Chương 3

Biên Bá Hiền có chút không tự nhiên, ở trên giường nằm úp sấp. Có thể bởi vì do đánh dấu tạm thời, cậu hiện tại đặc biệt hy vọng có người ôm mình.

Nếu như có thể ngửi được mùi tin tức tố của hắn thì tốt rồi, rõ ràng mùi tin tức tố của hắn rất dễ ngửi, vì sao phải làm cho một thân đầy mùi rượu như vậy chứ.

Biên Bá Hiền mới phát hiện chuyện mình đang suy nghĩ có bao nhiêu hoang đường, vội vàng vỗ vỗ mặt của mình. Đem chăn ôm vào trong ngực, nghĩ đến chuyện buổi chiều.

Thẩm... Dịch Thư?

Hai giờ chiều –

"A! Lãnh Nghi! Thật sự là đã lâu không gặp ngươi!" Mạnh Ánh Như mặc sườn xám màu xanh nhạt của mình chạy tới mở cửa, bộ dáng kinh hỉ nhìn người trước mặt. Mà đối phương cũng ăn mặc rực rỡ, đi theo Mạnh Ánh Như. "Đúng vậy Ánh Như, thật không nghĩ tới chúng ta nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại." Mạnh Ánh Như nghe xong lời này trên mặt còn thêm vài phần bi thương, gật gật đầu liền gọi người vào.

"Ai nha, đừng nói những chuyện này nữa, về sau chúng ta thành thông gia còn nhiều thời gian nói chuyện. Nào, vào đây Dịch Thư, đứa trẻ này thật ngoan!" Biên Bá Hiền vốn đang ngồi trên sô pha, Mạnh Ánh Như đi ra mở cửa nên cậu đành phải đứng dậy. Vốn chỉ định lạnh nhạt mà đứng đợi bọn họ thương lượng, nhưng lại bị Mạnh Ánh Như này kéo đi theo sau lưng. Biên Bá Hiền nhìn thấy Thẩm Dịch Thư tươi cười ở phía sau Lãnh Nghi, diện mạo cũng coi như có chút xứng đáng với lời đồn, buổi sáng mẹ còn nói với cậu về Thẩm Dịch Thư rằng ở Thành Châu có không ít người thích hắn.

Mạnh Ánh Như quay đầu lại thấy Biên Bá Hiền đứng ở sau ngây ngô có chút sốt ruột, vội vàng lôi kéo cậu tới chào hỏi: "Bá Hiền, đừng đứng sững như vậy nữa, mau lại đây chào hỏi cô đi." Suy nghĩ của Biên Bá Hiền bị thanh âm của bà cắt ngang, tuy rằng rất không bằng lòng, nhưng ở trong lòng Biên Bá Hiền đối với Mạnh Ánh Như có một loại cảm xúc không thể nói thành lời.

Trách không được trước kia chỉ có thể coi bà là tam phu nhân.

Biên Bá Hiền treo nụ cười bất đắc dĩ đi qua chào hỏi, Úc Lãnh Nghi cũng khách khí khen ngợi, mà ngay lúc Biên Bá Hiền vừa xoay người bà liền nhìn thấy y dùng miếng dán ở tuyến thể của cậu, dùng để che đi dấu vết của Phác Xán Liệt tối hôm trước. Ánh mắt Úc Lãnh Nghi trong nháy mắt liền thay đổi, ngồi xuống liền mở miệng nói chuyện.

"Nói chuyện này một chút, cổ Bá Hiền bị gì thế?" Nói xong để xem Mạnh Ánh Như cùng Biên Bá Hiền hai người giải thích như thế nào.

Làm thế nào để giải thích điều đó? Chẳng lẽ nói tối hôm qua bị Phác thiếu tướng cắn à?

"Đây là miếng dán ức chế của đứa nhỏ này, từ Sơn Đông mang đến, có thể không giống với người ở đây." Mạnh Ánh Như phản ứng nhanh, tiếp lời Úc Lãnh Nghi thay cho Biên Bá Hiền. "Vậy thì tốt rồi, ta cũng không muốn có con dâu bị người khác sờ qua" Úc Lãnh Nghi vẫn có chút khó chịu mà nói, Mạnh Ánh Như cũng chỉ có thể cười trừ.

