Chương 6

Hôn lễ của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền được ấn định vào một tháng sau, cũng chính là ngày 22 tháng Giêng, ngày này là do Phác Xán Liệt đặc biệt đi tìm người xem xét, nói là ngày đó kết hôn đặc biệt tốt. Biên Bá Hiền mặc dù cảm thấy hắn mê tín, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng, ít nhất cậu biết Phác Xán Liệt rất quan tâm đến hôn lễ này của bọn họ, cũng rất quan tâm đến mình. Nhưng mấy ngày nay, chuyện bận rộn tạm thời không ở đám cưới của mình, mà là trong hôn lễ của chị gái Biên Khê cùng Thẩm Dịch Thư.

Các trưởng bối chung quy thỏa hiệp trên lợi ích mà Phác Xán Liệt đưa ra, chẳng qua không cho phép hai người làm nghi thức gì, sợ là làm mất mặt nhà mình. Hai người cũng không nói gì, dù sao có thể ở cùng một chỗ hai người bọn họ đã rất thỏa mãn. Đám cưới của hai người được ấn định ở thành phố ngoại ô phía nam.

Trong trang viên, một tuần sau liền cử hành hôn lễ, có điều chỉ một ít người có quan hệ hữu nghị tham gia mà thôi.

Biên Bá Hiền và Biên Khê đang ngồi trong phòng làm việc của Phác Xán Liệt, trước mặt là đủ loại bánh ngọt, kiểu Trung Quốc hay phương Tây đều có. Phác Xán Liệt thì đến khu Tây Nhị hẹn gặp vài người, để hai người họ chọn bánh trong đám cưới.

"Cái này là cái gì vậy chị." Biên Bá Hiền cầm lấy một khối bánh ngọt nhỏ xinh, trong này phần lớn bánh ngọt cậu chưa từng nhìn thấy qua, thấy một cái liền phải hỏi một cái. "Cái này chị biết, gọi là Madeleine*? Ai da mấy thứ này thật phức tạp, chúng ta tùy tiện chọn hai thứ đẹp mắt nhất đi. Em nếm thử cái này xem, chị nghĩ nó khá ngon đấy." Biên Khê cầm lấy một chiếc bánh táo* đưa cho Biên Bá Hiền, cô cũng sắp chọn đến hoa mắt rồi, tuy rằng mấy năm nay các loại điểm tâm cô đã gặp qua không ít, nhưng trăm mấy loại bánh đặt ở trước mặt này vẫn là lần đầu tiên.

*Madeleine là tên một loại bánh có nguồn gốc từ Pháp. Đặc trưng của loại bánh này là chúng có hình dáng vỏ sò vàng ươm be bé xinh xinh.

*Bánh táo là một loại bánh pie với thành phần chính là táo tây. Món này đôi khi được dùng kèm kem, kem tươi hoặc pho mát cheddar phủ lên trên.

"Cái này quá ngọt, nhưng hình dáng thì cũng được." Biên Bá Hiền tiếp nhận chiếc bánh táo, cắn một cái liền lắc đầu.

"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc thảo luận của hai người, Biên Bá Hiền đứng dậy đi mở cửa. "Đã trở về sớm như vậy, không phải nói còn nửa tiếng sao?" Biên Bá Hiền tuy là nghi hoặc nhưng vẫn vui vẻ mở cửa ra, kết quả phát hiện ngoài cửa đang đứng là một cô gái.

Trên người cô ta mặc một bộ vạc áo nhỏ màu hồng phấn, trong tay mang theo một hộp điểm tâm nhỏ, trang điểm có chút đậm. Khi nhìn thấy Biên Bá Hiền, trong ánh mắt cũng là nghi hoặc, trên mặt còn treo nụ cười cứng ngắc so với nửa dưới hoàn toàn không phù hợp. "Ngươi là...Ngươi là ai? Thế nào lại ở trong phòng Xán Liệt." Biên Bá Hiền còn chưa mở miệng hỏi đã bị đối phương cắt ngang, đối phương hình như nhìn thấy mình thì rất tức giận, Biên Bá Hiền nhìn cô luôn cảm thấy quen mắt, nhưng lại không giống bộ dáng đã gặp qua.

