Chương 2

14 năm trước

"Thứ không cha không mẹ dám đến chỗ chúng ta đi học như vậy, còn muốn đến gần chúng ta, thật sự là buồn cười muốn chết."

"Sau này gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần."

"Nhìn cái gì, lại còn liếc ta, liền đem ngươi đánh mù! "

"Ha ha ha ha ha ha ha! Nhìn bộ dáng kia của hắn, cho rằng mình lợi hại biết bao!"

Một nhóm mấy đứa trẻ 8-9 tuổi vây quanh một đứa bé bị đánh bầm tím, khóe miệng và mũi chảy máu. Đối xử tệ hại với một đứa bé để lấy làm thú vui, mà đứa bé ngoại trừ gắt gao liều mạng chống đỡ bọn nhóc ra, không có cái gì khác có thể phản kích.

Tên đứa bé là Phác Xán Liệt, một cậu bé chín tuổi. Cha mẹ và gia đình đều ở Thành Châu, nhưng bây giờ cậu bé phải ở lại với cô cô ở Lỗ Địa.

Cậu bé hiểu rằng tất cả mọi thứ cậu chịu đựng bây giờ là cần thiết.

Bởi vì từ ngày sinh ra hắn chính là người thừa kế của Phác gia, sau này còn là thiếu tướng. Mà vì không để cho hắn bị người ám hại khi còn quá nhỏ, lúc hắn hai tuổi bị gia đình đưa đến Lỗ Địa sinh hoạt học tập, cô cô Phác Hưng Nghiên chăm sóc hắn lớn lên, lúc ở bên ngoài theo họ của mẹ Kim Nhã, gọi là Kim Tử Diễn. Tuy rằng trong nhà an bài học trường quý tộc, học phí cũng sẽ cho, tiền cũng sẽ cho. Nhưng tất cả chi phí ăn mặc của Phác Xán Liệt phải giống như đứa trẻ bình dân bình thường, thậm chí so với hài tử bình dân còn thấp hơn một chút, hơn nữa không thể để cho bất luận kẻ nào biết thân phận của hắn.

Vì thế Phác Xán Liệt ở học đường quý tộc, không giống với những thiếu gia nhà giàu mặc vàng đeo ngọc kia, hắn mặc quần áo bình thường, túi sách nhỏ dệt vải, ăn kẹo rẻ tiền nhất. Bị người ta đánh mắng cũng bắt buộc phải nhịn không được đáp trả. Phác Xán Liệt vốn cũng từng nghĩ tới lộ ra thân phận đặc biệt của mình, con trai của Phác Hưng Hãn – Phác đại soái tám tỉnh phía nam, nhưng vì tương lai của mình, hắn không thể làm như vậy.

"Các ngươi đang làm gì vậy!" Một thanh âm non nớt vang lên, hấp dẫn sự chú ý của đám nhóc. Một tiểu hài tử mũm mĩm mềm mềm trắng trắng như cục bột đứng gần đó chỉ vào đám nhóc, đám nhóc con kia không biết Phác Xán Liệt thuộc giới đại nhân ở Lỗ Địa, nhưng chúng đều biết, đây là Tiểu thiếu gia của Biên gia – Biên Bá Hiền, nhưng khi đó Biên Bá Hiền không được gọi là Biên Bá Hiền, cậu được gọi là Biên Tiểu Tranh. Biên gia là một gia đình lớn. Dù sao cũng là tiểu hài tử của mình, không muốn cậu như vậy liền bị bắt.

"A, Tiểu Tranh đệ đệ, sao ngươi lại chạy tới đây." Tiểu hài tử vừa rồi tuyên bố muốn đánh mù mắt Phác Xán Liệt chạy tới, vẻ mặt đều là ý cười.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Biên Bá Hiền dáng người nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với đám nhóc nhíu mày hỏi, tuy rằng mặt cậu một chút lực sát thương cũng không có, nhưng dù sao cái danh Tiểu thiếu gia Biên gia cũng dọa người.

"Nếu ta nhìn ngươi như vậy, ngươi sẽ đánh mù mắt ta sao, ca ca à?"

"Sau này các ngươi ai khi dễ hắn, ta sẽ đánh các ngươi."

Đám tiểu hài tử kia cũng không lên tiếng, có người còn muốn nói thêm hai câu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Biên Bá Hiền đành phải rời đi.