Từ nãy đến giờ, Thẩm Dịch Thư ngược lại rất bình thản, giống như chuyện gì phát sinh cũng không liên quan đến hắn, có đôi khi sẽ nhìn bá Hiền, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cười. Chỉ là một buổi gặp mặt thôi, chưa từng hỏi qua ý kiến của Biên Bá Hiền như thế nào, mặt khác liền để Thẩm gia đều nói muốn đưa sính lễ. Nhưng Biên Bá Hiền nhìn Thẩm Dịch Thư, hắn vẫn như cũ không chút hoang mang. Có lẽ hắn cũng giống như mình, đều là bị ép buộc phải kết hôn thương vụ.

Trước khi đi Thẩm Dịch Thư ở bên tai Biên Bá Hiền nói, chín giờ sáng mai ở quán cà phê Du Nhan chờ hắn, còn chưa đợi Biên Bá Hiền kịp đáp lại, người đã đi theo Úc Lãnh Nghi ra cửa.

Thời gian trở lại chín giờ tối

"Cộc cộc cộc" Ba tiếng gõ cửa vang lên, Biên Bá Hiền phát hiện thanh âm cũng không phải đến từ cửa mà là ban công, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chậm rãi đem thân thể ngồi dậy. Sau đó lại nghe gõ ba tiếng, Biên Bá Hiền vừa định đứng lên ra cửa gọi người, kết quả nghe được âm thanh thập phần quen thuộc.

"Là ta, Tiểu Tranh." Phác Xán Liệt đối với phản ứng của Biên Bá Hiền ở bên trong rất hài lòng, ít nhất còn biết bảo vệ mình, nhưng hắn cũng không hy vọng Biên Bá Hiền "phòng vệ quá đáng" phá hủy chuyện đi thăm cậu của mình.

Biên Bá Hiền sợ hãi sẽ không làm được gì, mỗi ngày xảy ra một chuyện, cậu vừa rồi thậm chí cho rằng có thể sẽ bị hung đồ nào đó tiến vào gϊếŧ. Nghe thấy giọng nói của Phác Xán Liệt, cậu chạy ra ban công mở cửa, một khắc nhìn thấy gương mặt Phác Xán Liệt, cậu liền không chút tiền đồ mà mắt chua xót ửng đỏ.

Không biết là xuất phát từ sự ỷ lại của omega vào alpha sau khi bị đánh dấu tạm thời hay là tình cảm từ nhỏ tới lớn của Biên Bá Hiền dành cho Phác Xán liệt.

"Không phải là định làm nũng tôi chứ, nước mắt lưng tròng kia không có tác dụng đâu nha." Phác Xán Liệt nhìn thấy ánh mắt Biên Bá Hiền nhìn mình giống như muốn khóc, tuy rằng nói là đau lòng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ muốn trêu chọc cậu một phen. Biên Bá Hiền dời ánh mắt, cúi đầu không nhìn hắn nữa, nói thật, giờ này khắc này cậu cũng không biết đối mặt với Phác Xán Liệt như thế nào. Nhưng hiện tại rất hi vọng Phác Xán Liệt có thể ôm cậu, dù sao omega sau khi được đánh dấu tạm thời hay vĩnh viễn đều phụ thuộc vào alpha cũng không thể che dấu.

"Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận bộ dạng này của em rất có tác dụng." Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền cúi đầu vẻ mặt ủy khuất, liền giương cờ trắng đầu hàng, bản thân cũng tự nhiên giống như ở nhà mình, đóng cửa rồi kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó đem Biên Bá Hiền ôm vào trong ngực, hắn nghĩ tới có nên thả chút tin tức tố hay không, nhưng sợ bị những người ở Biên gia phát hiện, cuối cùng hắn vẫn không làm. Biên Bá Hiền thì không có nhiều ý nghĩ như vậy, ôm Phác Xán Liệt không nói một lời. Hai người cứ bảo trì tư thế như vậy không nhúc nhích.

"Em liền, không phải là..."

*Cốc cốc* "Tiểu Hiền, là chị, em ngủ chưa?"

