Chương 1

"Phu nhân, tam thiếu gia, chúng ta đến rồi."

Tài xế đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng, Biên Bá Hiền không để ý tới, chỉ nhẹ nhàng cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe đậu bên cạnh ngôi nhà trước mặt, cậu biết mình sẽ ở lại đây một thời gian, có lẽ sẽ không lâu đâu. Như lời mẹ cậu nói, bất quá chỉ ba bốn tháng mà thôi. Đây chính là vận mệnh được định sẵn của omega trong xã hội này, ngay cả việc làm đầy tớ cũng không đủ tiêu chuẩn.

Omega có gia cảnh nghèo khó, chính là bị người ta mua đi, nếu được làm vợ nhỏ còn xem như tốt, nếu được đưa đến một nơi không ra gì, thì triệt để là xong đời. Mà omega có gia cảnh giàu có thuộc các thương nhân lớn như cậu, đều là làm điều kiện trao đổi để kết hôn thương mại.

Tự do yêu đương? Tùy tâm tùy tình? Đó là điều chỉ có con cái của những gia đình trong quân đội mới có thể cảm nhận được, còn cậu, ngay cả tư cách nghĩ cũng không có.

Đó chính là lí do mà cậu phải ngồi trong xe lúc này.

Mẹ ruột của cậu bảy năm trước vì khó sinh em trai mà chết, hiện giờ nữ chủ nhân trong nhà là người mẹ kế thứ ba Mạnh Ánh Như, mẹ cậu khi còn sống cùng bà ấy có vài phần quan hệ tốt, vì vậy Biên Bá Hiền mới có thể bình an thuận lợi sống đến hôm nay.

Nhưng thế giới này không có tình cảm nào là cho không, Mạnh Ánh Như cuối cùng cũng tháo mặt nạ xuống.

Hai giờ trước

"Hiền nhi, tuổi của con cũng không còn nhỏ, lần này đến Thành Châu, ta cùng cha con tính toán tìm cho con một mối lương duyên."

Mạnh Ánh Như vẫn giống thường ngày đối với cậu đầy ý cười, đáy mắt hiện lên một chút mưu tính khiến cậu không thể không chú ý. Biên Bá Hiền nghe xong cũng không ngạc nhiên, chỉ là không biết mục đích cuộc hôn nhân này rốt cuộc là gì?

"Vậy cha mẹ muốn gả con cho ai?"

Biên Bá Hiền thẳng thắn hỏi, đối với cậu mà nói loại chuyện này không có gì phải lảng tránh, dù sao hiện tại cậu cũng không thể với tới ngọn cờ "tự do".

"Gả cho ai đương nhiên sẽ do cha con làm chủ, hmm... mà cũng không phải, nhưng tóm lại cũng là do chúng ta quyết định."

Mạnh Ánh Như phát hiện mình có chút thất thố mà lỡ lời, nét mặt lập tức hoảng hốt vội che dấu.

"Mẹ nói rất đúng, nhưng vì sao người hoảng loạn vậy."

Biên Bá Hiền cúi đầu cười cười, từ chối cho ý kiến, cho dù cậu đối với hành vi của hai vợ chồng bọn họ rất khinh bỉ, nhưng cũng vô lực phản bác. Chỉ có thể kỳ vọng mình có thể gả cho một alpha bình thường, có danh phận tốt một chút, không đến mức phải sống vất vưởng. Trong thời điểm này, đây coi như là hy vọng xa vời đi.

Biên Bá Hiền trầm mặc không nói, Mạnh Ánh Như trong lúc đó như muốn đáp lời, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, dù sao Biên Bá Hiền một cái liếc mắt cũng không cho bà, chỉ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế cũng không nói lời nào, cho nên không khí trong xe yên ắng đến lạnh người, không một ai buồn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ấy. Cứ như vậy đến nhà mới của Biên gia.

