Chương 4

Một phần của bài viết này lấy cảm hứng từ BGM "《我用什么把你留住》" "Tôi dùng gì để giữ bạn ở lại"

***

Biên Bá Hiền được người hộ tống đi ra ngoài cảm thấy hoài nghi, cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị người khác ám hại, càng không nghĩ tới Phác Xán Liệt sẽ cố ý phái hai người ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu.

"Biên tiên sinh ngài lên xe ngồi nghỉ một lát đi, Thiếu tướng hẳn là lập tức sẽ đến."

Người vừa rồi bắn vào đầu gối người nọ mở cửa xe cho Biên Bá Hiền, nhìn ra được Biên Bá Hiền bị dọa sợ. Cũng rõ ràng, vị Tiểu thiếu gia Biên gia này không phải bình thường, Thiếu tướng cố ý phái mình đến canh giữ, chứng tỏ vị này chiếm phần lớn vị trí quan trọng trong lòng Thiếu tướng. Bất luận như thế nào, chỉ có vị này sống tốt, Thiếu tướng bên kia mới có thể cao hứng.

15 phút trước tại Phác gia

"Yo, Thiếu tướng đại nhân hôm nay bắt đầu ăn đồ ngọt? Làm sao lại đang ăn bánh quy? Hôm qua Thẩm Tinh Vân tới à?" Ngô Thế Huân chạy đến phía Phác Xán Liệt lắc lư, mấy ngày trước sau khi bàn chuyện làm ăn lớn kia hắn liền không nóng nảy, không có việc gì liền phiêu tây phiêu đông. Hôm nay tới đây gặp Phác Xán Liệt, kết quả lại nhìn thấy hắn thế mà lại đang ăn bánh quy.

Ngô Thế Huân nhớ rõ lần trước Thẩm Tinh Vân cầm hộp bánh quy, Phác Xán Liệt nhìn cũng không thèm nhìn bảo hắn lấy đi, còn bổ sung một câu "Quân nhân không nên ham ngọt." Làm vị tiểu thư Thẩm gia kia xấu hổ một trận.

Mà hiện tại người "không nên ham ngọt" lại ăn rất bình thản.

Ngô Thế Huân vừa định đưa tay ra lấy một miếng bánh, liền bị Phác Xán Liệt đánh một cái. "Không phải những lần trước cậu đều cho tôi sao?" Ngô Thế Huân bị đánh không giải thích được, hắn cũng chưa từng thấy Phác Xán Liệt như vậy. "Đây là tôi tự mình kiếm được, nếu muốn ăn tự mình mua." Phác Xán Liệt xoa huyệt thái dương, trên mặt có chút mệt mỏi.

"Tự mình kiếm được? Khoan, sao cậu lại mệt mỏi như vậy? Cậu sẽ không vì mấy cái bánh nhỏ này mà đi bán than nha?" Ngô Thế Huân không lấy được bánh liền nói nhảm, Phác Xán Liệt chỉ liếc một cái, lười để ý tới Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt không hiểu vì sao, nhìn bộ dáng lúc ngủ của Biên Bá Hiền rất đáng yêu, nhìn thêm một hồi. Nghĩ đến khoảng mười một giờ liền đi, không ngờ Biên Bá Hiền gắt gao ôm hông hắn, căn bản không buông tay. Cuối cùng đến ba giờ, trời đều sáng ngời, Biên Bá Hiền mới buông tay trở mình. Lúc Phác Xán Liệt trở về xe, tài xế đều ngủ say, Phác Xán Liệt thì mất ngủ.

"Thiếu tướng, Biên thiếu gia gặp chuyện." Người đến truyền tin vội vàng vàng đi vào, cửa cũng không gõ. Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Phác Xán Liệt, người nọ thậm chí cũng không dám do dự, sợ Phác Xán Liệt sốt ruột khai tử chính mình.

"Biên thiếu gia... vừa rồi bị người khác tập kích, bất quá được người của chúng ta bảo hộ rất tốt, người kia đã bắt được."