Là âm thanh của Biên Khê, Biên Bá Hiền mở to hai mắt, hoảng hốt buông lỏng Phác Xán Liệt ra. Ngược lại Phác Xán Liệt cũng không khá hơn, tuy rằng hắn chinh chiến bao năm, thậm chí từng ẩn núp vào trận cứ địa của địch, nhưng hiện tại loại chuyện "bắt gian" này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải. "Mau lên, ngài mau trốn vào tủ quần áo!" Biên Bá Hiền nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt rồi đẩy hắn vào trong tủ quần áo, bên trong có chút ồn làm cho Biên Khê ngoài cửa nghi hoặc.

"Bá Hiền? Chị vào được không?"

"Chờ đã! Em đang mặc quần áo!" Biên Bá Hiền nhìn tay nắm cửa bị ấn xuống, dùng sức đem chân dài của Phác Xán Liệt mạnh mẽ nhét vào trong, Phác Xán Liệt bị đau, còn chưa kịp nói cái gì cửa tủ quần áo đã bị Biên Bá Hiền đóng lại.

Đường đường là Phác thiếu tướng, hôm nay lại bị một omega nhốt trong tủ quần áo.

Biên Bá Hiền mở cửa, Biên Khê cầm trong tay hai miếng bánh đi vào phòng, vẫn có chút nghi ngờ động tĩnh trong phòng của Biên Bá Hiền. "Sao em thay quần áo mà âm thanh lớn như vậy?" Biên Khê đặt bánh lên tủ đầu giường của cậu, ngồi trên tấm thảm trước giường.

"À, tủ quần áo kia có một cánh cửa không đóng được, em liền ấn hai cái, đã đóng được rồi." Biên Bá Hiền cầm bánh quy lên, cậu biết Biên Khê buổi tối không ăn đồ ngọt, ngồi bên cạnh Biên Khê, kỳ thật cậu không thích ngồi trên mặt đất, cho dù có thảm, nhưng tỷ tỷ lại thích ngồi như vậy.

"Vậy ngày mai chị mua cho em một tủ quần áo mới." Biên Bá Hiền vừa định nói không cần, lại bị Biên Khê tiếp lời. "Tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Biên Khê đêm nay mới trở về, cô thường ở bên ngoài làm ăn, chuyện Bá Hiền tối hôm qua đến bây giờ mới có thể hỏi.

"Em quên mang theo thuốc ức chế, sau đó, bị người khác đánh dấu tạm thời" Nói đến cuối cùng Biên Bá Hiền cũng không dám nhìn vào mắt Biên Khê, cậu ngược lại không nói dối, nhưng chính là không hiểu sao lại chột dạ. "Người đó là ai? Sao lại để hắn tùy tùy tiện tiện liền đánh dấu em, em cũng không biết phòng bị một chút, em có biết hắn là người tốt hay người xấu không, có chịu trách nhiệm hay không? Hắn vạn nhất đem em hoàn toàn..."

"Người xấu? Không phải đâu ạ." Biên Bá Hiền cắt ngang lời của Biên Khê, những gì Biên Khê lo lắng cậu đều hiểu, sau khi mẹ rời đi mấy năm như vậy, tỷ tỷ là người yêu thương mình nhất, chỉ có cô thật sự quan tâm đến mình. "Em biết người đàn ông này, anh ta không phải là người xấu." Biên Bá Hiền còn liếc mắt nhìn tủ quần áo một cái.

"Vậy em cũng phải nói cho chị biết anh ta là ai, ngộ nhỡ sau này anh ta không chịu trách nhiệm chuyện này thì sao?" Biên Khê vẫn cảm thấy không đáng tin cậy.

Mà lúc này Phác Xán Liệt ở trong tủ quần áo nghe chỉ cảm thấy muốn cười, Biên Bá Hiền cũng không phải mang thai, cùng lắm thì hắn sẽ chịu trách nhiệm, nếu chịu trách nhiệm... vậy hắn sẽ kết hôn với cậu?

"Không, không có chuyện đó đâu chị." Biên Bá Hiền nắm góc áo Biên Khê, Biên Khê bị cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, thở dài cái gì cũng không nói.