Biên gia là làm ăn buôn bán trà và rượu trắng, nhiều năm như vậy tích góp được không ít tiền. Đại thiếu gia Biên Nhược Thành vẫn luôn được bồi dưỡng làm người thừa kế, lần này cùng nhau đến Thành Châu, dù sao Biên gia sau này cũng định ở chỗ này. Nhị thiếu gia vừa học hành xong liền quanh năm chỉ ở Phúc Châu giám sát nơi sản xuất lá trà, lần này cũng không có đi theo. Tứ thiếu gia sinh ra không quá mấy ngày liền bởi vì sinh non mà chết, cho nên Biên gia chỉ có ba đứa con trai. Ngoài ra còn có con gái duy nhất là đại tiểu thư Biên Khê, cô lớn hơn Biên Bá Hiền hai tuổi, cùng một mẹ sinh ra, là anh em ruột thịt chân chính. Cho nên Biên Bá Hiền cũng biết, mấy năm nay tuy rằng anh cả, anh hai đối xử với cậu không tệ, nhưng chỉ có Biên Khê là đối với cậu hoàn toàn chân tâm thật ý.

Biên Khê năm xưa ở Thành Châu học tập, học xong liền tại nơi này kinh doanh, đặt chút nền móng cho Biên gia ở Thành Châu, đây cũng là một trong những nguyên nhân Biên gia dám từ phía Sơn Đông chuyển tới trong những năm đầy loạn lạc thế này.

Những bản lĩnh và khả năng của các anh chị cậu bộc lộ ra ngoài, đều dựa trên một điểm, bọn họ đều là alpha.

Biên Bá Hiền trước khi phân hóa đã cùng anh chị cậu học tập làm việc, chỉ là hai ngày sau khi mẹ ruột khó sinh qua đời, cậu liền phân hóa thành một omega. Nỗi đau của việc mất mẹ gợi lại càng khiến cậu không muốn quan tâm đến quang cảnh ngoài cửa xe nữa, từ nay về sau không được hỏi thăm hay nhúng tay vào mọi chuyện trong nhà nữa. Cậu biết rõ vận mệnh của cậu, chính là một trong những lợi thế của Biên gia mà thôi.

Nói đến mẹ cậu, bà thân là đại tiểu thư Khương Tĩnh Diệc của Khương gia. Bộ dạng vừa nhìn thấy đã làm cho người ta kinh diễm, khó quên nhất chính là cảm giác thoát tục trên gương mặt. Nhìn vào trong mắt bà, chỉ thấy một hồ nước trong veo thấy đáy, nhưng vừa bước vào trong, sẽ phát hiện nó sâu không lường được, nhưng vẫn như cũ triệt để ngây thơ, làm người ta nhìn rõ từng khe hở hạt đá dưới đáy hồ.

Biên Bá Hiền nghĩ đến đây, xuống xe, đi theo bước chân của lão quản gia đi về phòng mình.

"Tam thiếu gia, đây là phòng của ngài. Tuy rằng nói có chút nhỏ, nhưng lão gia và phu nhân nói có thể ngài bất quá nửa năm liền thành hôn, cho nên liền..."

Lão quản gia ở Biên gia làm vệc hai mươi ba năm, cùng Khương phu nhân có không ít giao tình, tuy nói Tam thiếu gia gả ra ngoài là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng ông cũng cảm thấy lão gia và phu nhân cho đứa nhỏ này căn phòng nhỏ như thế, là không hợp lý.

Bởi vì sắp lập gia đình nên không được đối xử tốt, đứa nhỏ này làm sao có thể không chạnh lòng chứ. Cũng không biết vì sao nhìn Biên Bá Hiền lớn lên, tuy rằng Biên Bá Hiền thân là con trai, nhưng so với Tiểu thư Biên Khê càng tương đồng với mẹ ruột, nhất là trong mi mắt lộ ra nét tinh khiết cùng sự thanh nhã, giống nhau như đúc từ một khuôn ra.

Nếu như mẹ ruột của Biên Bá Hiền vẫn còn sống, có lẽ cuộc sống của đứa nhỏ này sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Tôi hiểu, Chu thúc không cần lo lắng."

Biên Bá Hiền giương mắt nhìn lão quản gia một chút, hiểu được khó xử của ông, liền nói ông không cần để ở trong lòng.

