Chương 4: Tuyết Y

Dương Nguyệt Minh và Nhậm Tiểu Đao nghỉ ngơi một đêm ở Lạc Chiếu rồi khởi hành đến Trục Lộc sơn trang ở Lộc Minh sơn, cả đường đi Dương Nguyệt Minh phấn khởi bừng bừng, ngược lại cũng không khó nói chuyện, không bao lâu Nhậm Tiểu Đao đã hiểu rõ được đây là lần đầu tiên Dương Nguyệt Minh xông pha giang hồ, hơn nữa trước khi ra ngoài hoàn toàn không có đi học, ngoại trừ biết võ lâm có tứ đại mỹ nhân ra, đối với tình thế trước mắt trên giang hồ thì chẳng biết gì.

Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh dáng vẻ đường hoàng rõ ràng xuất thân bất phàm, nhưng bản thân không biết võ công bên cạnh cũng chẳng có một bảo tiêu, đoán là mười chắc tám chín là bỏ nhà ra đi.

“Mấy ngày nay ta thường nghe người ta nói Thương Thần thế gia, Kiếm Thần thế gia gì đó, đều là thứ gì thế?”

“Thứ.....”

Nhậm Tiểu Đao giật giật khóe miệng, hắn đoán là lời này của Kim Phú Quý mà đề người của tam đại thế gia nghe thấy, không đợi đến lúc hắn ra khỏi dãy núi Thanh Thủy đã bị người ta gϊếŧ chết trên đường rồi.

“Hiện nay thế lực võ lâm mọc lên như rừng, hắc đạo hai bên đều đang tranh đoạt địa bàn phân chia thế lực, nhưng mà từ hai năm trước đệ nhất tà giáo tháp Giáng Ma của võ lâm xuất hiện lại trên giang hồ, thế lực hắc đạo dường như đều bị thu vào dưới trướng tháp Giáng Ma, còn bên bạch đạo thì môn phái rất nhiều, trong đó thế lực mạnh nhất không qua hai đại sơn trang và tam đại thế gia, năm môn phái này ngoại trừ gia chủ Trần Cẩm Thiêm của Thương Thần thế gia đang độ trung niên, những gia chủ khác đều là thiếu niên anh tài thanh danh nổi lên gần hai năm, nhất là trang chủ Phương Mạc Hào của Trục Lộc sơn trang vào hai năm trước đơn thương độc mã khiêu chiến một phân đà của tháp Giáng Ma, lấy thủ cấp của phân đà chủ xuống treo lên lối vào của Trục Lộc sơn trang, truyền thành giai thoại một thời.....” Nhậm Tiểu Đao nói rất nghiêm túc, tâm tư của Dương Nguyệt Minh lại chẳng ở mặt này, nhìn đông ngó tây, đột nhiên sáng mắt lên, khó nén vẻ hưng phấn: “Nhìn kìa, trước mặt có mỹ nữ!”

Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, nghẹn ngào nuốt xuống, Nhậm Tiểu Đao thuận tiện nhìn theo tầm mắt của Dương Nguyệt Minh, quả nhiên phía trước trên sườn núi không xa, một bạch y thiếu nữ đang bị một đám đại hán bao vây lại, người dẫn đầu đán hán tử đó nhìn có vẻ là người trung niên xốc vác, đứng trong đám người, dường như đang nói gì đó với thiếu nữ kia, nhưng thiếu nữ tức giận, xem ra nói chuyện không vui vẻ.

Dương Nguyệt Minh bọn họ cách đám người hơi xa, nhưng mà Nhậm Tiểu Đao vẫn nhìn cái là nhận ra, bạch y thiếu nữ kia chính là một trong tứ đại mỹ nhân, biểu muội kiêm hôn thê của Phương Mạc Hào, Nhϊếp Tuyết Y, người mà Dương Nguyệt Minh muốn gặp.

Mà hán tử trung niên dẫn đầu chính là tổng quản Phương Quý của Trục Lộc sơn trang.

Tình cảnh này vừa nhìn là biết là chuyện nhà của Trục Lộc sơn trang, Nhậm Tiểu Đao đang muốn nhắc nhở Dương Nguyệt Minh tránh đi, lại thấy Dương Nguyệt Minh đã hăng hái xông ra, vừa gọi lớn: “Bỏ mỹ nữ ra, để ta đến....... Không, cứ nhắm vào ta!”