"Nghe nói buổi chiều có người đến nhà nói chuyện hôn nhân với em? Nhà nào, em và người ta có quen biết không?" Biên Khê biết lúc này cùng Biên Bá Hiền nói tiếp chủ đề này, cậu một chút cũng nghe không vào, liền nói chuyện chuyển đề tài khác, dù sao cũng là cô muốn biết.

"Không biết, em chỉ biết người kia là đại thiếu gia Thẩm gia, chính là Thẩm gia buôn rượu vang đỏ kia, hình như gọi là Thẩm Dịch Thư?"

"Cái gì?" Biên Khê đột nhiên biểu tình thay đổi, ánh mắt nhìn Biên Bá Hiền mang theo ý không thể tưởng tượng nổi. "Cái gì... cái gì?" Biên Bá Hiền bị tỷ tỷ hỏi trong ngơ ngác, hơn nữa cậu cũng rất ít khi nhìn thấy biểu tình này của tỷ tỷ.

"Người kia tên là Thẩm Dịch Thư?" Biên Khê nhìn Biên Bá Hiền hỏi, trong mắt vẫn mang theo một chút cứng rắn. Biên Bá Hiền cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu. Mắt Biên Khê rũ xuống, nửa lúc sau mới lên tiếng.

"Vậy anh ta có nói gì với em không... có... có nói sẽ lấy em không?" Biên Khê nhìn như đang đè nén cảm xúc của mình, tựa đầu về phía sau trên giường. "Không có, anh ta bảo em đến quán cà phê Du Nhan lúc 9 giờ sáng mai tìm anh ta, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, phỏng chừng cũng bị gia đình ép buộc." Biên Bá Hiền cắn bánh quy trong tay, nhìn mặt trăng sáng bóng bên ngoài, cũng không biết vì cái gì, cảm giác mặt trăng hôm nay đặc biệt sáng.

"Ừm... Chị hơi mệt, trở về phòng ngủ đây, em nghỉ ngơi sớm đi." Biên Khê đứng lên sờ sờ đầu Biên Bá Hiền rồi rời khỏi phòng, cậu xác nhận Biên Khê đi rồi liền mở cửa tủ quần áo ra, lại bắt gặp Phác Xán Liệt đen mặt bên trong, Biên Bá Hiền vội vàng hiện lên một nụ cười thẹn, kéo người ra khỏi tủ quần áo.

"Em muốn gả cho ai?" Câu đầu tiên phác xán Liệt nói chính là điều này. "Tôi gả cho ai, không phải ngài đều nghe được sao?" Biên Bá Hiền nhỏ giọng nói, nghĩ những lời vừa rồi mình cùng tỷ tỷ nói hắn không có khả năng không nghe được.

"Em thật đúng là muốn chọc tức tôi?" Thấy cậu không phủ nhận muốn kết hôn mà còn hỏi ngược lại hắn một câu, hắn tức giận muốn trực tiếp đem căn phòng này rải đầy tin tức tố của mình.

Bất quá như vậy Biên Bá Hiền liền xong đời, vẫn là quên đi.

Nhưng Phác Xán Liệt không dễ dàng buông tha Biên Bá Hiền như vậy, hắn vẫn phóng ra một chút tin tức tố, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách với Biên Bá Hiền. Cuối cùng thậm chí làm Bá Hiền ngã lên giường.

Biên Bá Hiền cả người bị tin tức tố của alpha làm cho mềm nhũn xuống, Phác Xán Liệt đem cậu ép đến không có chỗ trốn, đành phải đem lời nói thật lòng của mình nói ra. "Nhưng tôi không muốn gả cho hắn, tôi cũng không còn cách nào khác." Biên Bá Hiền đặt tay lên trước ngực Phác Xán Liệt chống đỡ, một chút cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Phác Xán Liệt.

Động tác của Phác Xán Liệt ngừng lại, biểu tình trên mặt chẳng những hòa hoãn xuống, thậm chí còn có chút đau lòng. Mà tất cả những điều này đều bị Biên Bá Hiền dưới thân quan sát rất rõ ràng. Phác Xán Liệt cầm chăn đắp lên cho Biên Bá Hiền, lại đặc biệt tắt đèn giúp cậu, nhờ ánh trăng nên trong phòng vẫn rất sáng.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt làm xong tất cả hành động liền ngồi ở trên ghế cạnh giường không nói một lời, tuy rằng cậu sớm đã buồn ngủ, nhưng hiện tại thấy thái độ này của hắn cũng không có cách nào ngủ nổi.