"Đa tạ tam thiếu gia, lão gia nói bảy giờ tối nay ở Quỳnh Yên Lâu có một bữa tiệc tối, Thành Châu rất nhiều nhân vật to lớn có tài có tiếng đều sẽ đi tụ tập một chút. Ngài là Tam thiếu của Biên gia cư nhiên có tư cách đến tham dự, nếu muốn đi liền có thể đi." Lão quản gia nói thêm chuyện lão gia phân phó.

Nội tâm Biên Bá Hiền cười nhạo một tiếng, chỉ nói một câu, cậu muốn đi.

Bảo cậu đi, chính là để cho cậu đi tìm một người tốt, thuận tiện kéo chút quan hệ mới cho Biên gia ở bên ngoài. Cho dù Biên Khiêm Chí không coi trọng cậu như thế nào, cũng không thể không thừa nhận khuôn mặt này của Biên Bá Hiền cũng có lúc hữu dụng.

"Tôi sẽ đi, phiền Chu thúc giúp tôi nói cho cha một tiếng, để tài xế chuẩn bị một chút." Biên Bá Hiền đầu cũng không nhấc lên, chỉ nằm dài trên giường trả lời, lão quản gia đáp một tiếng liền rời đi.

Biên Bá Hiền thả lỏng nằm trên giường, nhìn trần nhà không có đèn pha lê trang trí, thở dài một tiếng. Dù sao bề ngoài cậu có giả bộ lạnh lùng, cái gì cũng không quan tâm như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng mình sẽ gả cho ai.

Tình yêu? Hình như, cậu cũng không có tư cách để chạm vào nó.

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, tỉnh dậy đã là nửa ngày sau, cậu đứng dậy chọn một bộ tây trang mặc cho buổi tối. Cậu không mang ra theo đồ dự tiệc, chỉ tiện tay chọn một bộ âu phục màu xanh sẫm, chọn một chiếc áo màu trắng mặc bên trong. Dù sao lớp áo màu trắng lại phối hợp với bộ âu phục màu xanh đậm, ít nhiều cũng có chút cứng rắn, sẽ khó ai bảo cậu là omega, nhưng sự thật dáng vẻ nhỏ bé này của cậu lại khó thể che giấu.

Chọn xong quần áo, Biên Bá Hiền nhìn mới qua năm giờ, liền tính toán tranh thủ nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay đi thuyền xa mệt nhọc, cậu có chút chịu không nổi.

Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, vừa tỉnh dậy lão quản gia liền đến gọi mình xuống lầu. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo, đem tóc mình chỉnh chỉnh một chút liền xuống lầu.

Hôm nay là ngày 14, một ngày trước kỳ phát tình của Biên Bá Hiền.

Mà cậu lại luống cuống tay chân vì quên mang theo thuốc ức chế.

***

Biên Bá Hiền xuống xe đi vào Quỳnh Yên Lâu, giờ đã hơn bảy giờ. Cậu bèn tìm một nơi để ngồi xuống trước. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người gần như lấp kín chỗ ngồi, mà xung quanh chỗ này ngay cả người tới gần cũng không có, còn biểu tình của đám người kia đều cứng ngắc khi nhìn cậu ngồi xuống, lại quay đầu đi rì rầm chỉ trỏ về phía cậu như thể cậu chính là kẻ trộm.

Biên Bá Hiền hai đầu mày nhíu lại, trong lòng nổi lên nghi ngờ, cũng không vì vậy mà đổi chỗ ngồi. Dù sao đối với cậu mà nói, sống chết cũng giống nhau, cậu không sợ phạm vào kiêng kị của ai. Biên Bá Hiền vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy không ít người tụ tập ở cửa, hình như là đang nghênh đón ai đó. Cậu có nên ra xem không nhỉ?

Hay là quên đi, cậu không có hứng thú.

Một người đàn ông mặc quân phục và áo choàng đen bên ngoài xuất hiện. Biên Bá Hiền nhìn thấy một đôi giày quân đội gọn gàng đang đi về phía mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng nhìn thấy một khuôn mặt bất phàm. Không chỉ vì ngoại hình xuất chúng anh tuấn, trên khuôn mặt hắn mang theo tia tàn nhẫn cùng sự quyết đoán không kiềm chế được, Biên Bá Hiền biết hắn nhất định không phải là người hiền lành gì.