Biên Bá Hiền rưng rưng nước mắt chạy đến thân thể tả tơi đầy vết thương của Phác Xán Liệt, quỳ xuống nhìn vết thương trên người hắn. Phác Xán Liệt còn sững sờ, hắn vốn tưởng rằng hôm nay nhất định sẽ bị đánh đến gần chết, kết quả được đứa nhỏ này cứu.

"Ca ca, ngươi không sao chứ?" Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn vào mắt của Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt Biên Bá Hiền. Ánh mắt của cậu giống như một hồ nước yên tĩnh, dường như chạm vào trái tim nhỏ của Phác Xán Liệt và xoa dịu nó.

"Ta... không sao đâu."

"Không sao cái gì, ngươi đã bị thương như vậy. Ta tên là Biên Tiểu Tranh. Tên ngươi là gì, ta sẽ đưa ngươi về nhà rồi băng bó." Tuy rằng rất nhiều người đều biết Biên Bá Hiền là hài tử của Biên gia, nhưng chưa bao giờ nhắc tới họ của cậu, bởi vì ở trường này, rất nhiều người đều là con của thương nhân đại hộ, vì vậy nếu muốn nhắc đến tên họ thì không còn cách nào khác ngoài cùng giai cấp và đẳng cấp.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, ánh mặt trời chiếu trên mặt Phác Xán Liệt cùng trên lưng Biên Bá Hiền, cậu cứ như vậy ngược ánh sáng nhìn hắn. "Không cần, trở về nhà ngươi sẽ gây phiền toái cho ngươi, đúng rồi, ta tên là Kim Tử Diễn." Phác Xán Liệt ở bên ngoài là bộ dáng dân chúng bình dân, nhưng trong nhà cần có thứ gì thì vẫn có tất cả.

Phác Xán Liệt dường như ngửi được một chút hương thơm, nhận ra là từ trên người Tiểu bột mềm trước mặt tản ra.

"Vậy được rồi, Tử Diễn ca ca, cái kia, ngày mai ngươi tan học ở chỗ này chờ ta một chút, ta dẫn ngươi đến một nơi rất vui!" Biên Bá Hiền có chút mất mát, tuy rằng rất nhiều người đều muốn cùng hắn làm bằng hữu, nhưng cũng đều là muốn làm thân nhà cậu. Mặc dù cậu vẫn là một tiểu hài tử vừa mới biết chuyện, chuyện này cậu cũng rất nhanh liền hiểu được. Mà lúc Phác Xán Liệt nhìn cậu lại giống như không có mục đích. Cho nên cậu rất muốn cùng Phác Xán Liệt trở thành bằng hữu.

Phác Xán Liệt vốn định cự tuyệt, cô cô nói không nên cùng người khác có liên quan gì, nhưng một câu "Tử Diễn ca ca" làm cho hắn buông tha tâm tư cự tuyệt, hắn gật gật đầu, đáp ứng Biên Bá Hiền.

Sau đó, Biên Bá Hiền mang theo Phác Xán Liệt đến Tiểu Trà Lâu ăn điểm tâm, Phác Xán Liệt mang theo Biên Bá Hiền đến hồ Lý Ni ở rừng đào phía sau trường học hái quả ngọt cho cậu ăn. Biên Bá Hiền trộm thuốc tốt để chữa thương cho Phác Xán Liệt, mặc dù những loại thuốc đó Phác Xán Liệt cũng có. Phác Xán Liệt làm các loại đồ chơi cho Biên Bá Hiền, mặc dù là Biên Bá Hiền có đồ chơi tốt hơn những thứ kia.

Kim Tử Diễn và Biên Tiểu Tranh, hai cái tên không chân thật, nhưng hai trái tim là chân thật.

Trong nháy mắt đã vào đông, trường học được nghỉ. Phác phủ hạ lệnh, Phác thiếu gia đã mười tuổi, trở về Thành Châu, nhập quân doanh, ba ngày sau xuất phát.

Biên Bá Hiền vốn đã chuẩn bị xong pháo hoa cùng Phác Xán Liệt đốt vào ngày mùng một, lại nghe được tin tức Phác Xán Liệt nói hắn phải đi xa. Không, Kim Tử Diễn nói cho cậu biết, mẹ hắn sinh bệnh, muốn đi phương nam tìm một vị bác sĩ nổi tiếng. Biên Bá Hiền nghe xong không nói gì chạy thẳng về nhà khóc hết một đêm, mẹ cậu hỏi thế nào cũng không nói nguyên nhân.