"Ngài muốn đi sao?" Biên Bá Hiền nhỏ giọng hỏi, giống như là sợ quấy nhiễu đến ánh trăng.

"Vậy em có muốn tôi đi không?" Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Biên Bá Hiền. Cậu đỏ mặt không nói lời nào, Phác Xán Liệt cảm thấy cậu vừa đáng yêu lại buồn cười, liền cầm tay Biên Bá Hiền.

"Ngài đấy, ngài làm sao liền..."

"Tôi chính là vì bồi em mới leo lên đây, em lại còn muốn đuổi tôi đi? Em thật là trái tim sắt đá không có lương tâm mà."

Phác Xán Liệt cứ như vậy làm cậu vui vẻ, Biên Bá Hiền rất hài lòng, tay Phác Xán Liệt rất lớn cũng rất dày, tuy rằng trên tay có một ít vết chai vì cầm súng và bút viết lâu năm. Khi Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền, cậu cảm giác thực sự rất an tâm, xúc cảm giống như mười mấy năm trước vậy.

Mười mấy năm về trước?

Cậu gả đến Thẩm gia? Thẩm gia cùng hắn có quan hệ, dù sao Thẩm gia có một nữ nhân đặt biệt ở bên cạnh hắn vài năm, tuy rằng hắn chưa từng có ý nghĩ gì, nhưng đối phương vẫn như cũ không chịu ngừng đi theo. Phác Xán Liệt từng nghĩ sẽ giải quyết cô ta nhanh gọn như đất đai, nhưng cô là học trò của mẹ mình. Có thể không nể mặt Thẩm gia, nhưng cũng không thể không cho mẹ mình mặt mũi đi. Huống hồ mấy năm nay nữ nhân kia cũng không làm chuyện gì khả nghi.

"Ngày mai em đi gặp hắn, nhưng tuyệt đối không được để hắn "cuỗm" em đi."

"Cẩn thận là tôi cưỡng bức em, đổi thành em gả cho tôi."

Biên Bá Hiền vừa định hỏi Phác Xán Liệt rốt cuộc có phải Kim Tử Diễn hay không, nhưng lại bị câu nói của Phác Xán Liệt gồm ba chữ "gả cho ta" cùng thanh âm trầm thấp của hắn rất dễ nghe.

Cũng rất dễ làm cho người ta động tâm.

Biên Bá Hiền gật gật đầu, cũng không biết rốt cuộc bản thân còn có ý thức rõ ràng hay không, bèn xoay người, tay kia ôm lấy cánh tay của Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền cảm giác đã lâu lắm rồi cậu chưa từng ngủ một giấc ngon như vậy.

Một chút ấm áp mang lại cảm giác tốt lành khiến cậu an tâm hơn.

***

Biên Bá Hiền dụi dụi mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu lên mặt cậu. Cậu không biết Phác Xán Liệt rời đi từ khi nào, nhìn lên đồng hồ đã bảy giờ rưỡi, ánh mắt dời xuống bàn một chút liền bắt gặp một tờ giấy dưới ly nước. Bên trong viết "Bồi em cả đêm, cho nên lúc rời đi liền để lại cho em biết." Tuy lời nói đơn giản nhưng từ Phác Xán Liệt nói ra, làm cho tâm tình của cậu rất tốt, có thể vui vẻ cả ngày cũng được. Cậu đứng dậy sửa soạn một chút để lát ra ngoài gặp Thẩm Dịch Thư. Cậu ra ngoài chào hỏi cha mẹ trước rồi sau đó mới đi.

Biên Bá Hiền mặc một chiếc áo thun trắng bình thường, vào quán cà phê thì nhân viên phục vụ dẫn đến phòng đơn. Thẩm Dịch Thư thấy cậu đi vào, cười lịch sự chào hỏi. "Biên thiếu gia, cậu tới rồi, mời ngồi." Thẩm Dịch Thư trông rất thoải mái, nhìn không giống như lấy tư cách của một vị hôn phu, ngược lại hắn đối với Biên Bá Hiền có thể nói là tôn trọng lẫn nhau.

