Hiền sau khi tỉnh lại.

Phác Xán Liệt đâu rồi? Đây là điều đầu tiên Biên Bá Hiền nghĩ sau khi tỉnh lại.

Phác Xán Liệt sẽ không như một tên alpha hỗn đản, ngủ rồi bỏ chạy. Biên Bá Hiền nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh ngạc nhiên, kết quả lại nghe được tiếng bước chân lên lầu, vội vàng nhắm mắt lại làm bộ ngủ. "Bảo bối ngủ sao lông mi còn có thể run." Phác Xán Liệt vừa vào phòng liền nhìn ra thân thể cứng ngắc của Biên Bá Hiền lộ ra manh mối, vừa gần nhìn quả nhiên là giả bộ ngủ ở đó, một câu liền đánh thức Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền mở mắt nhìn thấy mặt Phác Xán Liệt, tất cả những gì phát sinh đêm qua phảng phất như trong đầu quay trở lại, nghĩ đến bên này Bá Hiền trong nháy mắt liền dùng chăn trùm đầu, chỉ lưu lại Phác Xán Liệt còn chưa kịp phản ứng.

"Bảo bối hiện tại sao không cần hôn." Phác Xán Liệt kề gần lại, ở ngay phía trên mặt Biên Bá Hiền bị đắp lên, Biên Bá Hiền kéo chăn ra nhìn thoáng qua, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt phác Xán Liệt phóng đại. Còn chưa kịp trốn đi, đã bị Phác Xán Liệt bắt lấy hôn lên.

Cuối cùng Phác Xán Liệt tự giác rời đi, mục đích là không làm tổn thương lần thứ hai cho đứa nhỏ vừa bị 'mất lần đầu' tối hôm qua. Hắn cũng không phải người bất cẩn, tối hôm qua lúc tắm rửa cho Biên Bá Hiền, trên người Biên Bá Hiền có dấu hôn màu hồng tím, làm cho hắn đều cảm thấy mình có chút không phải người.

Nhưng mẹ kiếp, hắn con mẹ nó lại rất thích.

Phác Xán Liệt nghĩ như vậy xuống lầu.

Hôm nay là ngày cùng Biên Khê chọn đồ cưới.

Biên Bá Hiền ngồi ở trên xe thầm mắng, Phác Xán Liệt ở đâu cũng hôn, mình chỉ có thể mặc một chiếc áo dài tay cao cổ, đúng lúc thời tiết đang nắng gắt cuối thu, chính mình cũng sắp nóng đến chết.

"Bá Hiền, sao em mặc nhiều như vậy đi ra, cái này không có làm cho em nóng quá sao? Trong cốp xe còn có một cái tay áo ngắn, lát nữa đến cửa hàng váy cưới em thay đi." Biên Khê ngồi ở ghế phụ, Thẩm Dịch Thư đang lái xe, nhìn từ gương chiếu hậu nhìn Biên Bá Hiền mặt đỏ bừng, Biên Khê còn đưa một cái quạt đi qua.

"Ah, không, em... Em không nóng." Biên Bá Hiền vừa nghe Biên Khê nói lời này, ngay cả quạt cũng không dám nhận, nếu mặc vào tay áo ngắn, vậy sẽ mất mặt chết. Biên Khê nhìn Biên Bá Hiền biểu tình vi diệu, nhìn cậu một ngày nay đủ loại hành động khác thường, đột nhiên cảm giác trong đầu hừ một tiếng, rõ ràng có gì đó. Quay đầu nhìn Thẩm Dịch Thư còn đang chuyên tâm lái xe, cuối cùng mọi người đều nói rõ ràng sao?

Cừ thật, không hổ danh là Thiếu tướng.

Xuống xe, Biên Khê nhìn Bá Hiền, cuối cùng cũng không lấy cho cậu cái áo ngắn tay kia, chỉ nhét nó vào trong túi của mình. Đi vào trước tùy tiện chọn một chiếc áo cưới không lọt vào mắt liền lôi kéo Biên Bá Hiền vào chỗ thử quần áo, để lại Thẩm Dịch Thư ở bên ngoài hoài nghi.

"Không, chị... làm thế nào chị lại chọn cái này?" Biên Bá Hiền nhìn chiếc áo cưới cồng kềnh cau mày, đổi lại Biên Khê nói một câu làm cậu muốn sụp đổ. "Thay đổi trang phục trước." Biên Khê đưa quần áo cho Biên Bá Hiền, "Không phải em không nóng." Biên Bá Hiền lắc tay cự tuyệt, cậu không thể lộ ra nhiều dấu vết xấu hổ như vậy, Biên Khê còn dễ nói, bên ngoài còn có Thẩm Dịch Thư và nhiều nhân viên cửa hàng như vậy.