"Ta nói kẻ nào đây, ngay cả chị dâu ngươi cũng không chào hỏi?" Biên Bá Hiền còn chưa kịp trả tiền lời đã bị Biên Khê xen vào một cái, trong lòng đối với việc mình luôn không xen vào được cảm thấy bất đắc dĩ. Biên Khê từ trên ghế sô pha đứng lên đi đến bên cạnh Biên Bá Hiền, vóc dáng Biên Khê rất cao, thậm chí so với Biên Bá Hiền còn phải cao thêm một hai cm nữa, đi tới trước mặt cô gái kia, liền nhìn xuống cô ta. Cũng không biết có phải bởi vì vấn đề cao thấp hay không, mà cảm giác áp bức kia làm cho biểu tình của đối phương càng thêm khó coi.

Nhưng, chị dâu?

Chẳng lẽ đây là em gái của Thẩm Dịch Thư, Thẩm Tinh Vân? Biên Bá Hiền nghĩ.

"Ta còn tưởng rằng là ai đây, thì ra chính là chị dâu không được bước vào cửa chính nhà ta." Người nọ chính là Thẩm Tinh Vân, bất quá ngược lại không có chút dáng vẻ em chồng nào, mở miệng liền trào phúng Biên Khê, còn chưa đợi Biên Khê nói chuyện lại chuyển ánh mắt đến Biên Bá Hiền. "Vậy chắc ngươi chính là người muốn gả cho Xán Liệt đi?" Cô ta ngược lại từng bước tới gần, cơ hồ muốn tiến đến trước mặt Biên Bá Hiền, lại bị Biên Khê đẩy ra. Biên Bá Hiền được Biên Khê kéo ra phía sau che chở, ngày hôm qua Ngô Thế Huân từng nhắc tới Thẩm Tinh Vân với cậu. Lấy việc gả cho Phác Xán Liệt làm nhiệm vụ của mình, quấn quýt theo đuổi Phác Xán Liệt nhiều năm, mà Phác Xán Liệt cũng bởi vì mẹ hắn mà không quản qua cô.

"Tại sao ta phải đi cửa chính nhà các ngươi, bên trong ngoại trừ còn một miếng vàng của Thẩm Dịch Thư ra đều là nơi rác rưởi, ta cũng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì liền đi vào trong." Khí chất của Alpha lúc này là tuyệt đối, cho dù là nữ nhân đi chăng nữa, hiện tại sự áp bức người khác của Biên Khê cũng đủ để đối phương ngất một trận. Chỉ thấy Thẩm Tinh Vân trừng mắt nhìn Biên Khê, vừa định phản bác đã bị Biên Khê đánh gãy.

"Hơn nữa, anh trai cô nói với ta, nếu ta muốn, anh ấy vào cửa nhà họ Biên chúng ta cũng được." Biên Khê vốn là mặt lạnh lùng, loại lời châm chọc này từ miệng cô nói ra, hình ảnh càng đặc sắc hơn.

"Hắn muốn đảo ngược cửa là chuyện của hắn, tránh ra, ta muốn đi vào." Thẩm Tinh Vân không định tranh cãi chuyện này với cô, Thẩm Dịch Thư vốn không phải là anh ruột của cô, dù có là anh trai cũng không có cảm giác gì. Bất quá chuyện của Biên Bá Hiền thì không được, nàng ở bên cạnh Phác Xán Liệt nhiều năm như vậy, làm sao có thể trong nháy mắt đã bị một Biên Bá Hiền hủy hoại.

Hôm nay cô tới chính là muốn hỏi chuyện này của Phác Xán Liệt là thật hay giả, lại định thông qua một ít thủ đoạn để cho Phác Xán Liệt cưới mình. Tóm lại, bất luận như thế nào cô cũng sẽ không để cho Phác Xán Liệt cưới người nào khác ngoài cô.

Biên Khê đứng ở cửa không nhúc nhích, Thẩm Tinh Vân cũng không vào được.

"Để cho cô ấy vào đi, chị." Biên Bá Hiền mở miệng, ngược lại làm cho Biên Khê rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới Biên Bá Hiền sẽ để Thẩm Tinh Vân vào. Nhưng nếu Biên Bá Hiền đã nói vậy cô cũng sẽ không ngăn cản Thẩm Tinh Vân nữa, dù sao Thẩm Tinh Vân có làm cái gì mình cũng có thể khống chế được. Huống hồ, trên người Biên Bá Hiền còn có một khẩu súng.