Lại nhìn người xung quanh, không ít người muốn tới gần nhưng chỉ nhìn rồi chùn bước, có người nhìn thấy Biên Bá Hiền, lại nói cậu không muốn sống.

Nam nhân kia trong nháy mắt liền đi tới trước mặt cậu, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, thậm chí còn khiến Biên Bá Hiền có chút sợ hãi. Biên Bá Hiền muốn mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, lại bị đối phương nói một câu chặn lại.

"Này, cậu là Biên Bá Hiền?"

Đối phương chuẩn xác nói ra tên của mình, Biên Bá Hiền nghĩ mình mới đến Thành Châu chưa đầy nửa ngày mà tên của mình người ta cũng biết rồi? Lại nhìn thấy trong mắt đôi hoa đào kia mang theo vài tia hoài nghi, Biên Bá Hiền chỉ có thể gật gật đầu. Đối phương thấy phản ứng của cậu, thì híp mắt lại.

"Cậu có biết tôi không?" Biên Bá Hiền tất nhiên không biết hắn, nên lắc đầu.

"Cậu có ngốc không?" Đối phương nhìn cậu chỉ biết lắc đầu, lại mang theo vài phần ghét bỏ mà hỏi lần nữa.

"Không có." Lúc này Biên Bá Hiền mới mở miệng.

Người nọ phát hiện xung quanh yên tĩnh không tiếng động, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ liếc mắt một cái, đám người kia đều nhanh chóng tránh được ánh mắt của hắn, một lần nữa huyên náo lên, nhưng tâm tư vẫn ở trên người hai bọn họ.

"Tôi họ Phác."

Phác gia là thiên của tám tỉnh phía nam, Biên Bá Hiền nếu đã tới đây cư nhiên đã tìm hiểu qua, bất quá buổi tối khi phụ thân nói người ở Phác gia còn đang ngủ.

"Tên đầy đủ là Phác Xán Liệt."

Biên Bá Hiền sửng sốt biết khi biết mình đang nói chuyện với một đại nhân vật như vậy.

Dù sao Phác thiếu tướng cũng rất nổi tiếng.

Phác gia là thiên của tám tỉnh phía nam, mà Phác Xán Liệt là thiên của Phác gia, tuy rằng hiện tại hắn chưa phải là lão gia, nhưng vậy cũng đủ rồi.

"Phác thiếu tướng thật đẹp trai nha."

Biên Bá Hiền chỉ đơn giản khen một câu, cậu ngược lại không có ý nghĩ khác, dù muốn lấy lòng Phác Xán Liệt cũng không biết nói cái gì, một câu kia đã đủ phí công rồi. Nhưng đối phương hoàn toàn không nghĩ đến Biên Bá Hiền lại nói một câu này.

Mỗi khi Thành Châu có một gia đình lớn nào đó mới chuyển vào, Phác Xán Liệt sẽ đặc biệt điều tra cẩn thận, để tránh xảy ra vấn đề sơ suất. Biên gia đương nhiên là phải được hắn "lọc" qua một lần, mà khi nhìn thấy tấm ảnh của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt hơi nhíu mày một chút. Tóc người trong ảnh thậm chí không vuốt keo nhưng lại rất đẹp mắt, quan trọng nhất là, trong mắt tựa như không chút tạp niệm cùng bụi trần nào.

Mà Phác Xán Liệt vừa rồi nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi ở vị trí thường ngày mà hắn ngồi, suýt cho rằng cậu giống như những người khác.

Bất kể giới tính, thậm chí là alpha, đều tìm cách trở thành người bên cạnh Phác Xán Liệt. Nguyên nhân rất đơn giản, quyền lực của Phác Xán Liệt cùng gia tài đồ sộ và nhan sắc anh tuấn của hắn thu hút không biết bao nhiêu đối tượng. Dạ yến của Quỳnh Yên Lâu là Phác Xán Liệt tổ chức định kỳ một tuần một lần, hắn tổ chức là vì để quan sát tốt hơn một chút hướng đi của những *"nhân vật phong vân", nhưng bình thường hắn đều căn dặn thuộc hạ đi xem. Thỉnh thoảng cũng sẽ đến, và sẽ có người tiếp cận hắn, đương nhiên hắn sẽ đem người đi mà không khước từ.

