Chương 8: Sơn Tặc

Nhϊếp Tuyết Y quả thực muốn đích thân động thủ chém chết Dương Nguyệt Minh cho rồi, nhưng mà nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ trước thôi, người của tháp Giáng ma thấy thủ lĩnh của bọn họ bị Nhϊếp Tuyết Y chặt đi bàn tay, lập tức có mấy người xông tới vây quanh Nhϊếp Tuyết Y.

Kim Linh Ti của Nhϊếp Tuyết Y mặc dù lợi hại, nhưng dù sao thế đơn lực mỏng, một lát đã bị ép đến mức thối lui.

“Tuyết Y cẩn thận.” Dương Nguyệt Minh đột nhiên hét lớn, Nhϊếp Tuyết Y kinh ngạc, thì ra người bị chặt bàn tay kia không biết khi nào đã tiếp cận sau lưng nàng ta, bàn tay gã vẫn còn chảy máu không ngừng, sắc mặt cực kỳ thảm bại, nhưng mà bàn tay lành lặn còn lại cầm một thanh đoản đao đột nhiên đâm về phía Nhϊếp Tuyết Y, hoàn toàn muốn ngươi chết ta sống.

Nhϊếp Tuyết Y vội vàng che chở, nhưng thanh đao đó đã gần trong gang tấc, giữa lúc nước sôi lửa bỏng, Lạc Trục Trần đánh tới, kéo Nhϊếp Tuyết Y sang bên cạnh, còn mình cứng rắn tiếp nhận một đao đó.

“Trục Trần.” Nhϊếp Tuyết Y hoảng sợ, mắt thấy Lạc Trục Trần khẽ rên một tiếng, quỵ xuống đất.

Nhϊếp Tuyết Y trừng mắt, tay phải đánh ra nhanh chóng chuyển vòng, huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh, đồng thời Kim Linh trên vòng tay phát ra tiếng vang “đinh đinh”, đột nhiên mạnh mẽ bắn ra.

Tốc độ của Kim Linh nhanh đến dọa người, người cầm đầu vốn dĩ không có sức đánh nhau, Kim Linh bay qua hai bên cổ gã, lập tức giao thoa phía sau cổ gã.

Tiếng chuông vang lên, người đó trừng hai mắt, đột nhiên quỵ xuống đất, đầu rớt ra, máu tươi tuôn trào.

Dương Nguyệt Minh hít sâu một hơi, nội tâm mặc niệm: May mà ta không phải kiểu Nhϊếp Tuyết Y thích!

Nhϊếp Tuyết Y dĩ nhiên là bị chọc giận, Kim Linh trong tay đảo lại, mấy người mang mặt nạ lập tức không phải đứt tay thì là đứt chân, Nhậm Tiểu Đao vốn dĩ còn đánh rất tốn sức, lần này dễ dàng đi không ít.

Mấy người mang mặt nạ thấy tình hình không ổn, chuẩn bị rút đi, thì một người trong đó không cam tâm, trước khi đi còn chém một đao về hướng Dương Nguyệt Minh.

“Mẹ nó.” Dương Nguyệt Minh không ngờ đám người này còn nhớ đến mình, trong lòng gào thét chết tiệt, thì thấy Nhậm Tiểu Đao đột nhiên nhào tới, ôm mình lăn xuống đất vài vòng, tránh né một đao đó.

Dương Nguyệt Minh bị Nhậm Tiểu Đao đè xuống đất, người đeo mặt nạ thấy Nhậm Tiểu Đao đối lưng với mình có cơ hội tấn công, nên lại đuổi tới, Dương Nguyệt Minh sợ Nhậm Tiểu Đao theo gót Lạc Trục Trần, cũng không quản nhiều như vậy, vươn tay hướng người đeo mặt nạ kia.

Người đeo mặt nạ đột nhiên kêu rên một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên xanh tái, ngã xuống đất không dậy nổi.

Những người đeo mặt nạ khác có bị thương, có tàn tật, thất bại đã định, đều nhao nhao bỏ chạy.

Nhậm Tiểu Đao bò dậy từ người Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Minh hì hục ngồi dậy, biểu cảm không vui: “Phát Tài, ngươi nên giảm béo đi.”

Nhậm Tiểu Đao không để ý Dương Nguyệt Minh, mà đi đến bên cạnh người đeo mặt nạ đã chết nằm trên đất, quỳ xuống gỡ mặt nạ của gã ra.

Một gương mặt vô cùng bình thường, thứ không bình thường là lúc này cả da mặt lộ ra màu xanh không tầm thường.

“Ngươi làm hả?” Nhậm Tiểu Đao quay đầu nhìn Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh nhìn trời.

