Chương 5

Lúc Biên Bá Hiền về nhà, trong đầu vẫn là một mảnh suy tư hoảng loạn ầm ĩ.

Cậu bất giác cúi người xuống gầm giường đưa tay sờ soạng lấy ra một chiếc rương, bên trong là một ít hương liệu, cánh hoa cùng với túi vải. Đây là kỷ vật do mẹ Biên Bá Hiền lưu lại, Khương Tĩnh Diệc năm đó là người thêu dệt tuyệt nhất ở Lỗ Địa, sau này khi gả vào Biên gia bà còn học thêm cách chế hương. Bà cũng từng nghĩ tới việc truyền dạy cho Biên Khê, nhưng Biên Khê từ nhỏ đã không muốn ở trong nhà học làm những thứ này. Ngược lại là Biên Bá Hiền, đứa trẻ ấy lúc nào cũng chống cái đầu nho nhỏ ngồi bên cạnh bà, cả buổi chiều có thể đi đâu cũng không chịu đi, liền liền quan sát tay bà làm việc.

Biên Bá Hiền từ nhỏ đã cùng mẹ học cách chế hương, hơn nữa cậu cũng biết trên người mình có mùi thơm, mẹ cậu nói đó là hương thơm của hoa sơn trà. Đây cũng chính là mùi hương đầu tiên mà Biên Bá Hiền học làm. Bởi lẽ loài hoa này không dễ nuôi sống, chỉ có rất ít người biết đến hoặc nhìn thấy, càng chưa kể là được chiêm ngưỡng mùi hương.

Bên trong rương là tất cả các loại hương liệu, ngoài những cánh hoa sơn trà, còn có một mảnh vải thêu và một túi thơm rỗng. Trên vải thêu là hoa văn song hỷ đơn giản, nhã nhặn, mà trên túi thơm lại là một bông hoa sơn trà kiều diễm. Đây đều là do Khương Tĩnh Diệc để lại cho Biên Bá Hiền, lúc thêu còn nói với Biên Bá Hiền, sau này đem túi hương ấy đưa cho người mà cậu có thể phó thác cả đời.

"Đến lúc đó nha, nếu con thành thân, liền đem khối vải thêu này làm thành khăn trùm đầu. Cái túi hương này, liền tặng cho người sau này có thể bồi con nửa đời sau." Nữ nhân ngồi trước bàn đoan trang, nói với tiểu nam hài đang lật sách đọc bên cạnh. "Nương, sau này khi con thành thân, nhất định sẽ mua cho người một kiện sườn xám đẹp nhất thế gian!" Vừa nói cậu bé vừa chạm vào tay nàng, mân mê đường may trên túi hương, chỉ thấy người phụ nữ cười đẹp mắt gật đầu.

Đứa trẻ lại hỏi: "Nhưng nương, tại sao nhất định phải tặng cho người đi cùng con nửa đời người?" Người phụ nữ nghe xong trầm mặc không nói, một lát sau mới khẽ lên tiếng.

"Nếu có một ngày người nọ thật sự cô phụ* con, liền theo cái túi hương này đi tìm hắn, cho dù mẹ có là hồn phi phách tán, cũng sẽ để cho hắn phải trả giá đắt."

*ruồng bỏ, phụ lòng

Biên Bá Hiền hít sâu, bắt đầu pha chế hương hoa sơn trà quen thuộc nhất, sau đó bỏ hương vào trong túi thơm, đem đặt dưới gối.

***

Buổi chiều hôm sau, khi Thẩm gia sắp đến, Biên Bá Hiền đứng ở trên ban công ngẫm nghĩ.

Tối hôm đó, hắn đứng ở chỗ này gõ cửa, liền gõ vào trái tim Biên Bá Hiền, lưu lại rất nhiều thứ, duy chỉ có không lưu lại chính mình. Phác Xán Liệt sẽ không đến, cuối cùng hắn lại một lần nữa rời đi sao?

Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn ánh mặt trời trên người, thầm nghĩ thời tiết tốt như vậy, vì sao tâm tình lại chẳng thể tốt lên. Bên ngoài có xe rải rác chạy qua, Biên Bá Hiền trong lòng thấp thỏm, cậu sợ mỗi một chiếc xe đến, nhưng lại chờ mong chiếc xe tiếp theo, lòng lo lắng không yên. Cậu không cho rằng mình sẽ yêu một người trong thời gian ngắn như vậy, xác thực mà nói suy nghĩ trong lòng cậu còn chưa rõ ràng, nhưng hôm nay cậu chỉ một lòng một dạ chờ đợi người kia đến, chung quy có lẽ tiềm thức là để đánh bại sự quật cường của hắn.

Tiếng xe ầm ầm vang lên làm cho cậu bừng tỉnh, xa xa có không ít xe chạy tới, à không, phải nói rằng có quá nhiều xe. Thời đại này xe cũng không phải là thứ hiếm hoi gì, nhưng vô duyên vô cớ làm sao có thể ra nhiều xe như vậy? Biên Bá Hiền híp mắt muốn nhìn rõ một chút, kết quả nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Phác Xán Liệt.

Cả người Biên Bá Hiền giống như bị đông cứng, không biết phải bày ra biểu tình gì, nhìn từng chiếc xe lại tiến tới, cậu muốn chạy ra ngoài xem một chút, nhưng bước chân lại chậm chạp không dời đi được, đúng lúc này tiếng của Biên Khê lại vang lên phía sau.

"Bá Hiền, Phác Xán Liệt tới rồi!" giọng nói của Biên Khê mang theo một chút nức nở, lẫn trong đó là niềm vui khó có thể che giấu. Biên Khê biết nếu hôm nay Phác Xán Liệt không đến, hôn sự của Thẩm Dịch Thư và Biên Bá Hiền chính là ván đã đóng thuyền, mà quyết định sai lầm cô từng đưa ra cũng không còn đường để quay đầu lại nữa. "Hắn mang theo mấy cái rương đến, hẳn là đến nhà chúng ta để hạ sính!", Biên Khê lại gấp rút nói thêm.

Trên đường vang lên tiếng còi xe, người xung quanh ai ai cũng hăng hái, hai bên đường rộn ràng, náo nhiệt, phong cảnh đẹp đến động lòng người.

Ánh sáng mở ra con đường phía trước, nhưng lại ràng buộc trong luân hồi, có những người nhất định không thể tách rời.

Hỏi ta dùng gì để giữ lại ngươi ư? Không gì cả, bởi vì ngươi vốn dĩ đã thuộc về ta.

Biên Bá Hiền bị kéo xuống lầu, thấy Phác Xán Liệt đang ngồi trên sô pha cười vui vẻ cùng Biên Khiêm Chí và Mạnh Ánh Như trò chuyện, mà khi đối phương nhìn thấy cậu, nụ cười khách sáo trên mặt chậm rãi phai nhạt. Trong mắt phủ lên sự nghiêm túc và nhớ nhung, lại chậm rãi đứng dậy, giơ hai tay về phía cậu.

Biên Bá Hiền chạy về phía Phác Xán Liệt, trong mắt mang theo ánh nước, nhào về phía cái ôm kia.

Tựa như mùa đông mười bốn năm trước, ta dụng hết toàn lực chạy về phía người, không phải là vì cùng người cáo biệt, mà là vì cùng người gặp gỡ.

Vóc dáng nhỏ bé khi xưa cũng đã lớn, đủ để hắn có thể ôm vào lòng rồi.

