Chương 19: Bắt cóc

“Cuồng đồ to gan, dám ra tay với lâu chủ bọn ta, còn không mau khoanh tay chịu trói.” Một thị nữ dẫn đầu chỉ Nam Cung Dịch Thủ nghiêm giọng quát.

Nam Cung Dịch Thủ bị nội thương, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, trước mắt nhiều người như vậy, nhất là nam tử đột nhiên nhào ra này, công lực thâm hậu hiện tại hiếm thấy, bản thân sợ là khó mà thoát thân.

Nam Cung Dịch Thủ trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ, lúc này thấy Dương Nguyệt Minh xông tới nhặt tú cầu, đột nhiên nhớ ra người này hình như đi cùng Nhậm Tiểu Đao, vì vậy trong nhanh chóng đưa ra phán quyết, đề chân khí, lập tức đến bên cạnh Dương Nguyệt Minh, chế trụ hắn.

“Ta thao!” Dương Nguyệt Minh suýt nữa thì lấy được tú cầu, không nhịn được mắng.

Nhậm Tiểu Đao không phòng bị được Nam Cung Dịch Thủ sẽ ra tay với Dương Nguyệt Minh, vẻ mặt lập tức căng thẳng: “Thả hắn ra.”

Nam Cung Dịch Thủ sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính máu, một tay chế trụ vai Dương Nguyệt Minh, nửa đè hắn ở trước ngực mình nói: “Chỉ cần ta có thể an toàn rời khỏi đây, nhất định sẽ không làm hại hắn.”

Dương Nguyệt Minh nói: “Đại ca, ta chỉ là người qua đường vô tội thôi, ngươi có thể đổi người khác không?”

Nam Cung Dịch Thủ không để ý Dương Nguyệt Minh, chỉ nhìn Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao mắt thấy Dương Nguyệt Minh bị chế trụ chặt chẽ, hắn cảm thấy có thể từ tay Nam Cung Dịch Thủ cướp người lại, nhưng không nắm chắc hoàn toàn không tổn thương Dương Nguyệt Minh, cân nhắc hai bên cuối cùng gật đầu: “Được, ngươi thả người ra, ta bảo đảm ngươi bình an rời khỏi đây.”

Dương Nguyệt Minh lệ rơi đầy mặt: “Phát Tài, ngươi quả nhiên là người ta yêu nhất.”

Nhậm Tiểu Đao nhịn không được trừng hắn: “Im miệng, lúc nào rồi chỉ nhớ tú cầu của ngươi.”

Dương Nguyệt Minh nghe vậy tủi thân bĩu miệng: “Phát Tài, ngươi hung dữ với ta!”

Nhậm Tiểu Đao tâm phiền ý loạn, nói với Nam Cung Dịch Thủ: “Thả hắn ra, ngươi đi đi!”

Thị nữ dẫn đầu kia của Yến Tử lâu nói: “Muốn đi, đừng hòng!”

Nam Cung Dịch Thủ nghe vậy bóp chặt vai Dương Nguyệt Minh hơn, khiến Dương Nguyệt Minh hét lên.

“Này, sát thủ, ngươi nhẹ chút.” Dương Nguyệt Minh tỏ ý kháng nghị.

Nhậm Tiểu Đao căng thẳng, xoay người nói với thị nữ của Yến Tử lâu kia: “Ân oán của các ngươi tự giải quyết, nhưng người của ta phải bình an vô sự.”

Thị nữ kia kiêu ngạo ngẩng đầu nói với Nhậm Tiểu Đao: “Nơi này là địa bàn của Yến Tử lâu, không đến lượt người khác ra quyết định.”

“Thả gã đi” Yến Phù Nhược xen vào, nói với thị nữ của Yến Tử lâu: “Nghe mệnh lệnh ta, hôm nay ai cũng không được ra tay.”

Thị nữ kia thấy lâu chủ mở miệng, dĩ nhiên cũng không dám nói nhiều, nghe theo lui xuống.

Yến Phù Nhược nói với Nam Cung Dịch Thủ: “Ngươi có thể đi rồi, thả hắn ra.”

Nam Cung Dịch Thủ quét mắt nhìn đám người Yến Tử lâu xung quanh nhìn chằm chằm như hổ đói, và Nhậm Tiểu Đao canh chừng mình, nói: “Đợi ta an toàn rồi, dĩ nhiên sẽ thả hắn.” Nói xong túm Dương Nguyệt Minh nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi Yến Tử lâu.

Nhậm Tiểu Đao thấy vậy, đang chuẩn bị đuổi theo, thì nghe thấy Nam Cung Dịch Thủ xa xa hô lên: “Các ngươi không được đi theo.”

Nhậm Tiểu Đao nghẹn một ngụm khí, cũng chỉ có thể đợi tại chỗ.