"Dẫn ta qua." Còn chưa dứt lời Phác Xán Liệt liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ lưu lại một câu như vậy, người báo tin phản ứng lại vội vội vàng vàng đi theo, cuối cùng chỉ còn lại Ngô Thế Huân. Mà Ngô Thế Huân vẻ mặt trêu chọc cầm lấy một cái bánh quy, nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt.

"Chuyện này thú vị lắm đây."

Biên Bá Hiền nghe thấy một trận tiếng bước chân rất gấp gáp, vừa định xuống xe nhìn một chút liền nhìn thấy Phác Xán Liệt hơi tức giận đứng ở trước người cậu.

"Thực xin lỗi." Hắn nói.

Gió đầu thu có chút lạnh, trời âm u, Biên Bá Hiền thở ra khí lạnh, cậu không hiểu được câu xin lỗi này của Phác Xán Liệt đến tột cùng là có ý gì, chỉ thấy Phác Xán Liệt vươn tay ra với tới cậu, rồi lại thu hồi. Hắn lấy súng ra từ trong túi súng của mình, là một khẩu Browning M1903 rất đẹp mắt, liền đưa đến trước mặt Biên Bá Hiền.

"Cầm lấy, sau này đừng để nó rời khỏi người, bọn họ sẽ đưa em về nhà." Phác Xán Liệt thậm chí còn không nhìn mặt Biên Bá Hiền, không biết vì nguyên nhân gì ở góc độ của Biên Bá Hiền, cậu còn tưởng rằng là bởi vì lần này mình làm cho Phác Xán Liệt lo lắng. Nhìn khẩu súng trước mặt không biết nên biểu hiện như thế nào.

"Nhưng... tôi sẽ không dùng súng đâu..." Biên Bá Hiền vẫn là không nhận, loại súng này cậu tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết, thoáng cái là có thể lấy mạng người. "Cầm là được rồi, không có ai... dù sao cầm súng cũng đã đủ để hù dọa bọn họ rồi." Phác Xán Liệt nuốt xuống câu "Không ai quản em có dùng súng hay không." Hắn muốn biểu đạt chính là người khác sẽ không quản cậu có thể bắn súng hay không, nhưng sợ Biên Bá Hiền hiểu lầm là mình mặc kệ cậu, cuối cùng vẫn là nói ra câu khác.

Hắn có quan tâm đến cảm xúc của cậu không? Phác Xán Liệt tự hỏi mình.

Rõ ràng hôm qua mới vừa ôm cậu, nhưng hiện tại lại đẩy xa khoảng cách giữa cậu và hắn, không phải sẽ làm tổn thương cậu sao?

Phác Xán Liệt giúp Biên Bá Hiền đóng cửa xe lại, chỉ để lại Biên Bá Hiền một mình xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng hắn. "Biên thiếu gia, chúng ta đi thôi." Tài xế mở miệng, Biên Bá Hiền đành phải gật đầu. Rõ ràng tối hôm qua vẫn là một người tươi cười ôn nhu, làm sao có thể cảm giác hiện tại nhìn hắn, trên người tất cả đều biến mất.

Phác Xán Liệt tựa như thích nhìn chính mình ngày đó, bộ dáng vô tình. Trên người có một tầng áo giáp vô hình, kín không kẽ hở, mà kẽ hở đó không biết là khi nào lại bị ai đó đem mở ra.

"Đưa người đi." Phác Xán Liệt ngồi trong phòng thẩm vấn, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc và khổ sở không rõ ràng.

Vừa rồi người bị bắt đầu gối phải đã được băng bó một chút, Phác Xán Liệt không phải là chủ nghĩa thiện tâm, hắn chỉ là sợ người này mất máu quá nhiều sẽ chết, thẩm tra không ra mà thôi.

