Chương 5: Phóng Túng

Dương Nguyệt Minh bị Nhϊếp Tuyết Y đả kích nên mới xem như yên tĩnh, vì thế ba người cả đường yên lặng cho đến trước một quán nhỏ.

Đi cả ngày đường, Nhậm Tiểu Đao hơi đói, đề nghị nói: “Chúng ta nghỉ ngơi, ăn uống chút đi.”

Nhϊếp Tuyết Y cũng hơi mệt nên đồng ý.

Ba người ngồi xuống, Nhậm Tiểu Đao rót trà cho bọn họ.

Dương Nguyệt Minh uống chén trà, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngã lên vai Nhậm Tiểu Đao, ai oán nói: “Vậy mà ta lại không phải kiểu người Nhϊếp cô nương thích!”

Lần đầu tiên Nhậm Tiểu Đao bị người ta nằm lên vai, nhưng cảm thấy trên người Dương Nguyệt Minh có mùi hương nói không thành lời, nhè nhẹ nhàn nhạt, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có.

“Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm.” Nhậm Tiểu Đao vỗ đầu Dương Nguyệt Minh, ra chủ yếu xấu: “Mỹ nhân tiếp theo sẽ càng tốt, giang hồ rất nhiều mỹ nhân.”

“Nói thì nói vậy không sai.” Dương Nguyệt Minh ngẩng đầu ngồi thẳng, chỉ thấy hai mắt hắn bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, không hề thấy vẻ đau lòng, trái lại dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Nhϊếp cô nương, ta anh tuấn có tiền như vậy, nếu cô không coi trọng ta, xem ra mắt nhìn của cô không ổn, bỏ đi, vậy ta cũng không thích cô nữa.”

Nhϊếp Tuyết Y bái phục: “Kim công tử nói thích là thích, nói không thích là không thích, cầm được buông được, thật hán tử!”

Dương Nguyệt Minh nói: “Nói hay lắm, ta cũng kính cô là một hán tử, sau này coi cô như huynh đệ.”

Nhậm Tiểu Đao nhìn tình tiết vừa gặp như đã quen của Dương Nguyệt Minh và Nhϊếp Tuyết Y, lập tức có cảm giác như thiên lôi cuồn cuộn.

“Nếu mọi người đều là hán tử, nào, cạn một ly.” Nhậm Tiểu Đao nâng chén trà.

Ăn xong mì, trời cũng tối rồi.

Nhậm Tiểu Đao đi về phía trước dò đường, quay lại nói: “Gần đây không có khách điếm, tối nay chúng ta rất có thể phải ở ngoài trời một đêm.”

Dương Nguyệt Minh kêu rên: “Ngoài trời à? Ta cũng đâu phải dã thú!”

Nhϊếp Tuyết Y nói: “Kim huynh đệ, hành tẩu giang hồ đều như vậy, hy vọng ngươi sớm ngày thích ứng.”

Dương Nguyệt Minh hai tay ôm mặt: “Lẽ nào có tiền không có đặc quyền sao?”

Nhậm Tiểu Đao: “...........”

Ánh mắt Nhϊếp Tuyết Y nặng nề nhìn hắn, thở dài: “Nếu như không muốn ngủ ngoài nơi hoang dã thì đi với ta.”

Nhậm Tiểu Đao nhíu mày: “Cô có nơi để đi?”

Nhϊếp Tuyết Y nhún vai: “Đến rồi sẽ biết.”

Nơi Nhϊếp Tuyết Y đưa hai người họ đến là biệt trang Kiếm Thần thế gia xây dựng ở nơi này, bình thường chỉ có hai ba gia đinh trông coi, không ngờ Nhϊếp Tuyết Y báo tên ra, người tiếp đón lại là gia chủ Kiếm Thần thế gia Lạc Trục Trần.

Thân là thiếu niên anh tài nổi danh cùng Phương Mạc Hào trên giang hồ, Lạc Trục Trần cao to tuấn tú, làm người hào phóng không gò bó.

Lạc Trục Trần nhìn thấy Nhϊếp Tuyết Y, hai mắt sáng lên hô: “Tuyết Y.”

Nhϊếp Tuyết Y hơi kinh ngạc nói: “Trục Trần, sao huynh lại ở đây?”

