Chương 7: Vây Xem

“Ta không thấy bao nhiêu hết, thật sự không có bao nhiêu!” Nhậm Tiểu Đao vội vàng xua tay, hắn cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, ai muốn nhìn thấy cảnh tượng đó đâu!

“Không có bao nhiêu?” Dương Nguyệt Minh nổi giận cao giọng: “Ngươi dám nói không nhìn thấy bao nhiều! Lẽ nào ta nhỏ như vậy, ngươi còn không nhìn thấy....”

Nhậm Tiểu Đao: “........”

“À, không, nhiều lắm.” Nhậm Tiểu Đao đổi thành nghiêm túc: “Của ngươi..... to nhất ta từng thấy!”

Lạc Trục Trần bên cạnh yên lặng xoay mặt qua, nếu như có thể, hắn ta thật sự muốn bị luôn lỗ tai của mình lại.

“Hài lòng chưa?” Nhậm Tiểu Đao xoa tay, tâm tư của ông chủ nhà giàu mới nổi này thật khó đoán!

Dương Nguyệt Minh bị chọc tức dựng lên ngón giữa.

Nhϊếp Tuyết Y vừa vặn đi qua, nhìn thấy ngón tay thon dài của Dương Nguyệt Minh, sắc mặt đen lại: “Ngươi..... không cần ngón tay này nữa?”

Dương Nguyệt Minh vội vàng rụt tay lại, hừ hừ: “Không phải cho cô!”

Nhϊếp Tuyết Y cũng lười để ý hắn, hỏi Lạc Trục Trần: “Chuyện gì thế?”

“Là người của tháp Giáng Ma.” Lạc Trục Trần nói.

“Tháp Giang Ma?” Nhϊếp Tuyết Y nhíu mày.

“Ừm, gần đây hành động của tháp Giáng Ma càng ngày càng lớn.” Lạc Trục Trần nói với Dương Nguyệt Minh: “Nhưng mà theo ta biết, tháp Giáng Ma vẫn luôn đối phó với võ lâm chính phái, lần này sao lại truy sát Kim công tử vậy?”

“Chứng tỏ ta làm người rất chính phái chớ sao!” Dương Nguyệt Minh trả lời theo lẽ đương nhiên.

Lạc Trục Trần tự động xem nhẹ lời Dương Nguyệt Minh nói: “Kim công tử, chuyện này quan trọng, một khi tháp Giáng Ma nhắm vào người nào, không đạt được mục địch sẽ không từ bỏ ý đồ, tốt nhất ngươi nên nói thật.”

“Lạc thiếu chủ hình như không tin tưởng ta thì phải!” Dương Nguyệt Minh không vui.

Nhậm Tiểu Đao ở bên cạnh giảng hòa: “Lạc thiếu chủ, ông chủ của ta quả thật mới vào giang hồ, không biết chuyện này.” Trên thực tế, Nhậm Tiểu Đao suy đoán, lần này tháp Giáng Ma truy sát, tám phần là có liên quan đến Ngọc Thâu Hương, chính vì vậy, hắn càng phải luôn luôn theo sát Dương Nguyệt Minh, nhưng không tiện tiết lộ chuyện này cho người khác.

Lạc Trục Trần thấy Dương Nguyệt Minh quả thực không biết gì, cũng không cưỡng ép truy hỏi.

Mọi người đi về hướng xe ngựa, Dương Nguyệt Minh kéo Nhậm Tiểu Đao đi sau Nhϊếp Tuyết Y và Lạc Trục Trần.

“Cởϊ qυầи ra.” Dương Nguyệt Minh nhỏ giọng nói.

“Không muốn!” Nhậm Tiểu Đao vội che quần lại, kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì, ta bán nghệ không bán thân!”

“Ta khinh, ai cần thân của ngươi.” Dương Nguyệt Minh phản bác: “Ngươi thấy tiểu huynh đệ của ta, ta cũng phải thấy tiểu huynh đệ của ngươi.” Nói xong vươn tay kéo quần Nhậm Tiểu Đao.

“Ngươi ngươi ngươi biếи ŧɦái.” Nhậm Tiểu Đao vội vàng né tránh: “Ta cũng đâu cố ý nhìn ngươi, ta băng thanh ngọc khiết còn chưa bị ai nhìn thấy, ngươi đừng làm loạn.”