"Triệu Nguyên, trong nhà ngươi có mẹ già đã hơn hoa giáp*, còn có một em gái là omega, năm nay mới mười sáu tuổi. Nếu như không muốn để cho mẹ của ngươi chết oan uổng, không muốn để em gái ngươi bị đưa đến nơi nào bị người ta hãm hại, vậy thì đem người chống lưng đằng sau ngươi nói ra mau." Phác Xán Liệt chậm rãi nói, hình như lúc này đối với hắn mà nói là đang tặng cho người khác một phần lễ vật mà thôi. Cùng với Biên Bá Hiền hai ba ngày nay, hắn cũng sắp quên mất phương thức tàn nhẫn của mình là như thế nào. Nhưng mà hắn ngược lại rất ít khi đem người thân ra uy hϊếp, hắn cảm thấy như vậy không khỏi có chút "vô nhân đạo", so sánh mà nói, hắn càng thích dùng hành động hơn.

*Hơn hoa giáp: sáu mươi tuổi.

Chỉ thấy người kia kinh hoảng thất sắc, cầu Phác Xán Liệt tha cho người nhà của mình, trong nháy mắt liền cái gì cũng nói ra hết.

"Là ông chủ Hà ở khu Tây Tứ, ông ta nghe nói gần đây ngài cùng một người gần gũi, liền phái cho tôi đi..." Thanh âm của Triệu Nguyên càng nhỏ, hắn cũng nhìn ra sự quan tâm của Phác Xán Liệt đối với Biên Bá Hiền không chỉ là như hắn biết. Hắn nào dám nói ra chuyện hắn muốn cưỡng bức Biên Bá Hiền.

"Đi cái gì?" Phác Xán Liệt nhếch khóe miệng, hai tiểu quan quân đội đang đứng ở phía sau Triệu Nguyên chỉ cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà. Nếu Phác Xán Liệt lộ ra loại biểu tình này khi thẩm vấn, phỏng chừng người đó không cần sống nữa.

Không nói lời nào, Phác Xán Liệt bắt lấy khẩu súng mới mang theo của mình bắn một phát vào vị trí bên tai hắn, "Ta hỏi ngươi đi làm gì! Ngươi muốn cả gia đình đều chết, phải không?" Ánh mắt Phác Xán Liệt có chút đỏ lên, đứng dậy đi tới trước người Triệu Nguyên nắm lấy cổ hắn. Triệu Nguyên run rẩy, hắn biết là vừa rồi Phác Xán Liệt cố tình lệch tay một chút, nếu không hắn ở lỗ tai liền bị bắn xuyên thủng.

"Ta nói... ta đều nói!" Phác Xán Liệt buông Triệu Nguyên, chờ đợi hắn nói "Ông ta yêu cầu tôi bắt người của ngài và đưa đến chỗ ông ta, ông ta nói... ngài... đối với người này không tầm thường, nếu như ông ta đem người đánh dấu trước, sau đó đổ tội cho ngài, để cho ngài giao ra quyền lợi của mình..."

"Hắn ngược lại nghĩ rất hay, làm lão tử phải ăn chay." Phác Xán Liệt lấy khẩu súng trong tay, đem đặt lên thái dương Triệu Nguyên. Nòng súng vừa mới phát ra một viên đạn vẫn còn nóng, cả người Triệu Nguyên run lên.

"Ngươi có biết vì sao, ta đem những người mà ngươi yêu thương để ép ngươi nói không?"

"Bởi vì lần này các ngươi lấy người ta yêu đến để ép ta."

Đoàng! Người đàn ông chết sau khi tiếng súng vang lên.

"Đưa thi thể hắn về nhà hắn, đi bắt Hà Đinh Khương."

***

Hà Đinh Khương hắn nhớ rõ, mấy tháng trước Hà gia vừa chuyển đến Thành Châu làm ăn, buôn lậu một lô hàng cấm bị hải quan bắt giữ. Phác Xán Liệt đem tất cả hàng cấm kia tiêu hủy không nói đã đành, còn phạt Hà gia một ngàn đồng bạc*, có lẽ Hà Đinh Khương chính là ngày lúc đó đối với hắn ôm hận trong lòng. Nhưng mà ông cũng quá coi thường hắn, mấy năm nay sau khi Phác Xán Liệt làm Thiếu tướng, người đắc tội rất nhiều, vì sao không có ai dám trả thù, Hà Đinh Khương cũng không nghĩ kĩ.