Nhậm Tiểu Đao: “............”

Phương Quý khó hiểu nhìn thanh niên đột nhiên tuôn ra, nhưng thấy tướng mạo hắn tuấn mỹ rất có khí chất phú quý, nhất thời không biết thân phận hắn là gì, hơi thu lại sắc mặt, khách khí nói: “Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”

Dương Nguyệt Minh kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Kim Phú Quý.”

Phương Quý: “.............”

Dương Nguyệt Minh lại nói: “Một đám nam nhân các ngươi ức hϊếp một nữ tử yếu đuối cũng không biết xấu hổ, thức thời thì nhanh cút cho tiểu gia.”

Phương Quý đã nhanh chóng lục soát trong đầu, xác định trên giang hồ không có đệ tử thế gia tên Kim Phú Quý, hơn nữa nhìn thanh niên trước mặt này trắng nõn, bước chân phù phiếm, huyệt thái dương bình phẳng, hiển nhiên không biết võ công, ngữ khí bèn ít đi vài phần khách khí: “Kim công tử, đây là chuyện nhà của Trục Lộc sơn trang ta, nếu ngươi thức thời thì mau chóng rời khỏi đi.”

“Cái rắm, bà đây từ khi nào thành chuyện nhà của các ngươi, cút cho ta.” Nhϊếp Tuyết Y ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn, đá một cái lưu loát về hướng Phương Quý.

“Biểu tiểu thư, người như vậy thì đừng trách Phương Quý không khách khí.” Phương Quý chật vật tránh né một đá của Nhϊếp Tuyết Y, lấy tay ra hiệu, đám đại hán xung quanh lập tức vây lên.

Dương Nguyệt Minh vốn dĩ chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân nhất thời bị ngó lơ.

Dương Nguyệt Minh trợn mắt há mồm nhìn bạch y mỹ nữ yểu điệu lấy một địch mười, trong lòng không biết có cảm xúc gì.

Nhϊếp Tuyết Y là giang hồ hiệp nữ, võ công dĩ nhiên không yếu, nhưng lần này số lượng người đối phó không ít, hơn nữa đều là đệ tử của Trục Lộc sơn trang, ai ai cũng thân thủ tốt, rất nhanh Nhϊếp Tuyết Y đã biểu lộ sự đuối sức.

Dương Nguyệt Minh mắt thấy Nhϊếp Tuyết Y lâm vào hoàn cảnh khó, theo bản năng vung chưởng sử dụng tuyệt học trong nhà, nhưng huyệt đạo đều bị phong bế, khí huyết ngưng trệ, vừa động chân khí liền cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, lập tức phun ra một ngụm mái.

Dương Nguyệt Minh: “.............”

Phương Quý ở bên cạnh quan sát: “...............”

Cơ thể Dương Nguyệt Minh không có gì đáng ngại, nhưng mặt nóng lên, vội vàng lấy mu bàn tay lau khóe miệng, hổn hển hô lên: “Phát Tài, Nhậm Phát Tài.......”

Nhậm Tiểu Đao từ xa thấy Dương Nguyệt Minh giơ bàn tay lên còn tưởng rằng hắn biết võ công, không ngờ ngay sau đó lại bày ra một cái hố đen lớn như vậy, lập tức cạn lời, vì thế cầm lấy một cục đá bên đường, rồi nhảy lên không trung, mấy viên đá phát ra tiếng “vù vù”, kèm theo tiếng của mấy đại hán đã tiếp cận Nhϊếp Tuyết Y kêu rên.

Nhậm Tiểu Đao nhanh chóng nhảy vào giữa đám người, hai ba chiêu đánh mấy tên đại hán, nhân cơ hội ra hiệu bằng mắt với Nhϊếp Tuyết Y: “Đi.”

Nhϊếp Tuyết Y hiểu ý, nhân lúc người của Trục Lộc sơn trang bị Nhậm Tiểu Đao đánh ngã trên đất, sử dụng khinh công nhanh chóng bỏ chạy, Nhậm Tiểu Đao cũng rất nhanh đánh mấy tên đại hán đuổi đến, một tay túm lấy bả vai Dương Nguyệt Minh, nhanh chóng rời khỏi.