“Hừ, vậy tiểu gia sẽ là người đầu tiên.” Dương Nguyệt Minh tàn khốc cười lạnh, trực tiếp nhào tới Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao không tiện ra tay với Dương Nguyệt Minh, nhất thời mất thời cơ, để Dương Nguyệt Minh túm lấy quần.

“Aaaa, thả tay.” Nhậm Tiểu Đao hét lên.

“Ngươi cho ta xem ta sẽ thả.” Dương Nguyệt Minh sợ Nhậm Tiểu Đao chạy thoát, gác chân lên chân hắn, hai tay kéo quần hắn, hành động cực kỳ..... đáng khinh.

“Các ngươi đang làm gì thế?” Nhϊếp Tuyết Y nghe thấy tiếng hai người phía sau nên quay lại, nhất thời bị hình ảnh này làm mù mắt.

“Nhϊếp nữ hiệp, mau giúp ta kéo hắn ra, hắn muốn lột quần ta.” Nhậm Tiểu Đao rơi lệ cầu cứu.

“Lột quần!” Nhϊếp Tuyết Y kinh ngạc: “Đặc sắc vậy sao, ta xem nữa.” Nói xong còn khoanh tay vươn cổ ra nhìn.

Nhậm Tiểu Đao: “......”

Dương Nguyệt Minh nhiệt tình mời gọi: “Đừng nhìn không, tham gia luôn đi!”

Nhϊếp Tuyết Y phẩy tay: “Thôi thôi, chuyện giữa nam nhân các người, ta không tiện nhúng tay.”

Lạc Trục Trần do dự lại gần Nhϊếp Tuyết Y: “Tuyết Y, thứ này muội không thích hợp xem.”

Nhậm Tiểu Đao phản kháng: “Cái gì gọi là thứ này hả, ta rất thuần khiết.”

Lạc Trục Trần chán ghét lùi một bước: “Ngươi bảo vệ cái quần của mình đi rồi nói.”

Nhậm Tiểu Đao muốn khóc mà không ra nước mắt, ngươi đường đường là gia chủ Kiếm Thần thế gia mà lại ngó mắt làm ngơ với chuyện này sao, ngươi còn xứng với danh hiệu thiếu hiệp không!

Nhưng mà bây giờ Nhậm Tiểu Đao không có sức tranh luận với hắn ta, quần của hắn còn bị Dương Nguyệt Minh nắm trong tay.

Mắt thấy Dương Nguyệt Minh không chịu từ bỏ ý đồ, Nhậm Tiểu Đao cắn răng, chân vừa cong lên, lật ngã Dương Nguyệt Minh, cả người mình đè lên người hắn, nhưng mà hắn phản ứng linh hoạt, vào khoảnh khắc ngã xuống hai chân cong lại, quỳ hai bên Dương Nguyệt Minh.

Cả người đè lên bụng Dương Nguyệt Minh.

Nhϊếp Tuyết Y khộng nhịn được vỗ tay: “Đặc sắc thật!”

Nhậm Tiểu Đao nhìn trời: “Thả quần ta ra.”

Dương Nguyệt Minh thả tay nắm quần hắn ra, mặt đỏ lên, ngữ khí vẫn bình thản: “Ta cảm nhận được hình dạng của ngươi rồi.”

Nhậm Tiểu Đao: “.....”

Nhậm Tiểu Đao vội vàng cuống quýt đứng dậy.

Sau đó.... quần rơi xuống.

Thì ra Dương Nguyệt Minh không biết từ khi nào đã tháo nút quần hắn ra.

“A...”

Nhϊếp Tuyết Y hét lên.

Lạc Trục Trần vội vàng vươn tay che mắt Nhϊếp Tuyết Y.

“Hai tên lưu manh các ngươi.” Nhϊếp Tuyết Y nói.

Dương Nguyệt Minh ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Là tự cô muốn xem mà.”

Nhϊếp Tuyết Y đỏ tai phất tay bỏ đi.

Lạc Trục Trần bất đắc dĩ đỡ trán: “Thật là phục hai người các ngươi luôn.”

Dương Nguyệt Minh hừ.

Nhậm Tiểu Đao mặc quần xong, không nổi giận, vươn tay kéo Dương Nguyệt Minh: “Hài lòng chưa?”

Dương Nguyệt Minh chìa tay ra cho Nhậm Tiểu Đao, đắc ý được kéo đứng dậy, nhìn đũng quần Nhậm Tiểu Đao: “Miễn cưỡng thôi.”