Mà ba ngày sau chính là ngày hắn đi, ngày đó tuyết mùa đông trải rộng trên mặt đất mênh mông, che lại phồn hoa cùng bình thản. Ánh mặt trời ấm áp đem bầu trời đặc biệt sáng lên. Phác Xán Liệt sắp lên xe rồi, hắn không muốn đi, cho dù hắn đã từng chờ ngày này rất lâu.

Hắn muốn gặp lại cậu nhóc nhỏ nhỏ hay đi bên cạnh hắn Tiểu tiên tử của hắn.

Ngay khi cô cô nói xuất phát, Biên Bá Hiền vội vàng chạy về phía nhà Phác Xán Liệt, hắn vẫn còn là tiểu hài tử, hai chân ngắn cố sức chạy, tuyết thật dày bước chạy càng thêm gian nan, Phác Xán Liệt thấy cậu cũng liền chạy về phía cậu. Biên Bá Hiền dáng bé bé chỉ có thể ôm lấy hông Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ôm chầm lấy cậu, quỳ xuống nhìn Biên Bá Hiền, ánh mắt cậu đỏ hồng, trên mặt cũng bị đông lạnh đến lộ ra màu hồng phấn.

"Ngươi phải đi thật ư Tử Diễn ca ca."

Phác Xán Liệt gật gật đầu, muốn mở miệng lại nói không nên lời.

Biên Bá Hiền từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm nhỏ, bên trong có chút hoa vụn, hương vị lại thơm ngát không tả nổi.

Phác Xán Liệt cảm thấy mùi hương quen thuộc.

"Đây là mùi gì vậy?" Mắt Phác Xán Liệt cũng rưng rưng, sờ sờ túi thơm nhỏ của Biên Bá Hiền hỏi.

"Mẹ nói, đây là mùi hương của ta." Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, qua nửa lúc mới buông ra.

"Tử Diễn ca ca, ta muốn ngươi phải nhớ ta." Biên Bá Hiền buông Phác Xán Liệt ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn. Phác Xán Liệt gật đầu, "Ta nhất định sẽ nhớ ngươi.", Phác Xán Liệt đứng lên.

"Tạm biệt, Tiểu Tranh." Phác Xán Liệt cho dù vạn lần không nỡ vẫn phải đi, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không thể thay đổi được.

Hắn luôn nhớ rõ, có một thân ảnh nho nhỏ, ngược ánh sáng, che chắn hắn, mang theo nụ cười cùng hương hoa, chạy tới trong gió tuyết.

"Tử Diễn ca ca, đừng quên ta!"

Nhất định, tuyệt đối, không được quên.

Trở lại hiện tại

Phác Xán Liệt xuống lầu liền ra cửa lên xe, sai người đi đưa Biên Bá Hiền ra ngoài. Biên Bá Hiền ngồi trên sô pha, nhưng suy nghĩ đã sớm hỗn loạn.

"Tiên sinh, Phác thiếu tướng bảo ngài lên xe của ngài ấy." Người truyền lời nhỏ giọng nói cho Biên Bá Hiền, mà Biên Bá Hiền biết mình phát tình, nếu như đi có thể sẽ không đơn giản như vậy, chậm chạp bất động.

"Đừng chần chừ nữa, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ ở đây với một người mà ngươi ngay cả tên cũng không biết sao?" Phác Xán Liệt ở trong xe chờ có chút lo lắng, xuống xe trở lại vào Quỳnh Yên Lâu. Thấy Biên Bá Hiền hoàn toàn không có ý định rời chỗ đó, trực tiếp ôm cậu vào trong xe.

"Ngài... có thuốc ức chế không?" Biên Bá Hiền được đặt ở ghế sau, Phác Xán Liệt ngồi lên ghế lái xe rời khỏi Quỳnh Yên Lâu." Tôi là một alpha, làm thế nào có thể có thuốc ức chế cho omega?" Trong lúc Phác Xán Liệt càng ngày càng ngửi được mùi hương nồng đậm, hắn bắt đầu khẳng định thân phận của Biên Bá Hiền một chút.

Biên Tiểu Tranh, Biên Bá Hiền?

Phác Xán Liệt nhíu mày lại, lái xe đến một nơi không có người.