"Em cứ mặc trước đi, chị cũng phải thử hai ba cái, em còn có thể mặc cái đồ nóng chết này? Em đang ở trong phòng thử đồ với chị, cũng không cần phải ra ngoài, anh rể em không thể nhìn thấy, nhân viên cũng không nhìn thấy." Biên Khê chống lưng, tuy rằng nói mình và Biên Bá Hiền một người là alpha một omega, nhưng hai chị em bọn họ, cô cũng không kiêng kị cái gì.

Biên Bá Hiền xấu hổ đỏ mặt, cậu không nghĩ tới Biên Khê nhanh như vậy đã nhìn ra, hơn nữa biện pháp của cô quả thật rất hay, bất quá...

"Vậy... Chị đi chọn váy cưới trước đi, em phải để chị đẹp đẽ gả ra ngoài..." Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn Biên Khê. Không quan tâm nói như thế nào, trước tiên phải bồi chị cậu chọn váy cưới rồi nói sau, bản thân đã nóng nửa ngày, cũng không mất thời gian.

Biên Khê cười gật đầu, xoa đầu Bá Hiền.

Mình và em trai đều trưởng thành, thật tốt.

Buổi chiều Phác Xán Liệt vẫn có hội nghị triển khai như trước, nhàm chán nghe đám phong kiến già kia nói những ảo tưởng không thực tế, bất tri bất giác đầu óc liền chuyển đến đêm qua. Đột nhiên nhớ tới hộp bánh quy, kỳ thật mình chưa từng ăn qua thứ cô ta tặng, hôm qua vẫn là lần đầu tiên, vì ở trước mặt Biên Bá Hiền biểu lộ quyết tâm mới ăn. Bình thường những thứ này hắn đều ném cho Ngô Thế Huân, cũng may ngày hôm qua không cho hắn, bằng không ngô Thế Huân chết sạch sẽ không được....

"A...." Nghĩ đến Phác Xán Liệt không khỏi cười ra tiếng, vừa giương mắt lại phát hiện đám người này vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, còn có Lưu cục trưởng trên mặt già lộ ra hai hàng lệ.

Cục trưởng Lưu người ta đang một phen nước mũi, nước mắt nói về những năm gần đây vì Thành Châu mà trả giá đủ loại, kết quả Phác Xán Liệt chưa bao giờ cười ở hội nghị đột nhiên cười ra tiếng vào lúc này.

"Ah... Nói cho điều đó, Cục trưởng Lưu cũng có đạo lý." Phác Xán Liệt cũng không biết người ta nói cái gì thì có đạo lý, "Các ngươi trả giá ta đều nhìn thấy, quý này cứ dựa theo những bố trí này của ta mà làm đi, các vị vất vả, giải tán đi." Phác Xán Liệt lười nghe bọn họ nói chút nhảm nhí, Lưu Chính Đức nói với hắn những thứ vô dụng này chẳng qua là hy vọng không nên dựa theo sự sắp xếp ban bố của Phác Xán Liệt mà cắt giảm cung ứng của bọn họ, kết quả Phác Xán Liệt cái gì cũng không nghe vào.

Mọi người đều đứt quãng đi ra ngoài, Phác Xán Liệt gọi bạch phụ tá vào.

"Thẩm Tinh Vân hiện tại đang ở đâu?"

"Thiếu tướng, hôm qua Thẩm tiểu thư sau khi bị đưa ra ngoài liền khóc lóc lên xe về nhà, hôm nay hình như còn ở Thẩm gia đi."

"Coi chừng cô ta, đừng để cô ta chạy. Khụ, phu nhân đi cùng Biên Khê tiểu thư xem váy cưới đúng không, Thẩm Dịch Thư có ở đó không?"

"Thẩm thiếu gia cũng ở đó, đều ở cửa hàng váy cưới ở khu phố phía sau nhà Ngô thiếu gia đâu." Bạch phụ tá tuy rằng không biết vì sao Phác Xán Liệt lại theo dõi Thẩm Tinh Vân, nhưng phỏng chừng hôm qua cô ta xuất hiện đã làm chuyện gì đó, Thiếu tướng hẳn là sẽ không để cô ta yên ổn.

"Vậy đi thôi, ta cũng đi qua." Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, cho dù mình có muốn xử lí Thẩm Tinh Vân cũng phải nể mặt Thẩm Dịch Thư trước, tuy rằng không phải anh ruột, tốt xấu gì cũng mang họ Thẩm.

Đánh chó còn phải xem mặt chủ.