Trên người Phác Xán Liệt có mùi rượu để đối phó với mọi người, nhưng ở trong ngực hắn còn có thể ngửi được mùi hương mà Biên Bá Hiền yêu thích. Mùi hương sau cơn mưa ư? Cậu không biết phải lý giải mùi hương này ra sao, cậu chỉ biết rằng nó đem lại cho mình sự yên tâm kỳ lạ. Giống như mưa lúc nửa đêm vậy, sau khi tạnh, bình minh tất sẽ chiếu trong không khí.

"Tôi thật sự rất nhớ em." Phác Xán Liệt nói.

Em từng đến để bảo vệ tôi, bây giờ đến lượt tôi đến để bảo vệ em.

Hai người ôm ấp một hồi, Biên Bá Hiền mới giương mắt nhìn Biên Khiêm Chí và Mạnh Ánh Như đang nhìn họ với vẻ mặt vui vẻ, cùng mang theo chút kinh ngạc. Lúc này Biên Bá Hiền mới chợt nhận ra, bọn họ có thể hoàn toàn không nghĩ tới mình cùng Phác Xán Liệt có quan hệ gì, càng đừng nói đến cảnh tượng hiện giờ hắn đến hạ sính. Phác Xán Liệt phát hiện ánh mắt của Biên Bá Hiền, liền buông Biên Bá Hiền ra, nắm lấy tay cậu, mang theo Biên Bá Hiền đi về phía hai vị trưởng bối biểu tình đặc sắc kia.

"Bá phụ bá mẫu, thật sự là ngượng ngùng. Lần trước ta và Bá Hiền đã đánh dấu tạm thời, bởi vì rất nhiều yếu tố nên không cho em ấy nói rõ, để cho các người lo lắng, bất quá ta cũng không biết mấy ngày sau không gặp lại, Bá Hiền rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có phải em ấy..."

"A không phải! Là chúng ta vừa quyết định mới đây, nghỉ ngơi nghỉ ngơi trước, cả nhà chúng ta đều nghỉ ngơi một chút." Mạnh Ánh Như vội vàng vung tay giải thích, nhìn Phác Xán Liệt vừa rồi nhìn Biên Bá Hiền liền biết, hắn khẳng định đem tiểu hài tử kia đặt ở vị trí trọng yếu, hiện tại cũng không thể đắc tội hắn.

Phác Xán Liệt hài lòng gật gật đầu nói một tiếng được rồi, còn chưa tiến hành động tác tiếp theo đã thấy Thẩm Dịch Thư và Úc Lãnh Nghi tới, mười mấy người khiêng mấy cái rương lớn đứng ở cửa, so với của Phác Xán Liệt mà nói thì thập phần không bằng, nhưng trên mặt Thẩm Dịch Thư cũng không có nửa điểm bất ngờ, ngược lại là biểu tình cao hứng.

"Xem ra ta vẫn đến trễ một bước." Thẩm Dịch Thư cười nói, Phác Xán Liệt không ngờ Thẩm Dịch Thư có thể ở trạng thái như vậy, liền dắt Biên Bá Hiền đi qua bắt tay Thẩm Dịch Thư. "Không biết hôm nay Thẩm thiếu gia tới, là hạ sính cho vị nào?" Trong giọng nói của Phác Xán Liệt ít nhiều mang theo chút trào phúng, dù sao hắn đối với quan hệ giữa Thẩm Dịch Thư và Biên Khê cũng không biết, Biên Bá Hiền lại nghĩ nghĩ, cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn, vừa định mở miệng lại bị Thẩm Dịch Thư cắt đứt.

"Thật ra lần này tôi cũng đến để cầu hôn, tôi muốn cưới Tiểu thư Biên Khê. Không nghĩ tới Phác thiếu tướng cũng tới, không biết có vinh hạnh hay không, cùng Phác thiếu tướng song hỷ lâm môn?" Thẩm Dịch Thư hình như không có một chút do dự, Biên Khê vốn đứng ở phía sau Biên Bá Hiền nhìn hai người ôm nhau trong lòng rất thỏa mãn, mà một khắc nhìn thấy Thẩm Dịch Thư, cô cũng không biết phải làm động tác gì, chỉ là ảm đạm đứng ở bên kia. Mà bây giờ nghe được những lời đột ngột này của Thẩm Dịch Thư, Biên Khê giống như bị nước cuốn vào trong cát khô cạn, chính là cảm giác đã quen thuộc, nhưng rất lâu không gặp, là hoảng hốt, sầu lo.