"Ngài muốn dẫn tôi đi đâu?" Biên Bá Hiền chống đỡ người ngồi dậy, mới đến Thành Châu còn chưa biết rõ đường, cậu thấy xe chạy đến nơi cậu không biết, xe đột nhiên rẽ một cái, dừng ở một ngã tư tối tăm. Phác Xán Liệt cũng không nói lời nào, giống như đang chờ cái gì đó, nhưng mùi hoa trong xe càng ngày càng nồng đậm. Phác Xán Liệt xuống xe, mở cửa ghế sau ngồi vào.

"Nhìn tôi, Biên Bá Hiền." Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền vào trong ngực mình. "Ngài... đừng động vào tôi... đừng ôm tôi, mùi hương của ngài... ở đâu? "Biên Bá Hiền muốn dùng khí lực duy nhất giãy dụa, lại phát hiện lúc này nửa phần áp bức Phác Xán Liệt cũng không có. Phác Xán Liệt không để ý tới sự giãy dụa vô dụng của cậu, đem Biên Bá Hiền đặt vào trong ngực mình, mùi hương vang dội kia làm cho Phác Xán Liệt đối với thân phận của Biên Bá Hiền thập phần vững vàng.

Mà người ở ngay trước mặt hắn, hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khi trong mộng của hắn vô số lần hiện lên người trước mặt, rõ ràng có được tất cả điều kiện để chiếm hữu cậu, nhưng ý chí lại hô ngừng.

Mùi hương khác chậm rãi lan tỏa trong xe, Biên Bá Hiền có chút thất thần, so với mùi rượu vừa rồi rất bất đồng, mùi hương này làm cho cậu rất thoải mái, hơn nữa cũng làm cho thân thể có chút yên tĩnh. Cậu liền rụt vào trong cổ Phác Xán Liệt, mùi hương này đến từ trên người Phác Xán Liệt, đó là tin tức của hắn-mùi không khí sau khi mưa. Nhưng mùi lúc nãy thì sao.

Phác Xán Liệt với tư cách là quân nhân và là người đứng đầu Thành Châu, luôn để lại ấn tượng về mùi tin tức tố là rượu tequila nồng đậm. Cũng bởi vì ấn tượng như vậy, Phác Xán Liệt thường xuyên có thể ẩn nấp trên chiến trường với mùi không khí sau mưa và gây áp bức cho kẻ địch. Cho đến ngày hôm nay, chỉ có Phác Xán Liệt biết tin tức tố của mình là gì.

Phác Xán Liệt vuốt ve gáy Biên Bá Hiền, hắn muốn cho Biên Bá Hiền dễ chịu một chút, mặc dù hiện tại hắn rất khó chịu vì omega đang trong giai đoạn phát tình mà công khai tiết lộ tin tức tố của mình. Biên Bá Hiền ngay từ đầu có chút né tránh. Tuy rằng động tác tinh tế, nhưng hai người hiện tại da thịt gần gũi nhau, không chút khoảng cách, có thể bị Phác Xán Liệt động đến, hắn lại không có động tác gì, ngược lại là đem cả người Biên Bá Hiền dựa trên người mình.

"Mẹ nó, Ngô Thế Huân chết trên đường rồi sao." Phác Xán Liệt âm thầm ở trong lòng chửi một câu. Quân tử không thừa người nguy hiểm, Phác Xán Liệt vừa rồi đem Biên Bá Hiền lên xe sau có nói với thủ hạ nhắn lại với Ngô Thế Huân là hắn đưa một omega về tức là chuẩn bị đến ngã ba đường Chuẩn Anh, kết quả đợi nửa ngày còn chưa tới.

"Tôi thực sự... khó chịu... Ngài có thể làm được không, giúp tôi một chút. "Biên Bá Hiền không có chịu nổi cảm giác phát tình lâu như vậy, tuy rằng cả người đã bị Phác Liệt ôm lấy, mùi tin tức tố của hắn cũng xoa dịu cho cậu, nhưng cảm giác phát tình càng lâu sẽ càng ngày càng không thể ngăn nổi. Tuy rằng Biên Bá Hiền không muốn Phác Xán Liệt giúp mình, nhưng hiện tại chỉ có Phác Xán Liệt có thể giúp cậu.

Ánh mắt Phác Xán Liệt sững sờ một chút, nếu như có thể, hắn đương nhiên nguyện ý đánh dấu tạm thời, thậm chí là đánh dấu vĩnh viễn cậu. Nhưng Biên Bá Hiền còn chưa muốn lập gia đình, hắn sẽ không để cho Biên Bá Hiền bị đẩy đến đầu ngọn sóng gió, chỉ có thể tiếp tục trấn an vỗ vỗ xoa xoa lưng Biên Bá Hiền, hoặc là hôn tai cậu xoa ngực cho cậu.