"Ấy... Thẩm thiếu gia, ngài đến sớm quá thật là ngại để ngài chờ rồi." Biên Bá Hiền bị hắn khách khí làm cho có chút khó xử không biết đáp thế nào. "Hôm nay ngài mời tôi tới, thật ra là có chuyện gì?"

"Không cần khách khí như vậy, tôi là muốn cùng cậu tìm hiểu một chút, kỳ thật cũng muốn cùng Biên gia nhà cậu kết thân." Thẩm Dịch Thư còn không đợi Bá hiền đáp lời, đã bổ sung thêm một câu. "Nhưng thật xin lỗi, người đó không phải là cậu. Mặc dù cậu rất xuất sắc, nhưng tôi đã có người trong tim."

Biên Bá Hiền nghĩ đến huynh đệ tỷ muội trong nhà ngoại trừ mình ra đều là alpha, nhưng trong bọn họ, chỉ có tỷ tỷ Biên Khê ở Thành Châu rất nhiều năm, cho nên có lẽ, người Thẩm Dịch Thư muốn cưới chính là...

"Người ta muốn cưới là tỷ tỷ của cậu, Biên Khê." Trong mắt Thẩm Dịch Thư có phức tạp xen lẫn hỗn độn. "Ta và tỷ tỷ của cậu ba năm trước đã ở bên nhau."

"Chúng ta thường xuyên tham gia các buổi tiệc rượu làm ăn cho nên mới quen biết, lúc đó hai chúng ta đã phân hóa, tuy rằng biết hai alpha yêu nhau cũng không dễ dàng, nhưng làm sao có thể ngăn cản hai trái tim yêu nhau đây? Vì vậy, bọn ta đã ở bên nhau, trong thời gian đó không ai biết, năm ngoái tại thời điểm này, ta nghĩ rằng ta có thể kết hôn với cô ấy, ta về nhà để nói chuyện với cha mẹ nhưng họ lại phản đối gay gắt." Trong lời nói Thẩm Dịch Thư, hình như hắn là một con cá chết ở giữa ranh giới của nước và đất liền, bản thân không ngừng giãy dụa, vùng vẫy. Mà tối hôm qua trong ánh mắt của Biên Khê có loại cảm xúc không thể tả, giống như Thẩm Dịch Thư lúc này.

"Ta thậm chí còn nghĩ tới ở cùng một chỗ với cô ấy, cho dù rời khỏi Thẩm gia cũng không sao cả. Nhưng ngay sau đó chị cậu biến mất, ta không thể tìm thấy cô ấy ở đâu, và sau đó ta gặp lại cô ấy vào mùa xuân này. Lúc đó cô ấy không muốn đối mặt với ta nữa, rõ ràng cô ấy vẫn còn rất yêu ta."

Thẩm Dịch Thư thậm chí có chút không kiềm chế được cảm xúc để lộ ra bi thương quá mức rõ ràng. "Lúc người nhà ta nói muốn cùng Biên gia kết thông gia, ta cho rằng là tỷ tỷ ngươi, kết quả trước khi đi, bọn họ mới nói cho ta biết đối tượng hôn phối là ngươi. Không thể trực tiếp cự tuyệt nên đành đi một chuyến." Thẩm Dịch Thư uống một ngụm cà phê để bình phục tâm tình, sau đó lại mở miệng nói tiếp.

"Ta nói với cậu những điều này, là hy vọng cậu có cùng suy nghĩ với ta, cùng tìm cách làm sao có thể để cho hôn sự này phải hủy"

"Dù sao, ta không thể bởi vì chuyện của ta, kéo thêm vào một người vô tội không biết chuyện gì, càng không thể làm cho ngươi hạnh phúc."

Biên Bá Hiền trầm mặc, cậu không dám nhìn biểu tình của Thẩm Dịch Thư nữa, cậu không nghĩ tới hắn sẽ cùng chị cậu có loại quan hệ như vậy, nhưng trong lòng lại đầy kính nể cùng cảm kích Thẩm Dịch Thư.