Thẩm Tinh Vân được cho phép cũng giật mình một chút, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cho Biên Khê một cái liếc mắt, liền nghênh ngang đi vào. Vừa vào đã đặt đồ lên bàn của Phác Xán Liệt, giống như nữ chủ nhân ngồi xuống sô pha. Nhưng thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi ở đây, Phác Xán Liệt chưa bao giờ cho phép cô ngồi trong phòng hắn, đều là để cho cô đứng. Lại nghĩ đến lúc mình tiến vào, Biên Khê ngồi nhàn nhã, trong lòng càng dâng lên cảm giác chua xót cùng phẫn nộ.

"Gì vậy? Cậu chơi với nhiều đồ ăn thế này à? Thật đúng là tiểu gia tử không có học, chưa bước chân vào Phác gia đã bắt đầu ăn uống phung phí như vậy. Ta đã ngồi ở chỗ này, rót cho ta chén trà coi như là học lễ nghĩa đi?" Cái miệng cay nghiệt kia lải nhải không ngớt, Biên Khê thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp trả lời, kết quả Biên Bá Hiền lại lên tiếng.

"Nếu phía sau ta là Phác gia, ăn uống vui chơi phung phí thế này cũng không hề hấn gì. Nhưng mà không thể quên lễ nghi được. Khách đến, thân là chủ làm sao có thể không cho khách một tách trà. Thẩm tiểu thư, muốn trà đen hay là trà xanh?" Biên Bá Hiền lấy mấy hộp trà từ tủ sách của Phác Xán Liệt, mấy ngày nay Phác Xán Liệt thường xuyên dẫn cậu đến, nói nhìn Biên Bá Hiền làm hắn vui vẻ, hắn sẽ làm việc tốt hơn. Xán Liệt tuy rằng chưa từng yêu đương, càng không có kinh nghiệm gì, nhưng nói những lời dễ nghe ngược lại là rất quen miệng. Bất luận Biên Bá Hiền phung phí như thế nào Phác Xán Liệt cũng không quan tâm, cho nên làm cái gì ở đâu, Biên Bá Hiền phần lớn đều nói rõ ràng.

Nhưng chủ nhân cùng khách nhân trong lời nói của Biên Bá Hiền, đã đem chút mặt mũi cuối cùng của Thẩm Tinh Vân vứt trên mặt đất. Chủ – khách khác biệt, trên mặt Biên Bá Hiền luôn giữ nụ cười thương mại tiêu chuẩn, nhưng trên thực tế là hung hăng tát Thẩm Tinh Vân một cái. Cho dù cô có xen vào đâu, cũng không che giấu được chuyện Biên Bá Hiền hiện tại chính là chủ nhân của phủ Thiếu tướng, chỉ thiếu một bước nhỏ mà thôi. Thẩm Tinh Vân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, nhìn Biên Bá Hiền chống tay trên bàn mang theo nụ cười chờ câu trả lời đáng thương của mình bây giờ, chỉ cảm thấy trái tim đã nghẹn đến gần nổ tung.

Thẩm Tinh Vân đứng dậy đi tới trước mặt Biên Bá Hiền, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu, nhưng lúc này ánh mắt của cô đã sớm không còn sắc bén như lúc đầu, thậm chí còn có một tia khϊếp nhược. "Biên Bá Hiền, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể gả cho Phác Xán Liệt sao?" Một câu hỏi nói ra, Biên Bá Hiền lại không giống bộ dạng bị hỏi, chỉ cúi đầu nở nụ cười.

Chắc chắn chứ, cậu nghĩ vậy.

Đối với cậu mà nói, đây đã không còn là chuyện gì phải để ở trong lòng. Nói chuyện, ôm, hôn và cảm xúc trước khi câu hỏi này được nêu ra đã là tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay của mình. Ít nhất cậu không hối hận, cũng tin tưởng mình, mà Phác Xán Liệt so với cậu càng tin tưởng cậu hơn, như thế mà thôi, có gì phải do dự.

"Vậy thì có cái gì không thể chứ?" Biên Bá Hiền vẫn tươi cười như trước, nhưng trong mắt người khác hôm nay, cậu là một con hổ mặt cười sắc bén. "Chẳng lẽ, ngươi còn cho rằng ngươi có thể làm ra cái gì, thay đổi thứ gì đã khắc trong máu hắn sao?"

Người vừa đứng ở cửa hô hấp đình trệ một chút, cầm túi tài liệu trong tay yên lặng nghe hết thảy.

