Chương 3: Bảo Tiêu

Dương Nguyệt Minh mới đi không lâu, mấy tên khất cái vội vã chạy tới rừng trúc, tiểu tư vốn đi theo Nhậm Tiểu Đao cũng trong số đó.

“Thiếu bang chủ, thuộc hạ đến trễ rồi.” Mấy tên khất cái nhao nhao hành lễ với Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao phẩy tay, thở dài: “Ngọc Thâu Hương chết rồi.”

“Cái gì?” Tiểu tư kinh ngạc: “Thiếu bang chủ có biết hung thủ là ai không?”

Nhậm Tiểu Đao lắc đầu.

“Vậy Ngọc Thâu Hương có để lại..... manh mối liên quan không?”

Nhậm Tiểu Đao hồi tưởng lại mấy câu Ngọc Thâu Hương nói trước khi chết, trong đầu có cái gì đó xẹt qua nhưng rồi cũng lắc đầu.

“Phùng Bối cũng để hắn chạy rồi.” Tiểu tư kia thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chúng ta đi theo lâu như vậy.....”

Nhậm Tiểu Đao phẩy tay: “Tháp Giáng Ma bụng dạ nham hiểm còn hành sự kín đáo, khó lòng phòng bị.”

Một lão khất cái lưng đeo bảy cái bao bố bên cạnh nói: “Thiếu bang chủ, tiếp theo phải làm thế nào?”

Nhậm Tiểu Đao suy nghĩ nói: “Chỉ đành án binh bất động trước, các ngươi tiếp tục theo dõi động tĩnh của tháp Giáng Ma, có chuyện gì lập tức báo cáo với ta.”

“Vậy thiếu bang chủ ngài......”

“Ta còn chuyện khác......” Nhậm Tiểu Đao sờ cằm, đột nhiên cười mờ ám.

Tiểu tư và khất cái bảy bao bố nhìn nhau, khóe miệng giật giật...... Thiếu bang chủ lại trúng gió rồi.

Bên kia Dương Nguyệt Minh vốn dĩ đầy ắp tự tin có thể ôm mỹ nhân về, không ngờ chớp mắt mỹ nhân đã về với cát bụi, đang rất chi là buồn bực, vì thế chuẩn bị tìm tửu lâu uống rượu.

Lạc Chiếu gần đây là trọng địa võ lâm, tam giáo cửu lưu long xà hỗn tạp trong đó, dĩ nhiên cũng có lưu manh du côn chuyên đi lừa gạt.

Lần này không khéo, thấy Dương Nguyệt Minh văn nhã tuấn tú phú quý nhiều tiền lại còn không có bảo tiêu nô bộc đi theo liền bị nhắm trúng.

“Này, tiểu tử, lần đầu đến Lạc Chiếu nhỉ?”

Dương Nguyệt Minh thấy mấy người dáng vẻ lưu manh đột nhiên bao vây mình, giữa mày thêm vài phần khó chịu: “Liên quan gì đến các ngươi?”

“Liên quan gì đến bọn ta?” Lưu manh dẫn đầu cười ha ha: “Tiểu tử, trước khi đến không nghe ngóng thử xem, đến địa giới của Lạc Chiếu thái tuế gia ta, cũng không hiếu kính.”

“Lạc Chiếu thái tuế gia?” Dương Nguyệt Minh bình thường ngạo mạn quen rồi, lập tức trợn mắt: “Trên đầu ngươi có đất sao, ta thông cho ngươi.”

Lưu manh kia không ngờ Dương Nguyệt Minh lại như vậy, thẳng thừng cười nhạo mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ta thấy ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Lập tức phẩy tay, mấy người bên cạnh bao vây đánh Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh không ngờ đám người này trên đường phố mà nói đánh là đánh, võ công của hắn bị phong, căn bản không có sức đánh trả, một lát đã bị đánh ngã xuống đất.

“Các ngươi làm gì đấy?” Nhậm Tiểu Đao đổi một thân y phục bình thường từ xa đuổi đến, thấy mấy người đang ra tay với Dương Nguyệt Minh, lập tức bay đến đạp mấy tên du côn xuống đất.

“Ngươi..... ngươi là ai?” Lưu manh cầm đầu bị ấn một dấu chân trên mặt, tức phì khói.

“Hừ....” Nhậm Tiểu Đao khinh bỉ quét mắt nhìn mấy người dưới đất: “Các ngươi đến ta cũng không nhận ra, còn dám diễu võ dương oai như vậy, thức thời thì cút cho ta.”