Trục Lộc sơn trang vốn có giao tình với tam đại thế gia, Nhϊếp Tuyết Y và mấy thiếu hiệp nổi danh đều quen biết từ trước, Lạc Trục Trần so với những người khác càng thân thiết với Nhϊếp Tuyết Y hơn. Lạc Trục Trần cười nói: “Vừa vặn có chút chuyện đi ngang qua.” Nói xong thì nhìn thấy hai người phía sau Nhϊếp Tuyết Y, vẻ mặt hơi cao thâm khó lường: “Hai vị này là?”

Ánh mắt hắn ta dừng trên người Nhậm Tiểu Đao, chỉ cảm thấy hắn hơi quen mắt, nhưng Cái bang trước nay phân tán ngoài các đại bang phái, và vẫn luôn do bang chủ Nhậm Xung chủ trì, mặc dù Nhậm Tiểu Đao là thiếu bang chủ, nhưng không thường xuyên lộ mặt, càng không bì kịp các gia chủ thế gia nổi danh, ngẫu nhiên xuất hiện cũng là một thân bẩn thỉu, tóc xám mặt vàng, bây giờ đổi trang phục chỉnh tề, Lạc Trục Trần trái lại không nhận ra.

Nhậm Tiểu Đao thấy vẻ mặt của Lạc Trục Trần, trong lòng âm thầm thở phào, nếu hắn biết nơi Nhϊếp Tuyết Y nói là biệt trang của Kiếm Thần thế gia, vậy hắn nhất định sẽ nghĩ hết cách không đến.

Nhϊếp Tuyết Y nói: “Nói ra dài lắm, chúng ta vào trong từ từ nói.”

Mọi người vào phòng, Nhϊếp Tuyết Y đơn giản kể lại những chuyện trải qua, Lạc Trục Trần thở dài nói: “Vốn dĩ ta nghe nói muội đào hôn, còn tưởng rằng là tin nhảm, không ngờ lại là thật.”

Trong mắt Nhϊếp Tuyết Y lóe lên một chút bi thương: “Có lẽ biểu ca cũng chắc chắn ta sẽ không rời xa huynh ấy.”

Vẻ mặt Lạc Trục Trần hơi vi diệu: “Vậy sau này muội có dự định gì?”

Nhϊếp Tuyết Y nói: “Ta đang định quay về.”

Lạc Trục Trần không ngờ sẽ là câu trả lời như vậy: “Muội không phải vừa chạy ra sao.....”

Nhϊếp Tuyết Y cười lạnh: “Kim huynh đệ nói đúng, ta không thể đi như vậy.”

Lạc Trục Trần còn muốn hỏi gì đó nữa, nhưng Nhϊếp Tuyết Y lười nói, Lạc Trục Trần bất đắc dĩ, chỉ đành dặn dò hạ nhân chuẩn bị khách phòng và cơm canh, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trước.

Nhờ vào phúc của Nhϊếp Tuyết Y, Dương Nguyệt Minh và Nhậm Tiểu Đao đều có đãi ngộ không tệ, đều được sắp xếp phòng riêng.

Buổi tối Dương Nguyệt Minh rửa mặt chải đầu hoàn tất, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nghe thấy ngoài cửa tiếng vang lên tiếng lưỡi đao xé gió, mặc dù võ công hắn bị phong, nhưng hứng thú với võ học không hề giảm, nghe thấy liền tò mò ra ngoài cửa.

Thì ra là Lạc Trục Trần luyện kiếm trong viện.

Lạc Trục Trần không hổ là gia chủ Kiếm Thần thế gia, kiếm pháp sắc bén chói mắt, tôn thêm vóc người anh tuấn, di chuyển nhanh trong gió đêm, thân kiếm phản xạ ra ánh sáng màu trắng bạc lạnh lẽo, kèm theo hư ảnh, chân chính nhanh như nhạn hồng, mạnh như du long.

Đợi hắn ta luyện xong, thu kiếm đứng thẳng, Dương Nguyệt Minh không nhịn được vỗ tay.

“Hảo kiếm pháp!” Dương Nguyệt Minh khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lục Trục Trần cười phóng khoáng, đến gần Dương Nguyệt Minh: “Kim công tử cũng hiểu võ học sao?”