Trải qua chuyện như vậy, Lạc Trục Trần muốn tiếp tục truy hỏi về chuyện tháp Giáng ma cũng không có tâm trạng nữa, mọi người yên lặng ăn lương khô rồi tiếp tục xuất phát.

Nhϊếp Tuyết Y có lẽ vẫn không thể tỉnh táo lại từ hình ảnh Nhậm Tiểu Đao tụt quần, hướng cả mặt ra cửa sổ không nhìn bọn họ.

“Phát Tài, xin lỗi.” Dương Nguyệt Minh hất cằm với Nhậm Tiểu Đao.

“Tại sao?” Nhậm Tiểu Đao quả thật muốn vứt Dương Nguyệt Minh xuống xe ngựa.

“Ngươi xem ngươi dọa Tuyết Y rồi kìa.”

Nhϊếp Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa quay đầu lại, cắn răng nói: “Ta rất ổn.”

“Sao có thể!” Dương Nguyệt Minh hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là thấy đủ mà ngừng: “Cô xem tai cô đỏ, sắc mặt đen....”

“Trục Trần, nếu hắn nói nữa huynh đuổi hắn xuống xe ngựa đi.” Nhϊếp Tuyết Y tức giận nói.

“Được.” Lạc Trục Trần quả thật cầu còn không được.

“Lạc Trục Trần, ngươi không thể bị tình yêu là ngu muội.” Dương Nguyệt Minh vô cùng đau đớn.

“Ngươi đừng nói bậy.” Lạc Trục Trần vươn tay muốn túm eo Dương Nguyệt Minh: “Cẩn thận ta vứt ngươi xuống.”

Dương Nguyệt Minh vội vàng núp sau lưng Nhậm Tiểu Đao, nhô đầu ra từ vai Nhậm Tiểu Đao, trợn mắt không nói nữa.

Nhϊếp Tuyết Y nghi ngờ nhìn Lạc Trục Trần, Lạc Trục Trần chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không gian trong xe ngựa chật hẹp, Dương Nguyệt Minh gần như nằm nhoài lên người Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi nhích lên trước một chút, kẹt ta khó chịu quá.”

“Không cần trốn nữa.” Nhậm Tiểu Đao bất đắc dĩ nhích lên trước một chút: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Đáng tiếc xe ngựa không phải của ngươi.” Dương Nguyệt Minh giọng điệu ghét bỏ.

Nhậm Tiểu Đao hít sâu một hơi, nhắc nhở mình lấy đại cuộc làm trọng, vạn lần đừng để nhất thời kích động mà đánh Dương Nguyệt Minh đến tàn phế.

Đợi làm xong chuyện rồi đánh cũng không muộn!

“Có người.” Nhϊếp Tuyết Y đột nhiên nói.

Lạc Trục Trần và Nhậm Tiểu Đao vội vàng chuẩn bị, quả nhiên không lâu sau xung quanh xe ngựa vang lên một loạt tiếng “xoạt xoạt” của bước chân và y phục bay, gia đinh đánh xe hô lên một tiếng rồi kéo xe ngựa lại.

Mọi người nhìn ra ngoài xe ngựa, chỉ thấy một đám người bịt mặt đã bao vây xe ngựa, cầm đầu chính là người ban nãy đánh lén Dương Nguyệt Minh thất bại, trên khăn bịt mặt vẫn có thể nhìn thấy vết máu đỏ sậm.

Người đó ánh mắt hung hãn, nhìn mấy người trên xe: “Thức thời thì mau giao đồ ra đây, hôm nay các ngươi không ai chạy thoát được đâu.”

Nhϊếp Tuyết Y đang muốn nói gì đó, Nhậm Tiểu Đao ngăn cản nàng ta, tiên phong nhảy xuống xe ngựa, nói: “Các ngươi muốn gì?”

Người kia nhìn thấy Nhậm Tiểu Đao, nhớ đến thù một cước một chưởng ban nãy, ánh mắt càng hung ác: “Bớt giả bộ, hôm nay phải để ngươi không chịu nổi.”

“Chó của tháp Giáng Ma kêu lên tiếng to thật.” Nhϊếp Tuyết Y không kiên nhẫn hừ lạnh, chân điểm một cái, trực tiếp lướt qua người nói chuyện.