“Đây là ám khí gì vậy?” Nhậm Tiểu Đao âm thầm kinh ngạc, trên giang hồ không thiếu ám khí lợi hại, nhưng tất cả ám khí đều không có cái nào không cần người thi triển có tu vi và nội lực trợ giúp tương ứng, Kim Phú Quý không biết võ công, điểm này không hề nghi ngờ.

Không ngờ vậy mà lại có ám khí không cần võ học cơ bản mà cũng có thể thi triển, hơn nữa còn chính xác lợi hại như vậy.

Nhậm Tiểu Đao cuối cùng cũng hiểu tại sao Dương Nguyệt Minh không biết võ công lại dám phô trương như thế.

Dương Nguyệt Minh lắc ngón tay: “Bí mật.” Nếu như bị ca ca hắn biết mình trộm Nhược Thủy Thiên La đinh ra ngoài, nhất định sẽ đích thân cưỡi ngựa xách mình về.

“Trục Trần, Trục Trần.” Nhϊếp Tuyết Y bên kia dìu Lạc Trục Trần, hai gia đinh tùy tùng lại giúp đỡ dìu Lạc Trục Trần đến xe ngựa băng bó.

Nhậm Tiểu Đao và Dương Nguyệt Minh cũng vội vàng lên xe ngựa.

Lạc Trục Trần vai phải trúng một đao, thương thế nghiêm trọng, nhưng may mà không tổn thương đến tính mạng, chỉ là mất nhiều máu, sắc mặt hơi đáng sợ.

“Trục Trần, huynh sao rồi!” Nhϊếp Tuyết Y ôm Lạc Trục Trần, để hắn ta nằm lên người mình, quan tâm hỏi han.

Cả người Lạc Trục Trần hiện ra dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, chống đỡ một chút thần trí cười với Nhϊếp Tuyết Y: “Muội.... muội không sao là tốt rồi.” Nói xong cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngất đi.

“Trục Trần..... Trục Trần.....” Nhϊếp Tuyết Y căng thẳng vỗ mặt Lạc Trục Trần, không biết làm sao.

"Đừng vỗ nữa, hắn không sao." Nhậm Tiểu Đao an ủi: "Để hắn nghỉ ngơi một lát là được."

Lúc này Nhϊếp Tuyết Y mới yên tĩnh lại, nhưng ôm Lạc Trục Trần không dám động đậy.

Dương Nguyệt Minh cảm động: "Lạc thiếu chủ thật sự tình sâu nghĩa nặng, Tuyết Y, ta cảm thấy cô chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Bây giờ Nhϊếp Tuyết Y không có tâm tình tranh cãi với hắn, nghe vậy liền trợn mắt.

"Ta cảm thấy Lạc Trục Trần tốt hơn biểu ca cô nhiều, nhìn coi người ta vì cô mà chẳng cần mạng." Dương Nguyệt Minh nghiêm túc, Nhϊếp Tuyết Y thở dài.

"Ô, thì ra không phải cô không biết." Dương Nguyệt Minh kinh ngạc.

"Câm miệng." Nhϊếp Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, làm tư thế muốn vung Kim Linh ra với hắn.

"Đừng làm bậy đừng làm bậy." Dương Nguyệt Minh vội vàng núp sau lưng Nhậm Tiểu Đao: "Nữ hài tử không nên chơi thứ nguy hiểm như vậy."

"Nhϊếp nữ hiệp trên giang hồ danh tiếng lừng lẫy!" Nhậm Tiểu Đao không nhịn được phản bác: "Tại sao ngươi cứ phải chọc vào nàng chứ!"

“Không phải thấy nàng tâm trạng không tốt, mọi người thả lỏng một chút sao.” Dương Nguyệt Minh cảm thấy mình thật sự rất tủi thân.

Nhϊếp Tuyết Y bị hắn quấy rối như vậy, tâm trạng cũng thật sự không còn trầm trọng như ban nãy nữa.

“Hơn nữa ta thật sự cảm thấy Lạc Trục Trần rất không tệ, ta hổ thẹn không bằng.” Dương Nguyệt Minh nhô đầu ra từ vai Nhậm Tiểu Đao: “Xin lỗi, Tuyết Y, mặc dù cô rất đẹp, nhưng ta không thể yêu cô nữa, ta phải nhường cô cho Lạc Trục Trần.”

Nhậm Tiểu Đao quả thật muốn đưa Dương Nguyệt Minh đến đại hội tìm chết đủ kiểu: “Ông chủ, đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi, Kim Linh Đoạt Hồn Ti của Nhϊếp nữ hiệp cắt đầu rất lưu loát.”

Dương Nguyệt Minh vội vàng che miệng mình.

Nhϊếp Tuyết Y thở dài nói: “Ngươi tưởng là ngươi nhìn ra được còn ta không nhìn ra được sao?”