"Ngươi sẽ không, ta ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, một người vừa mới xuất hiện như ngươi không có khả năng cướp đi hắn từ ta. Hắn sẽ bỏ rơi ngươi ngay lập tức, bởi vì ta chắc chắn có cách để giữ hắn ở lại." Lúc trước Thẩm Tinh Vân còn nhận mình là theo lý mà tranh đấu, mà sau khi Biên Bá Hiền nói ra câu kia, lại cảm giác những lời mình muốn nói ra đột nhiên đều biến thành cường từ đoạt lý. Khi Biên Bá Hiền nói ra thứ đã khắc trong máu của Phác Xán Liệt, trong lòng cô đã mặc định vật kia chính là tình yêu của Phác Xán Liệt dành cho Biên Bá Hiền.

Xe đầy đường, trăm rương sính lễ, đó là phác Xán Liệt tặng cho Biên Bá Hiền, nhưng rõ ràng mình mới là người bị cướp đi người yêu. "Biên Bá Hiền, trình tự xuất hiện của nhân sinh rất quan trọng, chung quy phải biết mình đến trước hay đến sau." Thẩm Tinh Vân không biết mở miệng từ đâu, trong lòng cô, ngoại trừ những năm mình có thể ở bên cạnh Phác Xán Liệt nhiều hơn Biên Bá Hiền, cô cũng khó tìm được thứ gì có thể so sánh với Biên Bá Hiền.

"Vậy cảm ơn cô đã giúp ta chăm sóc chồng ta nhiều năm như vậy." Biên Bá Hiền đứng thẳng dậy, "Cần ta dựa theo giá của bảo mẫu tốt nhất Thành Châu, tính tiền lương mấy năm nay cho cô không?" Lời nói sắc bén, những lời này triệt để đánh tan ngạo khí còn sót lại của Thẩm Tinh Vân. Lúc này Thẩm Tinh Vân sớm đã tức giận, ngực phập phồng, đưa tay muốn đánh Biên Bá Hiền.

"Ngươi chưa xong sao?" Thanh âm trầm thấp từ cửa truyền đến, đem Thẩm Tinh Vân đang thất thố ngược trở về hiện thực. Phác Xán Liệt mặc quân phục, tựa như Biên Bá Hiền lần đầu gặp hắn ngày đó, đi tới bên cạnh Biên Bá Hiền. Phác Xán Liệt đưa tay đỡ lấy eo Biên Bá Hiền, hông của Biên Bá Hiền rất hoàn mỹ, đặt tay lên thắt lưng cậu giống như chìa khóa tìm được ổ khóa vậy, rất vừa vặn. Mấy ngày nay trôi qua quá vui vẻ, hắn cũng sắp quên mất còn có một người như Thẩm Tinh Vân. Không bằng hôm nay đã tới, liền đem dọn sạch sẽ đi.

"Xán Liệt, ngươi thật sự muốn..."

"Ừm." Phác Xán Liệt cắt đứt đôi mắt mà Thẩm Tinh Vân đang tích góp được. "Nhiều năm như vậy ta thấy mẹ ta không nói gì, khi đó ta cũng không có người yêu hay gia đình của mình, cô nguyện ý đến, ta cũng không quan tâm đến cô." Ngón tay cái của Phác Xán Liệt vuốt ve eo của Biên Bá Hiền, phảng phất như đang khoe khoang cái gì đó. "Bất quá hiện tại ta đã có, xin cô tự trọng đi."

"Được rồi, ta đề nghị cô đi nhanh một chút, về sau cũng không có gì cần thiết tái xuất. Có thể sẽ gặp nhau trong đám cưới của anh trai cô, nhưng nó không phải là quá quan trọng, sau tất cả, chuyện này không có cái gì gọi là tốt. Tiết mục của cô diễn xong thì xuống sân khấu đi, không cần tặng thêm. Sĩ quan phụ tá, tiễn khách." Phác Xán Liệt nói xong lời cuối cùng thậm chí còn không cho Thẩm Tinh Vân một cái liếc mắt, trực tiếp gọi người của thủ hạ tiễn khách. Cho dù là Thẩm Tinh Vân không muốn đi nữa, cũng không thể chống lại kết cục bị người ta mang đi.

"Thẩm tiểu thư." Lúc Thẩm Tinh Vân đi tới cửa, Biên Bá Hiền gọi cô lại.

"Cô nói đúng, trình tự xuất hiện của nhân sinh rất quan trọng, nếu là đến trước hay đến sau, vậy Biên Bá Hiền ta cũng hai chữ xứng đáng."

Cậu đối với Phác Xán Liệt mà nói vẫn là bảo vật từ trên trời giáng xuống.