*đơn vị tiền tệ của Trung Hoa Dân Quốc

"Không cần bắt, trực tiếp sai người đem ông ta bắn một phát đi, ta không muốn cùng người chết nói đạo lý gì." Phác Xán Liệt lưu lại một câu như vậy liền rời đi, chỉ để lại hai thuộc hạ nhìn mặt nhau, đành phải làm theo. Bất quá một lát sau, chuyện Đại lão gia Hà gia bị người ám sát truyền khắp nơi, đợi đến khi hoàng hôn xuống, liền truyền tin Hà gia bị tra ra tàng trữ một lượng lớn súng ống đạn dược, cưỡng chế chuyển ra khỏi tám tỉnh phía nam. Biên Bá Hiền lúc này đang ngồi ở nhà bình tĩnh hoàn hồn, chuyện xảy ra ngày hôm nay chấn động quá lớn. Lúc nghe được những tin tức này cậu cũng không nghĩ tới chuyện này có thể cùng mình có liên quan gì, chỉ cảm thấy Thành Châu thật sự là một địa phương vượt quá dự liệu của mình, nguy hiểm tứ phía, mạng người như cỏ rác.

"Chuyện này của Hà gia cậu cũng thật là độc ác, tôi nghĩ, có phải cậu cùng Biên Bá Hiền kia thật sự có quan hệ?" Ngô Thế Cần rót một ly rượu cho Phác Xán Liệt, hắn rất ít khi thấy Phác Xán Liệt như vậy, chắc là đυ.ng phải điểm yếu của Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt liền uống một hơi cạn sạch rượu. "Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi không nên xuất hiện bên cạnh em ấy." Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện vẻ mặt thê lương. "Có lẽ em ấy có thể kết hôn với người nào đó một cách đàng hoàng, ngay cả khi không yêu nhau, em ấy cũng an toàn. Không phải vì tôi mà phải ở trong vòng nguy hiểm."

Phác Xán Liệt rất khó chịu, hắn từng vô số lần nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Tranh. Mà sau khi gặp lại Biên Bá Hiền, hắn bắt đầu cảm nhận được cảm giác đắm chìm trong tình yêu, từng chút từng chút đều làm cho hắn không muốn buông tay điều tốt đẹp ấy, Biên Bá Hiền từng cứu vớt hắn lúc nhỏ, bây giờ lại đem lòng hắn làm cho ấm áp lên. Hắn phái người âm thầm bảo vệ Biên Bá Hiền, vốn là lo lắng mình gây nguy hiểm gì cho Biên Bá Hiền, tuy rằng những chuyện này hắn từng tưởng tượng qua, nhưng khi nó phát sinh, Phác Xán Liệt mới thật sự ý thức được mức độ nghiêm trọng của những chuyện này.

"Nhưng anh vẫn bảo vệ cậu ấy rất tốt, không phải sao?" Ngô Thế Huân lại rót rượu cho Phác Xán Liệt, "Nếu đã bắt đầu rồi, vậy cứ tiếp tục đi, anh đã đẩy cậu ấy lên đầu ngọn sóng, phải ra sức bảo vệ cậu ấy." Ly rượu va chạm, sau đó lại im lặng.

Nói đừng yêu, lại lưu luyến không buông.

Vì vậy, cuộc sống, cay đắng như một bài hát.

Biên Bá Hiền sau khi về nhà liền nhốt mình trong phòng, sắc trời đã tối, Biên Khê đến tìm cậu, mặc dù biết Thẩm Dịch Thư muốn cùng Biên Bá Hiền kết hôn, nhưng Biên Khê không trách tội Biên Bá Hiền, cô biết Biên Bá Hiền ở trong này cũng là bị ép buộc.

"Làm sao vậy, sao lại khóc?" Biên Khê vào liền nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi trên thảm khóc không ngừng, Biên Bá Hiền rất ít khi ngồi trên mặt đất, thậm chí trong phòng ngay cả đèn cũng không bật. Đi vào trong phòng liền thấy Biên Bá Hiền ở một mình khóc, rõ ràng buổi sáng mặt còn mang theo nụ cười. Đến gần Biên Bá Hiền, phát hiện trong lòng Biên Bá Hiền còn ôm một khẩu súng, khiến Biên Khê hoảng sợ. Nhưng nhìn kỹ lại khẩu súng kia, là một khẩu súng lục Browning, một khẩu súng lục có kiểu dáng nổi tiếng như vậy, toàn bộ Thành Châu duy chỉ một người có.