Là may mắn khó có thể che giấu.

Úc Lãnh Nghi nghe được những lời này của Thẩm Dịch Thư trong nháy mắt liền nóng nảy, mà Biên Khiêm Chí cùng Mạnh Ánh Như vốn đang cười khanh khách lại càng thay đổi sắc mặt. "Thẩm Dịch Thư! Ngươi điên à? Ta nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, ngươi đều không có khả năng cưới cô ta, ngươi không chê cười nhưng Thẩm gia chê cười!" Úc Lãnh Nghi cầm lấy quần áo Thẩm Dịch Thư liền hô lên, không còn là bộ dáng rụt rè nhiệt tình khi Biên Bá Hiền lần đầu gặp. "Này! Lãnh Nghi ngươi trước đừng nóng vội, Dịch Thư, ngươi cũng không thể cùng Tiểu Khê kết hôn, đứa nhỏ này thật sự là, nói bậy cái gì đây." Mạnh Ánh Như cũng nói theo, kết quả lại bị Úc Lãnh Nghi gọi lại.

"Mạnh Ánh Như, bà cũng bớt giả bộ đi! Chẳng phải là do Biên gia các ngươi thay đổi ý định trước hay sao? Đem Thẩm gia chúng ta coi là cái gì?" Úc Lãnh Nghi thấy ai liền cắn người đó, mà Mạnh Ánh Như cũng không phải là thiện chủ gì, dù sao cũng là nữ tử thôn dã năm đó Biên Khiêm Chí đi nông thôn tìm hàng coi trọng, không chút lưu tình liền nói ngược lại. "Thế nào? Nhà chúng ta giữ một đại gia đại hộ như Phác gia không gả, chẳng lẽ gả cho Thẩm gia nhà các ngươi, ta xem các ngươi thật sự là..."

Bằng!

Một tiếng súng vang lên, làm cho bốn phía lặng ngắt như tờ, viên đạn ghim sâu vào sàn gỗ, vừa vặn tạo ra một lỗ hổng. Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày sờ sờ cò súng, thở dài, ôm lấy eo Biên Bá Hiền đang kinh hồn bạt vía bên cạnh, liền kéo người vào trong ngực.

"Chưa xong sao? Nghe cho rõ! Ta đến đây để hạ sính, không phải để xem kịch." Phác Xán Liệt đưa súng cho Biên Bá Hiền, đương nhiên là hắn đã đóng chốt an toàn lại.

Nhìn biểu tình mọi người trong nháy mắt dừng lại, Biên Bá Hiền không khỏi cảm thấy thứ trong tay này thật sự là một loại linh đan diệu dược.

Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn bộ dáng của Biên Khê, vừa nhìn hai người này liền biết không phải là quan hệ bình thường gì, lại là hai alpha, hồi tưởng lại ngày đó Biên Khê nghe thấy tên Thẩm Dịch Thư, liền sáng suốt. Việc này là trái luân thường đạo lý, rất khó để làm.

Nhưng hắn ở đây, liền dễ dàng làm.

Đêm đó ở trong phòng Bá Hiền, tuy rằng ở trong tủ quần áo chen chúc đến khó chịu, nhưng hắn cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người. Bá Hiền ở Biên gia chỉ có một người chị ruột là Biên Khê, hắn biết, mà Biên Khê đối tốt với cậu hắn cũng rõ ràng. Người ta thường nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn dù sao cũng phải đáp ứng lời mời "Song Hỷ Lâm Môn" này của Thẩm Dịch Thư.