Mấy tên lưu manh nhìn nhau, không cam tâm nhưng vẫn sợ hãi bỏ chạy.

Nhậm Tiểu Đao vội vàng đi dìu Dương Nguyệt Minh nằm trên đất: “Ngươi vẫn ổn chứ.”

Dương Nguyệt Minh lắc lắc mấy cái rồi đứng dậy, phủi bụi bay vào miệng, mặt ủ rũ: “Vẫn ổn, không có gì to tát.”

“Đa tạ.” Dương Nguyệt Minh chắp tay với Nhậm Tiểu Đao rồi mới nhận ra hắn chính là quý công tử gặp ở Phù Dung ổ hôm qua: “Sao lại là ngươi?” Lại nhìn cách ăn mặc bình thường của hắn, hoàn toàn không thấy khí chất quý phái vốn dĩ đâu, không biết là có chuyện gì.

Nhậm Tiểu Đao vò đầu nói: “Đã nói ta và công tử rất có duyên mà.”

“Không phải ngươi cố ý tiếp cận ta chứ!” Dương Nguyệt Minh nheo mắt lại gần Nhậm Tiểu Đao: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha....” Nhậm Tiểu Đao mặt dày đi khắp nơi, bị Dương Nguyệt Minh tới gần nhìn chằm chằm như vậy cũng không xấu hổ, ngược lại nắm vai Dương Nguyệt Minh nói: “Ta à, chính là một tên ngao du giang hồ, hôm qua vào Phù Dung ổ chỉ là muốn gặp đệ nhất hoa khôi trong truyền thuyết, nhưng mà thấy công tử khí vũ bất phàm, trong lòng ngưỡng mộ, không kìm nổi tấm lòng thành giao, cho nên.... ngươi hiểu mà.”

Dương Nguyệt Minh lần đầu tiên bị người ta ôm vai như vậy, có lẽ là động tác của Nhậm Tiểu Đao quá tự nhiên, hắn cũng không thấy phản cảm, cộng thêm một phen tâng bốc của Nhậm Tiểu Đao, rất thỏa mãn trái tim ảo tưởng của hắn, vì thế vươn một ngón tay đẩy Nhậm Tiểu Đao ra: “Thật ngại quá, người khí vũ bất phàm giống ta, thường không kết bằng hữu với người bình thường.”

“...............”

Lần đầu tiên Nhậm Tiểu Đao gặp được người da mặt còn dày hơn hắn, nhất thời bị nghẹn họng không nói được, mắt thấy Dương Nguyệt Minh đi vào một tửu lâu lân cận, hắn vội đi theo vào.

“Sao còn đi theo ta nữa?” Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao tự động ngồi cùng bàn với mình, hơi bực bội nói: “Ta nói rồi, không tùy tiện kết bằng hữu.”

“Hiểu mà hiểu mà.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Vậy cần bảo tiêu không? Ta thấy bên cạnh ngươi không dẫn theo người, nếu lại gặp lưu manh như ban nãy, vậy thì thật là không ổn, ngươi nói phải không?”

“Ngươi muốn làm bảo tiêu cho ta?” Dương Nguyệt Minh nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Tại sao?”

“Dĩ nhiên là.....” Nhậm Tiểu Đao xoa tay: “Vì tiền thôi!”

“Phải không?” Dương Nguyệt Minh nheo mắt không tin tưởng nhìn Nhậm Tiểu Đao.

“Dĩ nhiên.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Nếu không ngươi tưởng bọn ta bôn ba giang hồ dựa vào cái gì kiếm cơm?”

“Cũng phải.” Dương Nguyệt Minh nghĩ, bình thường thấy các võ lâm nhân sĩ hình như không thiếu tiền tùy tiện móc trong túi ra là một xấp ngân phiếu, không ngờ tiền của bọn họ đều kiếm được như vậy.

Chắc hẳn nếu không phải huyệt đạo của hắn bị huynh trưởng phong bế, căn bản chẳng cần bảo tiêu, nhưng bây giờ..... ngay cả mấy tên du côn đường phố cũng có thể đẩy ngã mình.

Dương Nguyệt Minh trong lòng tiểu nhân đã khóc ngất xuống đất, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ ngầu nói: “Vậy ngươi...... muốn bao nhiêu tiền?”