Phác Xán Liệt.

Nhưng Biên Khê nghĩ cũng không dám nghĩ đến người này, đưa súng cho Biên Bá Hiền? Lại càng không dám nghĩ tới. Trong thời thế này, ai có súng thì chính là lão đại. Mà nếu như một người tặng súng của mình cho người khác, như vậy tình cảm của hai người này tuyệt đối không tầm thường. Huống chi, khẩu súng này là khẩu súng quý của Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền nhào tới trên người Biên Khê, ôm cô mà khóc. Cậu nghĩ không ra, vì sao Phác Xán Liệt lại xoay người rời đi như vậy, cho mình một khẩu súng như vậy lại có ý gì, cậu luôn cảm thấy bộ dáng khi Phác Xán Liệt đi thật giống như đời này bọn họ rốt cuộc sẽ không bao giờ gặp lại.

Rõ ràng, buổi sáng lúc tỉnh lại, Biên Bá Hiền từng có một khoảnh khắc nghĩ tới.

Nếu như, có thể gả cho Phác Xán Liệt thì tốt rồi.

Biên Bá Hiền nói với Biên Khê nguyên nhân và kết cục của mọi chuyện, Biên Khê biết chuyện của Hà gia, như vậy là chuyện này có liên quan đến Bá Hiền, nói vậy tiêu diệt Hà gia là Phác Xán Liệt làm, nhưng cô không nghĩ tới nguyên nhân sẽ là vì Biên Bá Hiền. Còn về cách làm của Phác Xán Liệt đối với em trai mình, Biên Khê kỳ thật hiểu rõ.

"Em thích Phác Xán Liệt, có phải hay không?"

Biên Khê chờ Biên Bá Hiền tâm tình ổn định một chút mới mở miệng hỏi, Biên Bá Hiền cắn môi cái gì cũng không nói, Biên Khê nhìn thấy, cũng hiểu được. "Em biết gì không? Ở chỗ này, chiến loạn là điều thường xảy ra ở tám tỉnh phía nam, một khẩu súng có nghĩa là bảo hộ, kiên định bảo hộ. Chị nghĩ Phác Xán Liệt yêu em vì đó là súng của hắn ta."

"Hắn đem vũ khí của mình cho em." Biên Bá Hiền nghe Biên Khê nói, từng chút từng chút một, cảm giác nhịp tim mình càng ngày càng rõ ràng mạnh mẽ, giống như là muốn rời khỏi thân thể của mình, lần lượt va chạm.

"Chị hiểu được cảm giác của hắn, chị từng yêu một người, bọn chị rất khó có được sự tán thành, anh ấy lại không chút do dự chạy về phía chị."

"Thế nhưng, chị cho rằng chị đứng bên cạnh anh ấy, càng khiến anh ấy bị tổn thương nhiều hơn, cho nên chị đã đưa ra một trong những quyết định sai lầm và hối hận nhất trong cuộc đời, đó là chạy trốn như một kẻ trộm, chị nghĩ rằng, chỉ khi chị rời khỏi anh ấy, anh ấy mới có thể hạnh phúc." Trong mắt Biên Khê chậm rãi dâng lên hơi nước, trong mắt là hối hận, vô cùng hối hận.

"Phác Xán Liệt có lẽ cũng giống như chị, chị nghĩ chuyện của Hà gia chính là do hắn ta làm, hẳn là bởi vì buổi sáng em gặp phải chuyện kia." Biên Khê quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, mà lúc này Biên Bá Hiền vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt của cậu chậm rãi thấp xuống, kỳ thật cậu đã sớm hiểu được, vì sao vào lúc đó đột nhiên xuất hiện hai tên thuộc hạ của Phác Xán Liệt, người của hắn đã sớm ở đây.