“Người của tháp Giáng Ma sợ là sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, ta thấy chúng ta tốt nhất nên đi đường vòng.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Ta biết nơi này có đường rẽ, từ Nhạn Lạc sơn đi ra, có thể đến thành Thải Châu, đến thành Thải Châu rồi, Lạc thiếu chủ cũng sẽ an toàn.”

Thành Thải Châu là nơi nhất thiết phải đi qua khi đến Lộc Minh sơn, cũng là nơi ở của Kiếm Thần thế gia, Nhϊếp Tuyết Y suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Vì thế hai tùy tùng của Kiếm Thần Thế gia thay đổi phương hướng dưới chỉ thị của Nhậm Tiểu Đao, hai ngày sau đó cuối cùng cũng yên ổn, Lạc Trục Trần cũng tỉnh lại, nhưng vẫn rất yếu ớt, vết thương không được trị liệu tốt hơn nên lúc nào cũng thấm máu.

“Chúng ta phải nhanh chóng đến thành Thải Châu mới được.” Nhϊếp Tuyết Y hơi lo lắng, chỉ sợ vết thương của Lạc Trục Trần bị nhiễm trùng chuyển biến xấu.

“Đừng lo lắng, trước mặt chính là Nhạn Lạc sơn rồi, đi qua Nhạn Lạc sơn, còn nửa ngày đường nữa là đến rồi.” Nhậm Tiểu Đao chỉ ngọn núi phía trước.

Không ngờ bọn họ vừa đến dưới chân núi, đột nhiên có một đám hán tử tay cầm đại phác đao xông ra, đám hán tử đó vóc dáng cao thấp không đều, y phục cũng khác nhau.

Nhậm Tiểu Đao và Dương Nguyệt Minh đi ra khỏi xe ngựa, thấy một tên mập trung niên tướng ngũ đoản, đầu to như cái đấu, đứng ở phía trước, cao giọng nói: “Người phía trước nghe đây, đường này do ta mở, cây này do ta chặt, nếu muốn đi qua đây, thì để lại tiền tài.”

Mẹ ơi, sơn tặc!

Dương Nguyệt Minh châm biếm nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Đường an toàn đây hả?”

Nhậm Tiểu Đao sắc bén nhìn hắn: “Sau khi quen biết ngươi ta mới gặp phải nhiều yêu ma quỷ quái như vậy.”

“Im miệng, bọn ta không phải yêu ma quỷ quái!” Tên mập kia nghe vậy phẫn nộ giậm chân, cái bụng tròn tròn lập tức rung lắc lên xuống.

Dương Nguyệt Minh lập tức không nhịn được phì cười tại chỗ.

“To gan, dám cười ta.” Tên mập thấy thế càng thêm tức giận: “Ngươi chưa biết đến sự lợi hại của Ngũ Hoa đại vương ta rồi.”

“Ngũ Hoa đại vương?” Dương Nguyệt Minh nhìn chằm chằm cái bụng bự của tên mập kia, đoán là bên trong có lẽ đều là thịt ngũ hoa dầu mỡ, lập tức không nén được niềm vui, không nhịn được muốn so sánh với danh hiệu tên mập, quả thật rất hình tượng!

“Thì ra ngươi chính là Ngũ Hoa đại vương.” Ánh mắt Nhậm Tiểu Đao hơi nguy hiểm, Ngũ Hoa đại vương là một ác côn nổi danh trên giang hồ, dẫn theo một đám thủ hạ chuyên môn chặn đường cướp tiền, không ngờ hôm nay lại đυ.ng trúng bọn họ.

Ngũ Hoa đại vương thấy cuối cùng cũng có người biết danh hiệu của gã, lập tức đắc ý, lắc lắc cái bụng nói: “Xem như ngươi có hiểu biết, cũng là may mắn của các ngươi, đại vương ta bây giờ cải tà quy chính không cướp tiền nữa, các ngươi tự mình thức thời chút, để lại chút lộ phí, ta thả các ngươi đi.”

“Thì ra đây gọi là cải tà quy chính?” Nhậm Tiểu Đao ngạc nhiên nói: “Ngươi nói thử xem, như vậy có khác gì cướp tiền?”

“Ài, câu này của ngươi không đúng.” Ngũ Hoa đại vương giải thích cho hắn thật: “Đổi thành lúc trước, ta sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy, trực tiếp một đao chém chết ngươi, tiền chẳng phải thuộc về ta sao.”

Dương Nguyệt Minh còn nhìn chằm chằm bụng gã, nói: “Thịt ngũ hoa, hay là như vầy, ta đưa tiền cho ngươi, ngươi cho ta vỗ bụng ngươi hai cái được không?”