Trong xã hội này, ở khắp mọi nơi đều nói về tự do, bình đẳng giới, tự do yêu đương, không có vấn đề nào chia rẽ hai người có quyền yêu nhau.

Nhưng sự thật có thực sự là như vậy không? Khi hai alpha hoặc hai omega yêu nhau, xung quanh vẫn là tiếng dị nghị hỗn tạp, cha mẹ đồng ý cũng là chuyện hiếm hoi.

"Ta sẽ nghĩ biện pháp." Một lúc lâu sau, Biên Bá Hiền mới mở miệng, "Cảm ơn anh, đã yêu chị của tôi như vậy."

Thẩm Dịch Thư cười, gật đầu. "Ta chắc rằng là cậu cũng sẽ không nguyện ý gả cho ta, alpha mà đánh dấu cậu tạm thời, khẳng định rằng là người đầu tiên sẽ không đồng ý đi." Thẩm Dịch Thư giờ lại giống như một người bạn, liền trêu ghẹo Biên Bá Hiền một chút, có lẽ loại tình huống này, alpha phát hiện omega của mình bị người ta đánh dấu tạm thời, cho dù là chưa lập gia đình cũng sẽ không để yên cho omega kia sống tốt.

Mà Thẩm Dịch Thư bị đội cho một cái "mũ xanh" lớn như vậy, mà không thèm để ý chút nào. Biên Bá Hiền cố ý lúc đi ra ngoài không che dấu vết cắn ngày hôm trước, cậu vốn định mượn chuyện này để ám chỉ Thẩm Dịch Thư, nhưng không ngờ sau lưng Thẩm Dịch Thư còn có bí mật như vậy.

"Cậu hẳn là rất thích hắn đi?." Thẩm Dịch Thư tiếp tục chọc Biên Bá Hiền, cậu liền hỏi làm sao anh biết, Thẩm Dịch Thư chỉ cười trả lời, "Người ngoan ngoãn như cậu, không thể nào đồng ý bị người lạ đánh dấu tạm thời, hơn nữa bây giờ còn dám để lộ ra dấu vết của anh ta để từ chối ta, nếu không phải vì thích người này, liệu cậu sẽ làm như vậy sao?"

Biên Bá Hiền không nghĩ tới Thẩm Dịch Thư lại nhìn ra ý đồ của mình, bất quá đối với chuyện thích "người này", bản thân Biên Bá Hiền cũng không rõ ràng lắm. Không rõ có thích hay không, nhưng cậu rất tín nhiệm Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đã nhận định Phác Xán Liệt chính là Kim Tử Diễn, cho dù Phác Xán Liệt không phải, Biên Bá Hiền vẫn sẽ tín nhiệm hắn.

Trong thời đại không xác định, thành thị không xác định, con đường phía trước cũng mơ hồ, người này giống như là người duy nhất có thể thấy rõ, chỉ cần Biên Bá Hiền nắm lấy tay hắn, sẽ không đến mức bị sóng nhấn chìm xuống đáy biển.

Biên Bá Hiền rời khỏi quán cà phê đi về nhà, cậu đáp ứng Thẩm Dịch Thư, suy nghĩ làm thế nào để chấm dứt hôn ước này. Tài xế có việc nên Bá Hiền bảo hắn đi trước, chính mình chậm rãi đi bộ về nhà. Đi vào một con phố nhỏ thưa thớt người, vừa qua một ngã tư đột nhiên bị người kéo vào bịt miệng, Biên Bá Hiền bình tĩnh, định dùng khuỷu tay đánh người nọ, kết quả đối phương đi trước một bước, một tay bắt lấy cả hai tay cậu.

"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên, người nắm lấy tay cậu đổ rạp trên mặt đất, Biên Bá Hiền quay đầu lại nhìn, đầu gối bên phải của người kia đã bị đạn bắn xuyên qua, chỉ có thể nằm la liệt trên mặt đất.

Một người mặc quần áo bình thường, trong tay cầm một khẩu súng, che chở Biên Bá Hiền ở phía sau, một người khác vẫn đem súng hướng về phía người vừa rồi bắt Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền tự mình nhìn y phục của người che chở mình, bên trong có một kiện quân lục, phía trên còn có quân huy.

Chẳng lẽ đây là người của Phác Xán Liệt?