"Kì thực, chị... em biết chuyện của chị và Thẩm Dịch Thư, buổi sáng em gặp anh ấy là kể chuyện này với em. Anh ấy nói, người anh ấy muốn cưới, thật ra không phải em, mà là chị." Biên Bá Hiền nhìn Biên Khê, thấy Biên Khê nghe Thẩm Dịch Thư vẫn muốn cưới cô như trước, cậu nhìn thấy trong biểu tình của cô hiện lên vẻ vui sướиɠ, còn có chút đau lòng.

"Em biết... vậy em càng có thể hiểu, có thể hắn sợ sẽ mang cho tới em nguy hiểm cùng đau khổ hơn là mang cho em tình yêu cùng hạnh phúc, vì khi đó chị cũng giống như thế, tự cho rằng buông tay mới là lựa chọn tốt nhất." Biên Khê đột nhiên nắm lấy tay Biên Bá Hiền nói: "Đi tìm Phác Xán Liệt đi, hoặc là không được trốn tránh hắn, không nên để cho hắn rời xa em." Biên Khê nhìn Biên Bá Hiền, giống như là đang nhìn chính mình năm đó, nói cho cậu biết, không để cậu đi theo vết xe của cô, không được đẩy người mình yêu ra xa.

Chờ Biên Khê rời đi đã mười hai giờ, Biên Bá Hiền nằm trên giường nhìn trần nhà, rõ ràng hết thảy đều sáng tỏ, nhưng trong đầu cậu vẫn hỗn độn như trước.

Cậu căn bản cho rằng hời hợt coi như qua một đời.

Mà đến khi nghe lời nói nỉ non bên tai liền một phát xuyên thẳng tim cậu.

Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền từ ngày đó sau khi tách ra không gặp mặt nữa, Biên Bá Hiền hết bị cấm túc, nhưng cậu không muốn đi đâu cả. Cậu cũng từng nhất thời kích động muốn đi tìm Phác Xán Liệt, nhưng vẫn là không đi. Lúc lên lầu nghe mẹ nói, ngày mốt sẽ làm lễ đính hôn cho cậu.

Ngày mai là thứ bảy, Quỳnh Yên Lâu vẫn tổ chức bữa tiệc tối như thường lệ. Biên Bá Hiền bước nhanh hơn, chạy về phòng.

Ngày hôm sau –

Biên Bá Hiền đúng giờ đến Quỳnh Yên Lâu, mặc một bộ âu phục màu trắng, không để ý đến ánh mắt của người khác, thẳng tắp đi về phía vị trí của Phác Xán Liệt, mặc dù hắn vẫn không xuất hiện ở nơi đó.

Mỗi lần đi Quỳnh Yên Lâu người tham gia dạ tiệc buổi tối cơ hồ đều không có gì thay đổi, cho nên rất nhiều người còn nhớ rõ Biên Bá Hiền, đối với chuyện cậu còn có thể xuất hiện ở đây đều có chút kinh ngạc. Mà lúc này người trên lầu đem ánh mắt từ từ thu hồi, xoay người lại nhìn người đang bình tĩnh trước mặt. "Cậu ấy tới rồi, Phác Xán Liệt. Cậu vậy mà lại thua một đứa trẻ." Ngô Thế Huân hai tay đan chéo trước ngực, nhìn Phác Xán Liệt định làm như thế nào.

Rõ ràng như bạn ngày, mấy ngày nay thật giống như cô hồn dã quỷ vậy. Chính mình bảo hắn đi tìm cũng không đi, vừa rồi bảo hắn xuống lầu chờ cũng không đi chờ. Được rồi, đến chết cũng bảo vệ mặt mũi, người ta đều đã tìm đến nơi mà hắn còn ở đây do dự không quyết định, muốn mắng hắn cũng không biết mắng gì. Ngô Thế Huân tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn giữ hắn để hắn nhìn người phía dưới, sợ hắn chạy mất.