Cái bụng tròn như vậy đàn hồi như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thật sự muốn vỗ xem thử cái cảm giác gì.

Ngũ Hoa đại vương lập tức nghẹn đỏ cả mặt, càng đáng hận hơn là đám tiểu đệ phía sau gã cũng không nhịn được phì cười.

“Tiểu tử ngươi, thật sự muốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao.” Ngũ Hoa đại vương giận tím mặt, vọt tới hướng Dương Nguyệt Minh, khi gã nhảy lên, cái bụng kia lắc càng lợi hại.

Dương Nguyệt Minh không nhịn được cảm hô lên: “Phát Tài, đánh bụng gã.”

Nhậm Tiểu Đao quả nhiên không khiến Dương Nguyệt Minh thất vọng, lăng không bay lên đạp một cái, đạp thẳng vào bụng Ngũ Hoa đại vương.

Mặc dù Ngũ Hoa đại vương tiếng ác ở ngoài, nhưng cũng chỉ là thổ phỉ lục lâm bình thường , căn bản không phải đối thủ của Nhậm Tiểu Đao.

May mà bụng gã thịt nhiều, trúng một đạp lập tức bắn ra, rơi xuống đất.

Còn Nhậm Tiểu Đao lại như không có việc gì thu chân về bên cạnh Dương Nguyệt Minh.

“Cảm giác thế nào?” Dương Nguyệt Minh vội hỏi nói: “Có phải rất có tính đàn hồi không?”

Nhậm Tiểu Đao cười ha ha: “Không tệ, dùng để làm thịt kho tàu cũng được luôn.”

Ngũ Hoa đại vương đầu xám mặt vàng đứng dậy, phun ra bùn đất trong miệng, khó khăn nói: “Ngươi, ngươi, ngươi có gan thì đừng đi.”

“Sao hả, còn trợ thủ sao?” Nhậm Tiểu Đao cười nhạo.

“Thịt ngũ hoa, sao ngươi vẫn vô dụng như vậy.” Xa xa vang lên giọng nói thanh thúy của nữ tử, sau đó một bóng dáng màu đỏ tức tốc lướt qua.

Bóng dáng đó cực nhanh, có thể thấy người đến võ công rất cao.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng màu đỏ đã đến trước mặt, đứng vững bên cạnh Ngũ Hoa đại vương, là một nữ tử dung mạo cực kỳ tuyệt diễm.

Nữ tử đó một thân trang phục đỏ như lửa, tóc đen buộc cao như nam tử, hiển nhiên can đảm nhanh nhẹn, sau lưng đeo một cây phác đao cao khoảng cỡ nửa người nàng ta, toát lên bá khí, cực kỳ dũng mãnh.

“Đại vương, ngài đến rồi!” Ngũ Hoa đại vương nước mắt lưng tròng chỉ xém chút ôm lấy đùi nữ tử này.

“Oa, đẹp quá!” Dương Nguyệt Minh không nhịn được kinh ngạc nói: “Đại vương, cô cần áp trại tướng công không?”

Nữ tử kia ánh mắt sắc bén, bỗng nhiên một chưởng đánh về hướng Dương Nguyệt Minh.

“Phát Tài.” Dương Nguyệt Minh hô lên.

“Có đây.” Nhậm bảo tiêu lập tức cản phía trước Dương Nguyệt Minh, hai ba cái đã hóa giải thế công của nữ tử đẩy nàng ta ra xa.

“Thân thủ không tệ!” Nữ tử hồng y nhìn Nhậm Tiểu Đao, trong mắt có mấy phần tán thưởng, sau đó rút thanh đao sau lưng, mạnh mẽ chém về phía Nhậm Tiểu Đao.

Đao pháp của hồng y nữ tử tuyệt diệu hết mức, thanh đao khổng lồ múa hoạt hổ sinh phong trong tay nàng ta, dường như không có cảm giác trì trệ, giơ tay chém xuống liên tục không dứt, mây bay nước chảy bách biến trong phút chốc.

Nhậm Tiểu Đao lấy hai chưởng chống đỡ, nội lực của hắn thâm hậu, trong lúc tiến lùi sức lực không dứt, bất luận đao pháp của nữ tử kia sắc bén tàn nhẫn đến mức nào, đều không đánh được vào ba tấc xung quanh hắn.

Hồng y nữ tử đánh trên chém dưới, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, Nhậm Tiểu Đao từ bên cạnh một chưởng đánh lên thân đao nữ tử.

Hồng y nữ tử đột nhiên bị bức lùi lại vài bước mới miễn cưỡng đánh vững.

“Ngươi là ai?” Hai mắt hồng y nữ tử hơi nheo lại, trong giang hồ người có thể đánh lui mình trong vòng một trăm chiêu không quá mười người.