Khinh công của hắn cực tốt, cho dù kéo theo Dương Nguyệt Minh cũng không gặp trở ngại, rất nhanh đã vứt người của Trục Lộc sơn trang ở sau.

Trái lại Dương Nguyệt Minh ồn ào hô lên: “Đi theo nàng đi theo nàng......”

Nhậm Tiểu Đao vốn dĩ còn có ý trốn khỏi Nhϊếp Tuyết Y, bị Dương Nguyệt Minh nói vậy, chỉ đành bất đắc dĩ đi theo Nhϊếp Tuyết Y.

Nhϊếp Tuyết Y chạy vội cả đường, mắt thấy người của Trục Lộc sơn trang đã đuổi không kịp nữa, mới dừng lại, nhìn Nhậm Tiểu Đao và Dương Nguyệt Minh theo sau, lưu loát chắp tay: “Tại hạ Nhϊếp Tuyết Y, đa tạ hai vị tương trợ.”

Nhậm Tiểu Đao liếc nhìn tay trái nàng ta, chỉ thấy trên cổ tay trắng ngần đeo một chiếc vòng tay tinh xảo gắn chuông nhỏ màu vàng, vừa giơ tay liền phát ra tiếng vang nhè nhẹ.

“Thì ra cô chính là Nhϊếp Tuyết Y à.” Đôi mắt đào hoa của Dương Nguyệt Minh lập tức sáng lên, lộ rõ vẻ mặt của tên quần áo lụa là: “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Kim Phú Quý.”

Nhϊếp Tuyết Y: “.........” Nàng ta nhìn Nhậm Tiểu Đao ở bên cạnh giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy hắn hơi quen mắt, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu: “Vị này là?”

Dương Nguyệt Minh hơi bất mãn Nhậm Tiểu Đao trội hơn mình, bèn cướp lời đáp: “Hắn là người hầu của ta, Nhậm Phát Tài.”

“Tên của hai vị đúng thật là....... may mắn.” Nhϊếp Tuyết Y nói rất chân thành.

“Đúng vậy đúng vậy.” Dương Nguyệt Minh đắc ý: “Không biết đám người ban nãy là ai, tại sao phải làm khó Nhϊếp cô nương?”

Nhϊếp Tuyết Y nghe vậy trong mắt đầy vẻ khinh thường: “Đó là người biểu ca phái đến bắt ta về.”

“Biểu ca cô?” Trong đầu Dương Nguyệt Minh hiện ra một dấu chấm hỏi lớn.

“Ngươi quên chuyện nghe trong tửu lâu rồi à? Vị này là Nhϊếp tiểu thư, biểu ca cô ấy dĩ nhiên là trang chủ Trục Lộc sơn trang Phương Mạc Hào thiếu hiệp rồi.” Nhậm Tiểu Đao tận chức trách giúp Dương Nguyệt Minh giải thích.

“À, ta nhớ rồi, cái tên Mạc gì đấy đúng không, chính là cái người muốn cưới hai mỹ nhân.” Dương Nguyệt Minh vỗ đùi.

Nhϊếp Tuyết Y tức giận nói: “Huynh ấy muốn cưới Điêu Uyên Ương thì cứ cưới, ta đâu có cản, nhưng ta không muốn cùng phu với người khác, tự nguyện rút lui, huynh ấy hà tất gì phải đuổi sát không thả.”

Nhậm Tiểu Đao nghe vậy không khỏi cảm khái, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng có nghe nói về danh tiếng mỹ nhân nổi danh giang hồ của Nhϊếp Tuyết Y, mà trong đó dường như đều đi cùng với biểu ca nàng ta Phương Mạc Hào.

Thanh mai trúc mã, sảng khoái thù hận, duyên trời tác hợp, cũng chỉ có vậy.

Nhưng hễ là người hành tẩu giang hồ đều biết, Nhϊếp Tuyết Y là vị hôn thê của Phương Mạc Hào, mà Phương Mạc Hào cũng vì có mỹ nhân bầu bạn mà được thiếu hiệp giang hồ ngưỡng mộ.

Ai mà ngờ, chuyện lại xảy ra như vậy.