*"nhân vật phong vân": có tiếng tâm có chức quyền,công danh thuận lợi.

Lần đầu tiên hắn đưa người đi, sáng hôm sau người đó được nâng ra khỏi Phác gia, với những vết thương khắp cơ thể sống dở chết dở. Lần sau hắn lại đi, kết quả vẫn có người chưa từ bỏ ý định tiến về phía hắn, Phác Xán Liệt dứt khoát tại chỗ đánh chết người kia, từ đó về sau Phác Xán Liệt ngồi ở vị trí kia trong vòng năm mét, cũng không ai dám tới gần. Mà hôm nay Biên Bá Hiền lại ngồi tại chỗ đó, còn không biết tốt xấu gì ngồi trên ghế sô pha mà Phác Xán Liệt thường ngồi nhất.

Phác Xán Liệt hôm nay tới cũng là muốn xem Biên Bá Hiền có đến hay không, dù sao lần đầu tiên hắn cảm thấy, một người rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hắn cũng không phát hiện ra chút bẩn nào. Nhưng khi hắn đi vào phát hiện Biên Bá Hiền ngồi ở đó nét mặt không chút sợ hãi, có lẽ hắn phải thừa nhận lần này mình đã nhìn sai người.

Nhưng vừa rồi bắt gặp ánh mắt Biên Bá Hiền, lại cảm giác cậu vẫn rất tinh khiết, ngây thơ như hắn nghĩ, sau đó lại một câu bình thản như nước mà khen hắn "Phác thiếu tướng thật đẹp trai nha." Có lẽ thực sự cậu ấy không biết gì thật. Phác Xán Liệt ngồi xuống cạnh cậu, cảm giác được trên người Biên Bá Hiền có một mùi hương thập phần quen thuộc nhưng lại không có cách nào nhớ ra. Mà Biên Bá Hiền cảm thấy không thoải mái lắm, một mùi rượu rất nồng nặc len lỏi vào mũi cậu. Có lẽ đây là tin tức tố của thiếu tướng Phác, nhưng cậu không thích lắm, lần đầu tiên cậu cảm thấy tin tức tố có thể làm cho người ta say.

Biên Bá Hiền không giống những người khác, từ khi sinh ra, trên người đã mang theo một mùi hương của hoa sơn trà, nhưng mùi sơn trà là mùi hương thơm ngát khá nồng lại còn mang theo một tia nhu hòa mềm mại, cho nên cũng khó thể hiện cậu rốt cuộc là alpha, omega hay beta.

"Cậu là tam thiếu gia của Biên gia đi."

"Vâng." Cậu dường như hoàn toàn không quan tâm đến sự truy hỏi của hắn.

"Sao cậu lại ngồi đây?"

"Tôi thấy nơi này không có ai ngồi, tôi không thể ngồi ở đây sao?"

Phác Xán Liệt bị cậu hỏi ngược, lúc này cũng có một người mặc quân phục đi tới bên cạnh hắn, cúi xuống bên tai Phác Xán Liệt nói điều gì đó.

"Tôi đi xử lý chút chuyện, cậu ở đây đợi một lát." Phác Xán Liệt nói xong liền đứng dậy.

"Sau này cậu có thể ngồi ở đây." Trước khi đi hắn lưu lại một câu như vậy, rất nhiều ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn rời đi.

Biên Bá Hiền không nghĩ tới Phác Xán Liệt còn có thể để cho cậu ở lại đây, còn có một câu cho phép, làm cho Biên Bá Hiền có chút "thụ sủng nhược kinh"*, bất quá vừa rồi mùi rượu nồng nặc trên người Phác Xán Liệt làm cho Biên Bá Hiền có chút choáng váng. Tửu lượng của Biên Bá Hiền thật sự là rất tệ, thậm chí là ngửi lâu mùi rượu cũng sẽ khó chịu. Mùi trên người Phác Xán Liệt không giống như tin tức tố bình thường, sẽ không có alpha nào lộ liễu tỏa nhiều tin tức tố như vậy, huống chi là mùi hương công kích mạnh đến thế.