"Sao lại trở về sớm như vậy?" Biên Bá Hiền quay đầu hỏi Phác Xán Liệt, lại thấy Phác Xán Liệt đang cùng Biên Khê giao tiếp bằng mắt. Còn chưa kịp nhìn rõ, Biên Khê liền cười cười đi ra ngoài, không chỉ mang theo bánh táo mình thích, còn thuận tay đóng cửa lại.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền lên bàn, Biên Bá Hiền đối với hành động bất ngờ này có chút kinh hoảng, vội vàng dùng cánh tay vòng quanh cổ Phác Xán Liệt, dùng con ngươi bối rối khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt. "Thứ được khắc trong máu của ta là gì?" Hai bàn tay to của Phác Xán Liệt vẫn ở trên eo Biên Bá Hiền, hơi dùng chút sức lực là có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người. Hô hấp ấm áp đánh vào bên tai, trên người Phác Xán Liệt còn có mùi rượu ngụy trang tin tức tố của mình, cùng mùi thuốc lá xã giao, mà bây giờ Biên Bá Hiền đối với chuyện này lại không hề khó chịu.

"Cái gì... Tôi nói bậy hù dọa cô ta đừng..." Biên Bá Hiền càng nói ánh mắt càng bay sang bên cạnh, không dám nhìn đôi mắt Phác Xán Liệt đang ngày càng gần mình. "Mới không phải nói bậy, tôi không thích bảo bối nói dối." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm cằm Biên Bá Hiền, bảo cậu đối diện với mình. Biên Bá Hiền bị ánh mắt mang theo ý tứ xâm nhập của hắn nhìn chằm chằm liền trở nên luống cuống, nhưng nửa ngày cũng không mở miệng. "Còn không nói sao, vậy tôi nói." Phác Xán Liệt sờ sờ hai má Biên Bá Hiền, tâm tư nhỏ bé của cậu đều viết hết trên mặt rồi.

"Em thật thông minh, làm sao biết tôi yêu em đến khắc ghi vào sâu trong máu của tôi." Phác Xán Liệt giống như một lưu manh không biết xấu hổ, đủ loại lời nói đều có thể nói ra, Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy lòng mình sắp bị lời hắn nói mà nhảy ra. "Cái miệng nhỏ nhắn bình thường ở trước mặt tôi vẫn là hay ấp úng, thì ra lúc nói người khác còn có thể lải nhải không ngớt như vậy." Ánh mắt Phác Xán Liệt chậm rãi từ ánh mắt Biên Bá Hiền chuyển đến trên môi, nhìn liền muốn đi, còn chưa cho Biên Bá Hiền kịp hít thở đã hôn lên.

Cánh môi Biên Bá Hiền giống như thạch, mềm mại câu dẫn. Phác Xán Liệt hận không thể đem tất cả cảm xúc trong lòng thông qua nụ hôn này nói cho Biên Bá Hiền biết, từng bước ép sát hôn cậu. Trong không khí yên tĩnh và nửa tối, nhiệm vụ ngay bây giờ của hắn là hận không nổi đem cậu nuốt chửng vào bụng.

"Tôi còn cho rằng một cái miệng nhỏ đáng yêu, lợi hại như vậy sẽ làm miệng tôi bị rách." Nụ hôn vừa dứt, Phác Xán Liệt còn không quên trêu chọc Biên Bá Hiền, chỉ để lại bên dưới là Bá Hiền nằm trong lòng hắn, tức giận lấy tay chống lên xương bả vai của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha, Biên Bá Hiền lại ngồi trên đùi hắn, hai người tiếp theo nếm thử bánh ngọt còn chưa được chọn xong. Ánh mắt Biên Bá Hiền chuyển sang hộp điểm tâm để trên bàn, đưa tay cầm lấy hộp mở ra, bên trong là một ít bánh quy bình thường. Phác Xán Liệt vẫn nhìn động tác của Biên Bá Hiền, nhanh tay cầm một khối bỏ vào miệng.

"Anh không được ăn cái này! Nó là của Thẩm tiểu thư đó!" Biên Bá Hiền ôm cổ áo Phác Xán Liệt, mày nhíu lại. Ngược lại Phác Xán Liệt lại cười hì hì, vừa nhìn liền biết là thực hiện được mong muốn. Một bàn tay to bao lấy hai bàn tay nhỏ bé của Biên Bá Hiền, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

"Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào thứ cô ta tặng, bảo bối." Phác Xán Liệt nghiêng đầunhìn Biên Bá Hiền, "Bởi vì nó hiện tại ở trong tay em nên tôi mới ăn, đã hiểu chưa?" Phác Xán Liệt nói xong lại hôn Biên Bá Hiền, hắn không có cách nào nhịn xuống ham muốn sờ soạng Biên Bá Hiền, hơn nữa không biết bởi vì cái gì, loại ý nghĩ này đột nhiên bị phóng đại từng chút một.