Cứ như vậy, Phác Xán Liệt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đứng như bất động. Biên Bá Hiền tiếp theo cũng không nhúc nhích, ngồi ở chỗ đó chờ. Đợi đến khi bữa tiệc tối tàn, mọi người dần dần rời đi, không ít ánh đèn đều ảm đạm xuống. Biên Bá Hiền cảm giác Phác Xán Liệt có thể sẽ không còn níu kéo nữa, ngồi ở đó nhẫn nhịn trong lòng cỗ tình cảm không rõ ràng, rốt cục cũng là đứng lên định rời đi.

"Này, tiểu tử, có phải cậu đã rơi vào cái gì không?" Biên Bá Hiền quay trở lại dừng bước đã bị người ta gọi lại một tiếng, rõ ràng không phải là thanh âm của Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền dừng bước, xoay người nhìn đến chỗ phát ra tiếng, lại thấy Phác Xán Liệt đứng ở cầu thang nhìn cậu, mà phía sau hắn còn có một người đàn ông, vóc người cùng Phác Xán Liệt cũng giống nhau, bộ dáng cũng tiêu chuẩn, để ý tới cậu đang nhìn hắn, còn hướng về phía cậu cười một chút.

"Nhớ kỹ, hiện tại cậu ấy đang đứng ở đầu ngọn sóng, xem cậu có muốn cậu ấy đứng không công hay không." Ngô Thế Huân nghiêng đầu nói một câu bên tai Phác Xán Liệt, huýt sáo rồi rời đi, lúc đi còn cho Biên Bá Hiền một ánh mắt.

"Không phải tôi không muốn gặp em." Phác Xán Liệt đi về phía Biên Bá Hiền "Tôi chính là, không biết đối mặt với em như thế nào..." Phác Xán Liệt chung quy dừng lại ở bên trong chừng mười thước.

"Nhưng ngài đã ở trước mặt tôi rồi." Biên Bá Hiền nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, nhưng cậu vẫn nói tiếp.

"Ngài vẫn còn muốn rời bỏ tôi sao? Rời bỏ tôi như ngài đã làm 14 năm trước, đến một nơi tôi không biết, không để lại dấu vết, và để lại tôi trong tuyết?" Biên Bá Hiền chậm rãi rơi nước mắt, cho dù năm đó Phác Xán Liệt chỉ là một người bạn của cậu, nhưng lại là người bạn duy nhất, sau khi hắn đi, Biên Bá Hiền không còn thân thiết với ai nữa, cũng không còn chơi đùa vui vẻ như vậy nữa.

"Ngài đang sợ sao, sợ tôi sẽ bị thương, sợ tôi sẽ bởi vì đứng bên cạnh ngài mà bị tổn thương." Nước mắt Biên Bá Hiền từng giọt từng giọt rơi, trầm mặc đem thanh âm nước mắt rơi trên mặt đất đều phóng đại.

"Nhưng ngay cả tôi cũng không sợ, vì sao ngài lại sợ chứ!" Biên Bá Hiền bị sự trầm mặc của Phác Xán Liệt làm cho nóng nảy, trực tiếp hô lên. Phác Xán Liệt không phải là một người nhu nhược, nhưng khi hắn đối mặt với Biên Bá Hiền, sự kiên cường của hắn khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài, một chút cũng không xuất hiện. Hiện tại, chỉ có thể nghe tiếng của Biên Bá Hiền, trong cổ họng mình lại không phát ra được nửa điểm âm thanh.

"Chiều mai, Thẩm gia sẽ đến nhà tôi đính hôn." Biên Bá Hiền nghẹn ngào dời ánh mắt, dùng thanh âm rất nhỏ nói ra một câu như vậy, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn Phác Xán Liệt. Cuối cùng chỉ để lại một câu nói sau đó xoay người rời đi.

"Nếu là Kim Tử Diễn và Tiểu Tranh, bọn họ sẽ như vậy sao?"

"Đừng quên tôi."

"Ngài rõ ràng đã đáp ứng tôi."

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền rời đi.

Chúng ta dùng gì để giữ lại nhau?

_________________________________

Có một câu của tác giả rất hay:

Hy vọng tất cả mọi người đều có thể dũng cảm đứng trước người mình yêu thổ lộ lòng mình, đi cùng nhau trên con đường gập ghềnh, rồi sẽ đi cùng nhau trên con đường đẹp hơn.