Dương Nguyệt Minh ưỡn ngực kiêu ngạo: “Cao thủ!”

“Hả?” Lạc Trục Trần nhìn lướt dáng vẻ thon dài của Dương Nguyệt Minh, không nhịn cười được nói: “Không biết Kim công tử học võ công gì?”

Dương Nguyệt Minh sờ mặt: “Ta học nhiều lắm, thiên tài không có giới hạn đâu.”

Lạc Trục Trần cảm thấy kính nể: “Bội phục.” Thật ra trong lòng đã nhịn cười sắp nội thương.

Dương Nguyệt Minh nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thấy kiếm pháp ngươi tuy tốt, nhưng quá nặng hình thức, chiêu thức phức tạp, ngược lại không đủ ý tứ, nếu như gặp phải cao thủ cao đẳng, dễ hậu phát chế nhân.”

Lạc Trục Trần không ngờ Dương Nguyệt Minh còn có thể nói một chút, đang kinh ngạc, Dương Nguyệt Minh nhận lấy kiếm từ tay hắn ta, xoay người vung kiếm chiêu, dáng người hắn cao lớn tuấn tú, cầm trường kiếm vừa xoay người vừa nâng tay, như phù liễu trong gió, vì không có nội lực không có phần cương của người tập võ, ngược lại bộc lộ ra một cỗ ý tứ phong lưu, hơn nữa kiếm chiêu hoa lệ, vậy mà lại bắt chước được bảy phần chiêu thức của Lạc Trục Trần.

Lạc Trục Trần nhìn mà kinh ngạc trong lòng, Đãng Trần thức thứ mười một của Kiếm Thần thế gia trước nay nổi danh với chiêu thức phức tạp, đệ tử trong môn siêng năng luyện tập chưa tới ba năm năm thì không thể hoàn toàn hiểu thấu, không ngờ Dương Nguyệt Minh chỉ nhìn hắn ta thể hiện một lần đã có thể mô giống được bảy tám phần.

Lạc Trục Trần không chớp mắt nhìn Dương Nguyệt Minh, nhưng thấy hắn giơ tay nhấc chân mềm mại không có sức, thật sự không giống người thâm tàng bất lộ.

“Ta cảm thấy chiêu này, như vậy....... không cần thiết.” Dương Nguyệt Minh thu hồi trường kiếm.

“Binh đao va chạm, không phải ngươi chết thì ta sống..........” Dương Nguyệt Minh hạ eo, mũi kiếm đột nhiên đâm về phía sau, đột ngột khiến người ta trở tay không kịp: “Gọn gàng dứt khoát là tốt nhất.”

Lạc Trục Trần đột nhiên nhìn thấy trường kiếm quay lại, thẳng tới mệnh môn của mình, mạnh mẽ nghiêng người, theo bản năng chuẩn bị lùi lại, không ngờ hắn ta còn chưa xuất chiêu, đã nghe thấy Dương Nguyệt Minh kêu “ai da” thảm thiết, cả người ngã ra sau.

Hạ eo quá........ nhào tới trước rồi.

Cú nhào tới trước này mạnh thật, Dương Nguyệt Minh nằm dưới đất cả buổi không dậy nổi.

Hình ảnh này đẹp quá Lạc Trục Trần không dám nhìn, sững sờ một hồi mới nghĩ đến chuyện đỡ Dương Nguyệt Minh dậy.

“Ngươi nhẹ chút.” Dương Nguyệt Minh chống khuỷu tay xuống đất, nhưng vừa nhúc nhích là eo đau, nên không nhúc nhích được.

Lạc Trục Trần bất đắc dĩ, chỉ đành tách hai chân quỳ xuống hai bên Dương Nguyệt Minh, đỡ lưng và eo hắn, đề hắn từ từ ngồi dậy.

“Lạc Trục Trần, ngươi làm gì thế?” Nhậm Tiếu Đao nghe tiếng ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cảnh Lạc Trục Trần “đè” trên người Dương Nguyệt Minh, lập tức phẫn nộ quát lên, một chưởng đánh tới.

Lạc Trục Trần vội vàng đứng dậy, Dương Nguyệt Minh đáng thương lập tức nằm xuống lại.

“Nhậm Phát Tài, con mẹ nó......” Dương Nguyệt Minh nằm trên đất như lợn chết, nước mắt lưng tròng nhìn Nhậm Tiểu Đao.