Biên Bá Hiền bị nụ hôn ôn nhu của hắn làm càng ngày càng khó chịu, thậm chí là bức ra nức nở, "Cầu xin ngài... giúp tôi một tay được không... tôi tin tưởng ngài..." Giọng cậu hòa vào tiếng khóc nức nở có chút mềm mại, một câu ta tin tưởng ngài đã cắt đứt lí trí trong đầu Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt hướng về phía tuyến thể của Biên Bá Hiền cắn xuống, đem tin tức tố của mình rót vào. Biên Bá Hiền sau khi nói xong còn chưa kịp phản ứng đã bị cắn vào tuyến thể, trong đầu phảng phất như nổ tung một mảnh. Đau đớn cùng vì tin tức tố của apha truyền vào cơ thể làm cho cậu vô thức rụt vào trong ngực Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt luôn chú ý đến động tác của cậu, đem cậu ở trong ngực siết chặt, đẩy nhanh tốc độ tin tức tố rót vào.

"Tôi cũng tin tưởng em nhất định là người đó, Tiểu Tranh." Phác Xán Liệt mơ hồ nói ra những lời này, tiếp theo liên tiếp tục hôn lên vết thương của Biên Bá Hiền, thân thể Biên Bá Hiền hơi chấn động, chứng minh suy đoán của Phác Xán Liệt, cậu chính là Tiểu bột mềm có mùi hương kia.

Hoa Sơn Trà nở rộ trong không khí sau cơn mưa.

Lan tỏa khắp nơi trong những con đường tối tăm không có người.

Biên Bá Hiền mở mắt ra, nhìn trần nhà có chút xa lạ, đầu giường cùng mẹ chụp ảnh chung vẫn còn yên lặng đặt ở chỗ đó. Không biết tối hôm qua về nhà như thế nào, có chút không nhớ rõ. Nhưng một tiếng "Tiểu Tranh" cùng cảm giác đau đau lần đầu tiên bị alpha đánh dấu tạm thời làm cậu lại nhớ rõ, Biên Bá Hiền sờ sờ gáy, còn có một vết thương nhỏ ở nơi đó, cũng không phải rất sâu.

Tiểu Tranh, xưng hô này rất lâu không nghe được. Mẹ khó sinh mà chết, một trong những điều cuối cùng được dặn dò là đổi tên mình từ "Tiểu Tranh" thành "Bá Hiền". Thật ra từ "Tranh" là muốn cho Biên Bá Hiền làm người lương thiện như nước, nhưng sau này Biên Bá Hiền cảm thấy Biên Tiểu Tranh luôn giống như vùng ven, hay nhắc tới nhiều lần đổi tên, mẹ vẫn luôn nói để cho nàng suy nghĩ. Sao đó bà chọn cái tên "Bá Hiền", trưởng thành mà không quên đức suy kiêu.

Có thể gọi ra cái cái tên đặt biệt của cậu như vậy chỉ có một người. Tuy rằng Biên Bá Hiền lúc mới gặp Phác Xán Liệt, cảm giác có chút quen mắt, nhưng dù sao mười bốn năm thời gian trôi qua đã rất lâu, khuôn mặt trong đầu sớm đã sắp biến mất không thấy.

"Là... Tử Diễn?" Biên Bá Hiền nằm ở trên giường lẩm bẩm, bị tiếng kêu cửa cắt đứt suy nghĩ.

Biên Bá Hiền từ trên giường ngồi dậy: "Vào đi."

"Tam thiếu gia, ngài tỉnh rồi, lão gia bảo ngài xuống lầu tìm ngài ấy." Lão quản gia nhìn Biên Bá Hiền, trong biểu tình mang theo có chút nghiêm túc. "Ta biết rồi, đúng rồi Chu thúc, tối hôm qua ta làm sao trở về." Biên Bá Hiền cảm giác có chút không thích hợp, có lẽ cha cậu đã nhìn thấy chuyện xảy ra tối qua.