Biên Bá Hiền đỏ mặt nói hắn không biết xấu hổ, hai người liền vờn qua vờn lại xong rồi thử điểm tâm, sơ lược liệt kê một danh sách liền chấm dứt. Phác Xán Liệt lái xe đưa Biên Bá Hiền về nhà, nhưng chỉ cảm thấy dọc theo đường đi đầu càng lúc càng nóng, nhưng thân thể chẳng những không mệt mỏi như sốt, ngược lại có loại cảm giác khí lực không có chỗ sử dụng.

"Ài, có phải anh định lái vào đó hay không?" Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt lái qua ngã tư đường vào nhà mình, tiếp theo đi về phía trước. Nhưng Phác Xán Liệt chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Biên Bá Hiền.

Em muốn nói rằng tôi rất kỳ quái sao? Vậy thì nhìn kỹ một chút đi.

Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy sự tồn tại bây giờ của Biên Bá Hiền giống như một hỏa tinh, không biết từ khi nào lý trí trong hắn ngày càng bị đốt cháy và nhanh chóng sụp đổ. Biên Bá Hiền cũng không ở thời kỳ phát tình, bộ dáng hiện tại của mình tuyệt đối không phải do Biên Bá Hiền tạo thành. Vừa rồi lúc hai người ăn điểm tâm đều ăn cùng bánh, khác biệt duy nhất chính là mình ăn thêm một cái bánh quy mà Thẩm Tinh Vân lưu lại.

Cho nên, đây chính là điều cô ta nói tuyệt đối có thể lưu lại mình? Thật lố bịch. Phác Xán Liệt lắc lắc đầu tận lực bảo trì thanh tỉnh, chính mình còn đang lái xe, ít nhất hiện tại không thể choáng váng. Chiếc xe cuối cùng đã đậu trước một ngôi nhà của Phác Xán Liệt, trên hai con phố bên ngoài khu vực trung tâm. Còn chưa kịp đợi Biên Bá Hiền hỏi, Phác Xán Liệt đã xuống xe đi vào trong nhà, Biên Bá Hiền lo lắng, nhanh chóng theo sau hắn xuống xe vào nhà.

Còn chưa kịp chờ Biên Bá Hiền phản ứng, một bàn tay liền đem cậu đẩy vào trong phòng ngủ, mùi hương quen thuộc làm cho Biên Bá Hiền không cảm thấy sợ hãi, nhưng mùi hương xung quanh càng ngày càng nồng đậm, nụ hôn không biết nặng nhẹ cũng đều hạ xuống. Hành vi của Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên như vậy, khiến Biên Bá Hiền cũng bị mông lung. Khí lực bị đè trên người càng ngày càng nặng, Biên Bá Hiền dần dần đứng không vững liền ngã lên giường. Phác Xán Liệt vẫn cố chấp gặm cắn cánh môi cậu, tay cũng dần dần không thành thật, Biên Bá Hiền nhanh chóng bị tin tức tố alpha xung quanh làm cho phát tình, vỗ cánh tay Phác Xán Liệt một cái. Phác Xán Liệt cũng cảm giác được đau đớn nhẹ trên người, ngừng hôn môi, trong bóng đêm tận lực nhìn ánh mắt của Biên Bá Hiền.

"Anh... Có chuyện gì vậy?" Biên Bá Hiền không phải kẻ ngốc, cậu rất rõ ràng bước tiếp theo của Phác Xán Liệt là cái gì, nhưng vẫn không đúng lúc nói một câu như vậy. "Mang thai một tháng bụng sẽ không quá lớn đâu, bảo bối." Phác Xán Liệt bây giờ không thể nghe thấy thứ gì khác, Biên Bá Hiền cũng không ở trong thời kỳ phát tình, tuy rằng có thể không mang thai, nhưng hắn chỉ là muốn thông qua những lời này ám chỉ việc kế tiếp sẽ diễn ra cho Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt không phải chính nhân quân tử, Biên Bá Hiền cũng không phải hạng người cổ hủ.