“Tuyết Y, cần thận.” Lạc Trục Trần lo lắng trong lòng, cũng không nói hai lời theo ra ngoài, hai gia đinh đánh xe cũng rút ra trường kiếm từ đáy xe ngựa gϊếŧ tới.

Nhậm Tiểu Đao vốn biết Nhϊếp Tuyết Y nóng nảy, không ngờ nàng ta nói đánh liền đánh, quay đầu nói với Dương Nguyệt Minh: “Ông chủ, ngươi đợi trong xe ngựa, đừng tùy tiện ra ngoài.”

Dương Nguyệt Minh cũng biết tình cảnh này mình chỉ trở thành trói buộc, bèn “ừ” một tiếng rồi lùi về.

Nhậm Tiểu Đao quát lên, gia nhập cuộc chiến.

Thật ra thực lực của Nhậm Tiểu Đao, Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y cao hơn người tháp Giáng Ma phái đến nhiều, nhưng đối phương người đông thế mạnh, nhất thời cũng khó lấy được phần thắng.

Người dẫn đầu tháp Giáng ma thấy cảnh tượng lâm vào cục diện bế tắc, ra hiệu mấy người ngăn cản Nhậm Tiểu Đao, mình thoát thân đánh xe ngựa.

Mặc dù Dương Nguyệt Minh trốn trong xe ngựa, nhưng vẫn quan sát tình thế bên ngoài qua cửa sổ, mắt thấy người kia xông tới xe ngựa, lập tức hét lên: “Phát Tài, cứu ta.”

Nhậm Tiểu Đao nghe thấy tiếng kêu của Dương Nguyệt Minh, trong lòng căng thẳng, nhưng bất đắc dĩ bị mấy tên quấn lấy, nhất thời không phân thân được.

Dương Nguyệt Minh biết không thể ngồi yên chờ chết, vội vàng chạy ra ngoài xe ngựa.

Nhưng người đó chốc lát đã đến trước xe ngựa, tay phải hình thành trải bắt tới Dương Nguyệt Minh.

“A aaa....” Dương Nguyệt Minh hét to, trong lòng không quên chửi rủa huynh trưởng tiểu nhân: “Mẹ nó, nếu không phải tiểu gia võ công bị phong.....”

“Phú Quý cẩn thận.” Nhϊếp Tuyết Y xa xa nhìn thấy Dương Nguyệt Minh lâm vào hiểm cảnh, tay trái vươn ra, vòng tay tinh xảo trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy, mấy chiếc chuông nhỏ màu vàng trên vòng tay lập tức bay ra, thẳng đến người đang đuổi Dương Nguyệt Minh.

Người kia đang muốn bắt Dương Nguyệt Minh, trong lúc mành chỉ treo chuông, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông nhỏ bé, khóe mắt liếc qua, thì thấy mấy cái chuông bay tới chỗ mình, vội vàng lui về sau, khó khăn lắm mới tránh được mấy cái chuông kia.

Không ngờ Nhϊếp Tuyết Y trở cổ tay, mấy cái chuông lại rẽ cong, bay về lại, nhưng mà lần này không hướng người kia.

Người kia đang chuẩn bị bắt lấy Dương Nguyệt Minh lần nữa, đột nhiên trên cổ tay đau nhức, cả bàn tay bị cắt khỏi cổ tay, bàn tay rơi xuống đất, còn máu tươi từ vết cắt chảy ra.

“A....” Người kia phát ra tiếng rên kịch liệt.

Chuông vàng về vòng tay của Nhϊếp Tuyết Y, Nhϊếp Tuyết Y cười lạnh, dùng ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải bóp một chiếc chuông rồi nhẹ nhàng kéo ra, mơ hồ có thể thấy giữa chuông và vòng tay liên kết một sợi tơ tằm cực nhỏ, không nhìn tỉ mỉ căn bản không phát hiện ra, còn lúc này trên tơ tằm còn dính một giọt máu.

“Kim Linh Đoạt Hồn Ti.” Nhậm Tiểu Đao không khỏi ca ngợi.

Nhϊếp tuyết Y thành danh kỳ tài giang hồ, chính là nhờ Đoạt Hồn Ti gϊếŧ người vô hình, khiến người ta khó lòng phòng bị này, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Dương Nguyệt Minh thấy bàn tay bị cắt đứt đang lăn về bên chân hắn, vai run rẩy, gọi: “Tuyết Y, thân là nữ tử, cô thật sự quá đẫm máu.”