Tất cả tình cảm, cuối cùng cũng không thể không vì lợi ích mà nhường đường.

“Vậy sau này cô có dự định gì?” Nhậm Tiểu Đao hỏi.

Nhϊếp Tuyệt Y thở dài: “Phiêu bạt giang hồ, tứ hải là nhà.”

Dương Nguyệt Minh nghe vậy phẩy tay nói: “Nhϊếp cô nương, cô nói vậy không đúng rồi.”

Nhϊếp Tuyết Y không hiểu: “Không đúng chỗ nào?”

Dương Nguyệt Minh nghiêm túc nói: “Sao cô có thể nâng cao chí khí của người ta, dập tắt uy phong của mình chứ, biểu ca cô nói cưới hai thê thì cưới hai thê, hắn coi cô là gì? Cô ảo não bỏ đi như vậy, truyền ra ngoài, người ta nhất định nói cô bị ruồng bỏ, mất mặt lắm.”

Nhϊếp Tuyết Y thật sự cho là lẽ đương nhiên: “Ta cũng cảm thấy không cam tâm, nhưng sự thật là thế.....”

“Sự thật cái răm.” Dương Nguyệt Minh cắt ngang lời Nhϊếp Tuyết Y: “Theo ta thấy, loại lòng lang dạ sói như biểu ca cô không cần cũng được, nhưng cô không thể bỏ đi ảm đạm như vậy, nếu muốn đi cũng phải để mọi người biết, là cô không cần biểu ca cô, không phải biểu ca cô ghét bỏ cô. Theo ta thì cô nên đưa một mỹ nam tử về, ra oai với biểu ca cô!”

Nhϊếp Tuyết Y bị Dương Nguyệt Minh tẩy não nói: “Ngươi nói đúng, ta không thể để bọn họ hời như vậy.” Nói xong chắp tay với Dương Nguyệt Minh: “Đa tạ Kim công tử nhắc nhở, ta sẽ quay về nói rõ với huynh ấy.”

Nhậm Tiểu Đao quan sát ở bên cạnh tỏ ý, thế giới này thay đổi quá nhanh, hắn không theo kịp!

“Rất tốt, bọn ta đi cùng cô.” Dương Nguyệt Minh ưỡn ngực, vẻ mặt cùng chung hoạn nạn.

Nhϊếp Tuyết Y: “Các ngươi?”

Dương Nguyệt Minh gật đầu: “Đúng, trợ uy cho cô.” Nói xong huých Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao: ...........

Mẹ ơi, hoàn toàn bị thay mặt rồi!

Nhưng mà vì chuyện lớn, nhịn, vì thế không tình nguyện nịnh nọt Nhϊếp Tuyết Y: “Bọn ta rảnh rỗi không có gì làm, ông chủ Kim du lịch giang hồ, muốn nhân cơ hội này gặp gỡ các phương các phái.”

Nhϊếp Tuyết Y hành tẩu giang hồ nhiều nằm, tính cách phóng thoáng, huống hồ ban nãy Kim Phú Quý bọn họ còn giúp mình, cũng sảng khoái nói: “Được, vậy cùng lên đường.”

Ba người cùng nhau lên đường, cả đường đi, Dương Nguyệt Minh lâu lâu lại liếc nhìn Nhϊếp Tuyết Y, sau đó mặt mê gái nói nhỏ với Nhậm Tiểu Đao: “Đẹp quá đẹp quá.”

Rồi lại liếc nhìn nữa: “Muốn cưới về làm thê tử ghê.”

Rồi lại liếc nhìn tiếp: “Phương Mạc Hào nhất định không thể hồi tâm chuyển ý mới được!”

Nhậm Tiểu Đao bị làm phiền rất bất đắc dĩ, đang muốn làm sao mới ngăn cản Dương Nguyệt Minh, thì Nhϊếp Tuyết Y đã không nhịn được, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Kim công tử, thật ngại quá, ngươi không phải kiểu ta thích.”

Dương Nguyệt Minh: “......” Loảng xoảng, tiếng tim vỡ nát.

Nhậm Tiểu Đao: “........” Hay lắm, không hổ là nữ hiệp, sảng khoái!

Trong lòng Nhậm Tiểu Đao điên cuồng khen ngợi Nhϊếp Tuyết Y.