"Hôn sự của hai người các ngươi vốn để Thiếu tướng đây chuẩn cho, không có việc gì thì nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Quay đầu lại nói với Biên Bá Hiền: "Đói bụng không, nhìn hình như em không có ăn cơm đâu." Phác Xán Liệt mang theo Biên Bá Hiền đi ra ngoài cửa, "Ta dẫn Bá Hiền đi ăn cơm, buổi tối lại nói chuyện cụ thể."

"Thiếu tướng, không được." Úc Lãnh Nghi vẫn gọi Phác Xán Liệt. Trong lòng cô, Thẩm Dịch Thư cưới Biên Khê tuyệt đối không thể, trước không nói hai người sinh sản khó khăn, hơn nữa lấy thân phận alpha của Thẩm Dịch Thư nếu cưới omega, sau khi kết hôn có thể khống chế được đối phương, còn có thể khống chế nhà cửa. Bây giờ ngay cả sau này họ của đứa nhỏ là gì cũng không thể nói chính xác, cứ như vậy chính là một chuyện không thể được.

"Ngươi cảm thấy Thẩm gia có thể đến thương lượng với ta sao? Đừng quên, nha đầu nhà ngươi nhiều năm như vậy không ít lần làm phiền ta. Hơn nữa, hai người bọn họ đều không nói không được, bà có tư cách gì nói không được, Úc phu nhân?" Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Úc Lãnh Nghi, không còn là Thẩm phu nhân, mà là Úc phu nhân.

Ngụ ý rất rõ ràng, chuyện của Thẩm gia bà không thể nhúng tay vào.

Cũng đúng, Thẩm lão gia tử đang gặp nguy hiểm, Úc Lãnh Nghi thì không hiểu cái gì. Thẩm Tinh Vân trừ bỏ cảm giác tồn tại, không có việc gì liền đến trước mặt Phác Xán Liệt bày ra bộ dạng vô dụng. Suy đi nghĩ lại, chỉ có Thẩm Dịch Thư mới là ngọn núi hiện tại của Thẩm gia.

Ngược lại, hai người Biên Khiêm Chí và Mạnh Ánh Như cho dù muốn mở miệng cũng không dám mở miệng.

"Cho Thẩm gia các ngươi ba năm văn kiện biển, lại thêm năm năm nữa cho Biên gia, lần này không thiệt thòi chứ." Phác Xán Liệt hiểu, thương nhân chẳng qua là quan tâm những thứ này mà thôi. Giấy tờ vận tải biển, cầm được trên tay cũng không cần cưới một omega trở về quản người ta, chứ đừng nói đến ba năm hay năm năm. Hai bên nghe thấy đôi mắt liền sáng lên, cũng không nói gì nữa.

"Cũng coi như cho tỷ tỷ tương lai của ta một cái lễ, đi thôi bảo bối." Phác Xán Liệt đi ra ngoài kéo tay Biên Bá Hiền, mà một câu "bảo bối " này thành công khiến Biên Bá Hiền vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, chỉ biết để mặc hắn dắt đi. Còn hai người Thẩm gia liền giữ lại từng rương sính lễ, không biết như thế nào mà rời đi.

Ánh hoàng hôn xuyên qua tán lá, tình nhân trở thành người thân thuộc.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt ở một bên gọi món đến không dừng lại được, trong mắt tràn đầy yêu thích, Mãn Hương Viên là nhà hàng Trung Quốc tốt nhất Thành Châu, giá cả cũng không rẻ. Phác Xán Liệt ngược lại không chút giảm bớt đi, rõ ràng là hai người ăn lại gọi nhiều như vậy.