*"thụ sủng nhược kinh": được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Biên Bá Hiền còn chưa nghĩ rõ ràng, phát hiện thân thể mình giống như say rượu càng lúc càng nóng. Ban đầu, cậu cho rằng chắc là say rượu, nhưng sau đó phát hiện ra cơ thể ngày càng nóng hơn, sức lực cũng bắt đầu bị rút đi.

Cảm giác này cậu nhớ rõ, từ lâu trước kia cậu từng quên kì phát tình của mình, không có tiêm thuốc ức chế trước, chính là cảm giác như vậy.

Biên Bá Hiền ở trong túi sờ nửa ngày cũng không tìm được thuốc ức chế, ý chí khó khăn tập trung một hồi nghĩ lại, nhớ tới thuốc ức chế bị mình ném vào tủ đầu giường trong nhà.

Xong rồi!

Đây là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đại não của Biên Bá Hiền bây giờ.

Trong bữa tiệc tối nay, có rất nhiều alpha, may mắn là Biên Bá Hiền bây giờ đang ngồi ở khu vực không có người, nếu không cậu đã xong đời, dù sao mùi hoa sơn trà của cậu cũng đủ nồng. Ở phía sau khu vực không có người này lại có một nhà vệ sinh, cậu muốn đi một chuyến dùng nước lạnh rửa mặt một trận, chỉ tiếc còn chưa đi được mấy bước chân liền mềm nhũn, không còn biện pháp cậu đành ngồi lại trên sô pha.

Mà người ở trên lầu hai cách lớp thủy tinh nhìn thấy tất cả, không chút suy nghĩ bỏ lại người trước mặt xuống lầu. Ngô Thế Huân nhíu mày, nhìn Biên Bá Hiền ở phía dưới phản ứng không bình thường. Mặt thủy tinh này là được đặc chế riêng, người bên ngoài nhìn thấy chính là một khối thủy tinh màu đen, mà người bên trong lại có thể nhìn rõ ràng bên ngoài.

–10 phút trước

"Đừng sa vào nữa, Phác Xán Liệt."

Ngô Thế Huân là bạn thân kiêm chiến hữu của Phác Xán Liệt, một trong những công việc chính là giúp Phác Xán Liệt theo dõi những kẻ có tiền có quyền ở Thành Châu. Lúc hắn nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi vào vị trí của Phác Xán Liệt, còn tỉ mỉ quan sát cậu hai lần. Lại còn tiếc nuối vì người đẹp sắp qua đời, kết quả Phác Xán Liệt lại trực tiếp ngồi ở bên cạnh người ta. Ngô Thế Huân gọi người đến gặp Phác Xán Liệt, hỏi tường tận chuyện gì đang xảy ra.

***

"Cậu... có phải Phác Xán Liệt không vậy, cậu đang định làm gì thế?" Ngô Thế Huân thậm chí còn không cho Phác Xán Liệt cơ hội để nói, trực tiếp cắt ngang lời hắn, nghĩ đến trên vai mang quân hàm của Phác Xán Liệt liền để cho hắn ngồi xuống.

"Gì vậy?"

Phác Xán Liệt còn không hiểu thằng bạn chí cốt của mình nói cái gì sao, chắc chắn là giả ngu.

"Đó còn là trẻ con đấy!"

"Trẻ con gì, 19 tuổi mà vẫn còn là trẻ con à?" Phác Xán Liệt xoay vòng khẩu súng trên tay, những người khác nhìn thấy súng đều là bỏ chạy, quân nhân cũng chỉ dám cầm thật tốt. Phác Xán Liệt lại coi việc quay khẩu súng như vậy là niềm vui.

"Mẹ kiếp, người ta bao nhiêu tuổi cậu đều biết? Tôi thấy trông rất tốt... phải không? Cậu đây là, cậu ta..." Ngô Thế Huân nhìn người bên ngoài, lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt.

"Không phải tôi đã nói với cậu về cái túi thơm khi còn bé của tôi sao?" Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Thế Huân, ánh mắt bên trong đầy nghiêm túc.

Ngô Thế Huân ngây ngẩn cả người.

"Chính là cậu ta?"

"Có lẽ vậy, vì mùi hương trên người cậu ấy rất quen thuộc."

"Quan trọng nhất là, cậu ấy rất ngây thơ, giống hệt như người trong trí nhớ của tôi."