Nhậm Tiểu Đao khóe miệng giật giật, lời thoại này..... sao giống kiểu bán thân vậy, nhưng giật thì giật, vì chuyện lớn vẫn phải nhẫn nhục gánh trọng trách.

“Cái này, tiền ít hay nhiều không quan trọng, ngươi xem rồi cho là được, quan trọng nhất là bao ăn bao ở.” Nhậm Tiểu Đao hiển nhiên rất có thành ý.

Dương Nguyệt Minh gật đầu: “Được, vậy ta nhận ngươi.”

“Đa tạ đa tạ.” Nhậm Tiểu Đao thả lỏng, lấy lòng lại gần Dương Nguyệt Minh chút: “Ừ thì, ta tên Nhậm Tiểu Đao, chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của ông chủ?”

Ông chủ......

Dương Nguyệt Minh dường như nhìn thấy tình cảnh mình hóa thân thành tài chủ đất ngồi không mà hưởng, gương mặt nham hiểm khinh nam lừa nữ.

Hình như cũng không tệ!

Dương Nguyệt Minh rất hài lòng với kiểu xưng hô của Nhậm Tiểu Đao, vì thế cười cười, tiếp tục vẻ mặt ngầu: “Ta tên Kim Phú Quý.”

Kim.........

Phú.........

Quý........

Mấy lời chuẩn bị khen tên của Dương Nguyệt Minh hay vừa đến bên miệng Nhậm Tiểu Đao cứ như vậy kẹt cứng trong đó.

Hắn không phải công tử có khí chất phú quý sao? Không phải có khuôn mặt lạnh lùng sao?

Tại sao tên lại như nhà, giàu, mới, nổi vậy!

Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao ban nãy còn nhiệt tình hoạt bát chớp mắt đã cứng đờ, khó chịu nói: “Ngươi có biểu cảm gì thế?”

Nhậm Tiểu Đao một tay che đi lương tâm của mình, chân thành nói: “Đây nhất định là biểu cảm khâm phục, ông chủ Kim quả nhiên không giống người thường, tên cũng bá khí như vậy!”

“Đúng vậy.” Dương Nguyệt Minh mừng rỡ nói: “Vừa nghe đã biết ta là người có tiền rồi.”

Kiểu theo đuổi này.....

Nhậm Tiểu Đao yên lưng bưng tách trà lên giả vờ uống trà, thật sự nói không nổi nữa.

“Nhưng mà tên của ngươi hơi dở.” Dương Nguyệt Minh chán ghét: “Tiểu Đao Tiểu Đao, nghe cứ như tên của khất cái vậy.”

“.............”

Nhậm Tiểu Đao yên lặng che đầu gối, ra hiệu đau quá.

Mẹ nó, lão tử chính là khất cái thì sao!

Nhậm Tiểu Đao giả vờ cười: “Tên phụ mẫu đặt, không còn cách nào.”

Dương Nguyệt Minh liếc nhìn hắn: “Cũng khó nghe quá, như vầy đi, ta ban cho ngươi cái tên dễ nghe, lúc ngươi đi với ta thì dùng tên mới.”

Nếu như không phải lấy đại cục làm trọng, Nhậm Tiểu Đao bảo đảm bây giờ mình nhất định sẽ đè hắn xuống đánh!

Sớm biết vậy ban nãy nên để mấy tên tiểu lưu manh kia đánh cho hắn không thể tự lo nổi rồi mới ra tay.

Nhậm Tiểu Đao vô cùng đau đớn, càng đau đớn hơn là bây giờ còn phải giả vờ cười để hùa theo hắn: “Vậy thì, mời ông chủ ban tên.”

Dương Nguyệt Minh trầm ngâm một lát, ánh mắt lập tức sáng lên: “Nhậm Phát Tài được không?”

Phát Tài........

Nhậm Tiểu Đao yên lặng phun máu, cười cứng đờ: “Ừ thì có lựa chọn nào khác không?”

Vậy mà còn chê, Dương Nguyệt Minh tỏ vẻ rất không hài lòng, bĩu môi nói: “Vậy thì, gọi là Hữu Tiền (có tiền) đi, Nhậm Hữu Tiền cũng không tệ.”

Nhậm Tiểu Đao nghiêm túc: “Ta suy nghĩ một lát, cảm thấy Phát Tài cũng không tệ, hay là Nhậm Phát Tài đi.”