"Đừng gọi nữa, hai chúng ta ăn những thứ này không hết đâu." Biên Bá Hiền kéo tay áo Phác Xán Liệt, bốn phía có không ít người đối với cậu ném tới ánh mắt tò mò, tất cả mọi người đối với "tân hoan" duy nhất của Thiếu tướng đây cảm thấy kỳ lạ, không biết cậu có ma lực gì, có thể khiến cho Phác Xán Liệt coi trọng. Tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mỹ nhân thì có rất nhiều, nếu có thể được Phác thiếu tướng bao bọc khẳng định không chỉ đơn giản là khuôn mặt.

"A, không chỉ có hai chúng ta, còn có người khác." Phác Xán Liệt đặt thực đơn xuống, trả lời, mang theo Biên Bá Hiền vào phòng riêng, đẩy cửa ra chỉ thấy Ngô Thế Huân đang ngồi bên trong vuốt ve ly thủy tinh, giương mắt nhìn hai người đi vào liền đứng dậy chào hỏi Biên Bá Hiền.

"Xin chào Đại tẩu, đã lâu không gặp." Ngô Thế Huân trêu chọc Biên Bá Hiền, xoay người nói với Phác Xán Liệt: "Sính lễ của anh ba trăm vạn đồng bạc, nhớ một hồi cho tôi chút ít nha." Nhìn khuôn mặt đen nhánh của Phác Xán Liệt cùng gương mặt đỏ bừng của Biên Bá Hiền, tâm tình Ngô Thế Huân ngược lại rất khoái trá.

Tuy rằng mình không gần gũi, nhưng nhìn thấy hai người họ tình nồng, mật ngọt mình cũng cảm thấy cao hứng, đối với Phác Xán Liệt mà nói nhiều năm như vậy, "Tiểu Tranh" vẫn là một phần trong cuộc sống của hắn khó có thể buông xuống. Bây giờ hắn vẫn nhớ rõ năm đó khi Phác Xán Liệt đi tìm túi hương không biết rơi ở đâu kia có bao nhiêu là khổ sở. Phác Xán Liệt tựa như điên rồi, đi khắp nơi tìm kiếm, cho dù bên ngoài có là mưa bom bão đạn cũng không quan tâm. Cũng chính là vào lúc đó Ngô Thế Huân thay hắn đỡ một viên đạn, tuy rằng không phải là vết thương trí mạng, nhưng từ khoảnh khắc đó về sau hai người liền kết thành quan hệ anh em sinh tử.

"Ngô Thế Huân, đệ nhất soái ca của tám tỉnh Hồ Nam, thế nào, theo ta còn lo thiếu chút tiền." Phác Xán Liệt kéo ghế cho Biên Bá Hiền, tự mình ngồi bên cạnh cậu. Biên Bá Hiền khẽ cong miệng, nhịn cười ngồi xuống, Ngô gia cậu biết, nhà thương nhân thanh danh hiển hách ở tám tỉnh phía nam, nói vậy Ngô Thế Huân chính là vị thiên tài thương nghiệp kia.

"Cậu định thưởng cho ta cái gì? Ta đã giúp hắn rất nhiều để hắn cưới được vợ nha. Ta khuyên hắn đủ điều, hắn thì nghĩ cũng không nghĩ, liền hay rồi, lần trước cho cậu một khẩu... Browning? Mỹ nhân xứng với mỹ thương nha, cậu liền lấy khẩu súng này đánh hắn, hướng vị trí mấu chốt mà đánh. Không được, còn phải nối dõi tông đường, lão Phác gia bọn họ chỉ còn lại một mình hắn, nếu không sinh tuyệt, sau đó ha ha ha ha..." Ngô Thế Huân ngược lại vẫn không xấu hổ, nói toàn những lời không nên nói, Biên Bá Hiền càng nghe càng thẹn thùng, cũng nghĩ tới khẩu súng Ngô Thế Huân vừa nhắc tới.

Khẩu súng kia làm rất tốt, nhìn dấu vết phía trên hẳn là đi theo hắn rất nhiều năm rồi.