Bên kia Nhậm Tiểu Đao với Lạc Trục Trặc đã đánh nhau rồi, hai người đều là cao thủ đương thời, ngươi tới ta lùi một hồi không phân cao thấp.

Lúc Nhϊếp Tuyết Y chạy tới nhìn thấy Lạc Trục Trần và Nhậm Tiểu Đao đánh nhau dữ dội, còn Dương Nguyệt Minh nằm trên đất như lợn chết không dậy nổi.

Nhϊếp Tuyết Y nhìn hai người đang đánh nhau, thấy tạm thời không có nguy hiểm gì cũng lười ra tay, dùng mũi chân đá đá Dương Nguyệt Minh trên mặt đất hỏi: “Các ngươi đang làm gì đấy?”

Dương Nguyệt Minh ngước nhìn Nhϊếp Tuyết Y, yếu đuối nói: “Ta thấy chân váy cô rồi.”

“.......... Chết đi.” Mặt Nhϊếp Tuyết Y nóng lên, đạp một đạp, vì thế Dương Nguyệt Minh lại hô lên một tiếng thảm thiết, trở mình, mặt úp xuống đất.

Nhậm Tiểu Đao đang đấu hăng say nghe thấy Dương Nguyệt Minh kêu thảm, vội vàng một chưởng tách khỏi Lạc Trục Trần, may mà Lạc Trục Trần cũng không có ý đánh nữa, thuận tiện thu tay.

Nhậm Tiểu Đao thu hồi thế công nhìn về phía Dương Nguyệt Minh, thấy Dương Nguyệt Minh thê thảm úp mặt xuống đất, mông còn hơi run rẩy, Nhϊếp Tuyết Y thì khoanh tay cách hắn một trượng, biểu cảm bi phẫn.

“Ông chủ!” Nhậm Tiểu Đao vội vàng chạy qua đỡ Dương Nguyệt Minh, may mà một đạp vừa rồi của Nhϊếp Tuyết Y không dùng lực thật, Dương Nguyệt Minh chỉ chật vật, không có bị thương thật, kêu “ai da” rồi đứng dậy.

“Tuyết Y, sao vậy?” Lạc Trục Trần quan tâm.

“Không sao.” Nhϊếp Tuyết Y thở phì phì trừng Dương Nguyệt Minh, thấy dáng vẻ tóc xám mặt vàng lại không nhịn được muốn cười, không so đo nữa hỏi: “Ngược lại là hai người sao vậy? Sao lại đánh nhau?”

“Ta cũng không biết.” Lạc Trục Trần khó hiểu nhìn Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao khinh thường: “Tại sao ngươi lại khi dễ ông chủ Kim?”

“Ta khi dễ hắn?” Lạc Trục Trần quả thật muốn quỳ xuống hô oan uổng.

“Ta nhìn thấy ngươi cưỡi trên người hắn!”

“Cưỡi?” Nhϊếp Tuyết Y sáng mắt lên, ái muội nhìn Lạc Trục Trần, rồi nhìn Dương Nguyệt Minh, ý vị thâm sâu: “Kim công tử quả thật mỹ mạo......”

“Không, không phải......” Lạc Trục Trần quả thật lệ rơi đầy mặt.

Dương Nguyệt Minh vỗ đầu Nhậm Tiểu Đao: “Mau dừng tưởng tượng của ngươi lại đi, sự thật là ta ngã xuống, hắn đỡ ta thôi.”

“À.” Nhϊếp Tuyết Y tỏ ý sự thật thật nhạt nhẽo.

“À.” Nhậm Tiểu Đao thầm oán, đỡ sao phải dùng tư thế đó?

Nhưng mà nếu đã là hiểu lầm, Nhậm Tiểu Đao vẫn rất sảng khoái xin lỗi Lạc Trục Trần: “Xin lỗi, Lạc thiếu chủ.”

“Không sao.” Lạc Trục Trần thở phào: “Tuyết Y đừng hiểu lầm là được.”

Tuyết Y......... đừng hiểu lầm....... là được?

Dương Nguyệt Minh yên lặng lặp lại câu nói này của Lạc Trục Trần, hình như phát hiện được bí mật gì ghê gớm rồi!