Dương Nguyệt Minh mới giãn mày cười: “Ừm, không tệ, vậy ngươi tên là Phát Tài, như vậy chúng ta hợp lại chính là phú quý phát tài, sau này hành tẩu giang hồ, vừa báo tên ra mọi người đều biết chúng ta là người có tiền!”

Nhưng lão tử là khất cái........

Nhậm Tiểu Đao yên lặng che mặt.

Chuyện tên tuổi đã thống nhất, Dương Nguyệt Minh tỏ vẻ rất hài lòng, vì thế gọi một bàn rượu ngon thức ăn ngon lên tiếp đài Nhậm Tiểu Đao.

Nể tình rượu thịt, Nhậm Tiểu Đao chỉ đành yên lặng nuốt phần bất mãn trong lòng xuống.

“Đúng rồi, ông chủ, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?” Bỏ qua chuyện của Ngọc Thâu Hương không bàn, Nhậm Tiểu Đao cũng có vài phần tò mò về Dương Nguyệt Minh, rõ ràng là công tử phú quý, nhưng lại một mình xuất hiện ở Phù Dung ổ, bên cạnh cũng không có tùy tùng bảo tiêu, thân phận thật sự khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Dương Nguyệt Minh ngẫm nghĩ hỏi: “Ngươi nói ngươi là người bôn ba giang hồ đúng không?”

“Đúng vậy.” Nhậm Tiểu Đao gật đầu.

“Vậy ngươi biết tứ đại mỹ nhân võ lâm ở đâu không?”

“???” Nhậm Tiểu Đao có hơi không hiểu dụng ý trong lời nói của Dương Nguyệt Minh, đang đợi hỏi rõ, thì thấy một đám người giang hồ ăn mặc như võ phu ầm ĩ đi vào, ngồi lên bàn bên cạnh bọn họ.

Mấy người vừa ngồi xuống, một người trong đó không chờ được nói: “Các ngươi có ai nhận được thiệp mời của Trục Lộc sơn trang chưa?”

Một người khác hỏi: “Thiệp gì?”

Người đó đắc ý trả lời: “Tất nhiên là thiệp mời của Phương Mạc Hào Phương đại hiệp đồng thời cưới cả Nhϊếp Tuyết Y và Điêu Uyên Ương rồi, Trục Lộc sơn trang và Đao Thần thế gia liên hôn, không ít người trong võ lâm tranh nhau tham gia thịnh hội lần này, thiệp mời không dễ lấy được đâu, may mà ta có giao tình nhỏ với tổng quản Trục Lộc sơn trang.”

Những người khác quả nhiên ngưỡng mộ: “Lỗ huynh thật là may mắn, có quan hệ tốt.”

Một người nói: “Nói đến may mắn, Phương Mạc Hào mới thật sự là vừa may mắn vừa có phúc, liên hôn với Đao Thần thế gia không nói, còn một lần cưới cả hai người trong tứ đại mỹ nhân, chỉ điểm này, không ít anh hùng hào kiệt vỗ ngựa cũng không đuổi kịp.”

“Chẳng phải sao, vốn dĩ Phương Mạc hào và thiếu chủ nhân của các thế gia khác đều cùng nhau thành danh, bây giờ những người khác sợ là tụt lại phía sau hắn ta rồi.”

“Đâu cần đến bây giờ, Phương Mạc Hào sớm đã là nhân vật đại biểu của lớp anh hùng mới trong võ lâm rồi, nếu không với địa vị trên giang hồ của Đao Thần thế gia, Điêu đại tiểu thư sao có thể chịu chung một tướng công với Nhϊếp Tuyết Y?”

...........

Mấy người ba hoa khoác lác bên cạnh, Dương Nguyệt Minh nghe thấy thì sáng mắt lên, thấp giọng hỏi Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi biết Trục Lộc sơn trang ở đâu không?”

Nhậm Tiểu Đao gật đầu theo bản năng: “Ngươi muốn đi à?”

“Chúng ta đi tham gia hôn lễ của cái tên Hào gì đó đi!” Dương Nguyệt Minh vỗ tay.

“À, Phương Mạc Hào.” Nhậm Tiểu Đao liên tưởng tới vấn đề ban nãy Dương Nguyệt Minh hỏi mình: “Ngươi muốn đi gặp Nhϊếp Tuyết Y và Điêu Uyên Ương?”

“Ừm.” Dương Nguyệt Minh gật đầu: “Có thể một lần cưới được hai trong tứ đại mỹ nhân, cái tên Hào này cũng đáng để gặp một lần.”