"Vâng... có một chiếc xe đưa ngài trở lại, nhưng người lái xe không nói đến từ đâu." Lão quản gia biết tác phong của Biên Bá Hiền, nếu không phải bởi vì ngày hôm qua hai nha hoàn đưa cậu trở về phòng nhiều chuyện nói cái gì trên người Biên Bá Hiền có mùi hương khác, lão gia có lẽ đã không vội vàng muốn Biên Bá Hiền xuống.

Biên Bá Hiền xuống lầu, thấy Biên Khiêm Chí cùng Mạnh Ánh Như hai người ngồi ở chỗ đó, sắc mặt bình tĩnh, cậu liền biết không có chuyện gì tốt, "Cha, Mẹ." Biên Bá Hiền chỉ đơn giản nói ra một tiếng, liền nghe được phụ thân chất vấn.

"Tối hôm qua ngươi có phải bị alpha nào đó tạm thời đánh dấu hay không?" Biên Khiêm Chí sẽ không hoài nghi Biên Bá Hiền bị đánh dấu hoàn toàn, dù sao omega đã trải qua hoàn toàn đánh dấu không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, đêm hôm qua còn có thể trở về nhà. Mà Biên Bá Hiền trầm mặc không trả lời, phòng khách lớn yên tĩnh ngay cả gió cũng không dám phát ra âm thanh.

"Ai da, Bá Hiền, không phải mẹ đã nói ngươi. Là người sắp lập gia đình, làm sao có thể không có chút chừng mực, vạn nhất nếu truyền ra ngoài..." "Được rồi." Biên Khiêm Chí cắt đứt lời của Mạnh Ánh Như, Mạnh Ánh Như nói không sai, nếu như Biên Bá Hiền thật sự bởi vì chuyện này mà không có cách nào giúp Biên gia lợi được cái gì, vậy chính là vấn đề lớn. "Ngươi đừng ra ngoài nữa, cứ ở nhà thành thành thật thật yên ổn chuẩn bị kết hôn, bằng hữu của mẹ ngươi Úc Lãnh Nghi là đại phu nhân Thẩm gia đại thương nhân lớn bán rượu vang đỏ ở Thành Châu, các nàng còn tính toán buổi chiều thương nghị cho ngươi gả cho đại thiếu gia Thẩm Dịch Thư nhà bọn họ, ngươi không thể xảy ra chuyện gì nữa."

Thương nghị, gả cho, cậu – Biên Bá Hiền từ đầu đến cuối tựa như một vật phẩm, mà cha mẹ cậu giống như thương nhân, mà cậu thì không có quyền nhúng tay vào trong đó.

Biên Bá Hiền chỉ gật gật đầu, cái gọi là thân thể trong trắng không dáy bẩn của cậu, bất quá chỉ là lợi thế trong giao dịch của Biên gia. Cậu xoay người lên lầu, suy nghĩ có lẽ rất khó gặp lại Xán Liệt, đến lúc gặp lại cậu đã trở thành "thê" của người khác. Nhưng cậu thật sự có chút khổ sở, dù sao cậu chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể cùng Tử Diễn ca ca gặp lại.

Phác Xán Liệt đánh cược cậu là Tiểu Nguyên, mà khi cậu nói ra câu "Ta tin tưởng ngài", cũng đang đánh cược Phác Xán Liệt là Kim Tử Diễn. Bây giờ, cậu lại không vui vẻ như vậy.

Ngô gia công quán

"Ấy chà, Phác thiếu tướng, tới rồi." Ngô Thế Huân cầm một bản hợp đồng dược phẩm hợp tác với quan phủ, cao hứng phấn chấn đi vào trong, nhìn thấy Phác Xán Liệt lại càng không ức chế được tươi cười.

"Hôm qua, ngươi xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt đen mặt, Ngô Thế Huân lại hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng, nghe được hắn nói như vậy, trong nháy mắt liền biến sắc thành vẻ mặt thẹn. "Ai nha Liệt ca, đêm qua ta thật sự là tìm nửa ngày cũng không tìm được thuốc ức chế omega, chờ tôi tìm được thời điểm cũng đã quá muộn, tai phỏng chừng anh khẳng định có biện pháp khác tìm được thuốc ức chế, nên ta đi về nhà luôn."

Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng "đau đớn" này của Ngô Thế Huân không muốn nói, người khác không nhìn ra Ngô Thế Huân đang giả vờ nhưng hắn thì có. Ngô Thế Huân – trụ cột của Ngô gia đệ nhất thương nhân Thành Châu, chỉ riêng diễn quyết ở Thanh Cảng cũng không biết đã có bao nhiêu người. Ban đầu, Ngô Thế Huân đã được gửi đến quân đội và được nuôi dưỡng như một người kế nhiệm, ban đầu được coi là người thừa kế bồi dưỡng chính là đại ca Ngô Thám Chế của Thế Huân bởi vì bệnh nặng mà chết, hắn mới được đón về làm người thừa kế, kết quả không ngờ Ngô Thế Huân đầu óc thương mại, đem Ngô gia ở Thành Châu thậm chí là hướng tới tám tỉnh phía nam thanh danh vang xa. Mà Phác Xán Liệt chính là hảo huynh đệ của Ngô Thế Huân khi còn ở quân doanh.

Ngô gia gần đây theo hướng kinh doanh y tế, thuốc ức chế cho omega cơ hồ là không tốn nhiều công sức là có thể nhanh chóng điều ra hơn vạn liều thuốc, làm sao có thể tìm không thấy.

Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt nhìn có chút sợ hãi, kỳ thật cậu biết chuyện khi còn bé của "Tử Diễn" và "Tiểu Tranh", cho nên sau khi nhìn thấy bóng dáng của Phác Xán Liệt và sự khẩn trương của hắn, cậu liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, đường Chuẩn Anh buổi tối không có đèn, ngã tư thứ ba lại càng ít xe cộ đi qua. Đèn đen mù lòa, xảy ra cái gì cũng sẽ không ai biết.

Dù sao chờ lâu, tiểu omega tự nhiên sẽ chịu không nổi, Phác Xán Liệt cũng không phải làm bằng sắt, nói không chừng hai người liền thuận lợi gạo nấu cơm? Ngô Thế Huân ôm tâm tư này, sau khi nghe người của Phác Xán Liệt nói cậu đem theo thuốc ức chế, chỉ là ậm ự vỗ vỗ quần áo rồi rời đi, mà chiêu này quả thật có hiệu quả, tuy rằng không thể để cho hai người hoàn toàn phát sinh chuyện gì, bất quá đánh dấu tạm thời như vậy cũng đủ kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi.

"Liệt ca ca, ta sai rồi." Ngô Thế Huân lấy lòng Thiếu tướng Phác Xán Liệt, "Hơn nữa, bao nhiêu vị ngọt không phải là của anh sao? "

Phác Xán Liệt tuy rằng tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, nếu như không có tối hôm qua, có thể hắn và Biên Bá Hiền còn ở trong trạng thái "vờn" nhau. Tuy rằng trong lòng rất cao hứng, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng cho tình huống hiện tại của Bá Hiền. Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt ôn hòa của hắn, thấy chỉ một câu.

"Hôm nay cậu không phải đến đường Quế Vinh làm việc sao? Hình như gia đình của tiểu omega kia ở trên đường đó. Anh cũng có thể đi xem nhóc đó, omega vừa được đánh dấu rất cần alpha, ngay cả khi đánh dấu tạm thời."

9 giờ tối

Phác Xán Liệt bận rộn nguyên một ngày đầy công việc, tài xế đang chở hắn về, Phác Xán Liệt nhớ tới lời Ngô Thế Huân nói hồi sáng. Cuối cùng bảo tài xế quay xe đến nhà Bá Hiền làm tài xế một phen hết hồn.

Phác Xán Liệt sai người đến xem qua, Biên Bá Hiền ở lầu hai có ban công nhỏ, kỳ thật lầu hai cách mặt đất không cao, phía dưới ban công của Biên Bá Hiền còn có mấy cái rương gỗ. Phác Xán Liệt trực tiếp đạp lên rương gỗ, liền bước lên ban công của Biên Bá Hiền. Tài xế và cấp dưới phía sau định đến đỡ lại bị một câu mặc kệ của hắn liền quay trở về.

Lầu hai này có chút không an toàn, Phác Xán Liệt nghĩ. Thân thủ của hắn đi lên cơ hồ không phát ra tiếng động gì, xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa, nhìn thấy Biên Bá Hiền trong phòng đang nằm trên giường lăn qua lộn lại, người ôm chăn không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Phác Xán Liệt nhìn thấy, ngoài miệng lại treo nụ cười, hắn quay đầu vẫy tay ý bảo tài xế cùng thủ hạ trở về trong xe.

"Cuối cùng cũng nhìn thấy em." Hắn gõ vào cửa.

Hắn muốn ở cùng omega của mình.