"Là yêu nhân phối mỹ thương." Phác Xán Liệt trả lời Ngô Thế Huân.

Mỹ nhân rất nhiều, mà tay cầm súng chỉ hướng về phía người yêu.

Biên Bá Hiền có chút ngạc nhiên, ý tứ của Phác Xán Liệt cậu có thể hiểu được.

Trong bữa cơm sau đó, Ngô Thế Huân phụ trách lải nhải không ngớt, Phác Xán Liệt phụ trách bồi bàn, Biên Bá Hiền phụ trách ở bên cạnh nghe. Chuyện lúc trước ở ngã tư ba người đều biết, ngậm miệng không đề cập, chỉ bởi vì không cần băn khoăn nữa.

Trên mặt Ngô Thế Huân viết "rất vui vẻ" đi tính tiền, vừa mới cùng Phác Xán Liệt đánh cược Thẩm Dịch Thư và Biên Khê có thể thành công hay không. Ngô Thế Huân vừa hô to được lại đổi thành không được, lão gia nhà Thẩm gia rất phong kiến. Thủ hạ của Phác Xán Liệt liền nói Thẩm Dịch Thư mang theo Biên Khê đi, dựa theo bữa ăn Phác Xán Liệt hào phóng gọi món, tiền của Ngô gia vơi đi là hiển nhiên.

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ra cửa trước, bên ngoài đã là hoàng hôn buông xuống, bọn họ thật sự đã ở bên trong nói chuyện quá lâu. Biên Bá Hiền đứng lại sờ soạng Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt xoay người nhìn cậu. Biên Bá Hiền lấy từ trong túi quần áo hắn ra một cái túi thơm, trên đó thêu hoa sơn trà, đường may tỉ mỉ như sống. Biên Bá Hiền cúi đầu sờ sờ cái túi hương kia, nhét nó vào tay Phác Xán Liệt. Kỳ thật cái túi hương kia vẫn luôn ở trong tay cậu, khi biết Phác Xán Liệt đến, cậu liền đem nó bỏ vào trong túi hắn.

Phác Xán Liệt phải thừa nhận, trong ngày vui sướиɠ này, khi nhìn thấy cái túi hương kia, hắn thiếu chút nữa không lấy lại tinh thần.

Tay hắn hơi run rẩy, nhận lấy cái túi hương kia, cũng có thể ngửi được mùi hương kia, giống như mùi hương của cái túi thơm rất nhiều năm về trước, giống như hương sắc trên người Biên Bá Hiền.

"Đây là mùi gì vậy?"

"Mẹ nói, đây là mùi hương của ta."

Những lời nói giống nhau, nở rộ dưới ánh hoàng hôn phía tây, không phải để chia tay, mà là để đoàn tụ.

Súng và hoa sơn trà, kết hợp ở ngay đây.

Súng bảo vệ sơn trà từ năm này qua năm khác, chỉ để chờ đợi loài hoa ấy nở rộ hương thơm, chờ đợi mùi hương của sơn trà trấn an được mùi thuốc của súng

Phác Xán Liệt từng chút một đến gần khuôn mặt Biên Bá Hiền, hô hấp giao hòa, đầy ấp tình yêu trong khoảnh khắc ấy.

"Khụ... Khụ... Khụ!" Tiếng ho khan đột ngột cắt đứt tất cả, Biên Bá Hiền vội vàng cúi đầu, lui về phía sau một bước. Bên kia là Ngô Thế Huân đang lắc lư ví tiền bi thảm của mình cười nhộn nhạo.

"Ban ngày ban ngày, chú ý ảnh hưởng, bái lạy hai vị." Ngô Thế Huân phất phất tay, làm như bầu không khí tốt vừa rồi bị cắt đứt không phải hắn làm.

Mặc kệ! hắn làm thì sao nào, . TruyenHD

Từ nay về sau,

Thời khắc ôm nhau hôn nhau còn rất dài...