Yến Phù Nhược mắt thấy Dương Nguyệt Minh bị bắt đi, vẻ mặt cũng rất lo lắng, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ đành chắp tay với Nhậm Tiểu Đao, nói: “Vị thiếu hiệp này, ban nãy đa tạ ngươi tương trợ.”

Nhậm Tiểu Đao có sự bất mãn khó nói thành lời với Yến Phù Nhược, nếu không phải tại nàng ta, Dương Nguyệt Minh cũng sẽ không bị bắt đi, nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể trách Yến Phù Nhược, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Không cần khách sáo.”

Yến Phù Nhược nói: “Nếu thiếu hiệp không để ý, Yến Tử lâu nguyện ý giúp đỡ tìm lại bằng hữu ngươi!”

Nhậm Tiểu Đao chưa đồng ý, Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y chạy tới, Lạc Trục Trần nói: “Phát Tài, ban nãy ta phân phó người đi theo Nam Cung Dịch Thủ rồi, có tin tức lập tức quay lại, ngươi không cần lo lắng quá.”

Nhậm Tiểu Đao không ngờ Lạc Trục Trần chu đáo như vậy, cuối cùng cũng cười: “Đa tạ.”

Yến Phù Nhược quét mắt nhìn Lạc Trục Trần, hơi kinh ngạc: “Vị này chính là gia chủ Kiếm Thần thế gia Lạc tiên sinh?”

Lạc Trục Trần gật đầu nhẹ: “Yến lâu chủ, thất lễ rồi.”

Yến Phù Nhược thoải mái hào phóng cười nói: “Làm gì có, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Lúc này thị nữ vốn dĩ dẫn đầu bao vây Nam Cung Dịch Thủ hoảng hốt chạy đến: “Lâu chủ, Phù Lam tỷ tỷ trúng phải độc ám khí của Nam Cung Dịch Thủ.”

Yến Phù Nhược vẻ mặt nghiêm túc, Yến Phù Lam trong lời nói của thị nữ chính là lam y nữ tử trúng ám khí của Nam Cung Dịch Thủ.

Yến Phù Nhược dặn dò: “Phù Bình, ngươi dẫn người trong lâu đi tìm Nam Cung Dịch Thủ, cố gắng lấy được thuốc giải.”

Yến Phù Bình gật đầu, Yến Phù Nhược ngẫm nghĩ lại nói: “Nhớ kỹ, đừng làm vị công tử bị bắt bị thương.”

Yến Phù Nhược dặn dò xong, nhìn ba người Nhậm Tiểu Đao nói: “Tất cả hôm nay đều do Yến Tử lâu, nếu các vị không trách, thì mời vào lâu nghỉ ngơi.”

Yến Tử lâu đích thân mời, mọi người dĩ nhiên không tiện từ chối.

Đang định vào lâu, trong đám người còn chưa tản đi có người hô lên: “Lâu chủ, kết quả chiêu thân của ngài hôm nay như thế nào?”

Yến Phù Nhược hơi do dự, Yến Phù Bình đã lệnh người nhặt tú cầu lên, nhìn Nhậm Tiểu Đao nói: “Lâu chủ, người đoạt được tú cầu cuối cùng hôm nay chính là vị thiếu hiệp trước mắt này.”

Nhậm Tiểu Đao vội vàng xua tay: “Đây chỉ là ngoài ý muốn.”

Yến Phù Bình có hơi không vui: “Lẽ nào ngươi còn chê lâu chủ bọn ta?”

“Không dám.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Chỉ là tại hạ quả thực không có lòng cướp tú cầu.”

Yến Phù Bình cười lạnh: “Ngươi đã đánh nhau với Đao Thần gia chủ rồi, còn nói không có lòng cướp tú cầu?”

Nhậm Tiểu Đao đang định nói mình giúp Dương Nguyệt Minh cướp, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về, một là lời này lộ rõ sự không tôn trọng Yến Phù Nhược, hai là.... hắn có tư tâm không muốn Dương Nguyệt Minh tham dự vào trong chuyện chiêu thân.

Nhậm Tiểu Đao chắp tay với Yến Phù Nhược: “Xin lỗi, Yến lâu chủ, tại hạ quả thực không có lòng muốn tham dự chiêu thân lần này, nếu tạo thành hiểu lầm cho cô, vẫn mong thứ lỗi.”

Yến Phù Bình tức giận: “Ngươi coi Yến Tử lâu là nơi nào? Không muốn chiêu thân ngươi cướp tú cầu làm gì.....”

Nhϊếp Tuyết Y ở bên cạnh quan sát thấy Yến Phù Bình ồn ào ép người cảm thấy rất khó chịu, đang định nói chuyện thì bị Lạc Trục Trần cản lại.

Yến Phù Nhược ra hiệu Yến Phù Bình đừng nói nữa, nhẹ gật đầu với Nhậm Tiểu Đao: “Hôm nay bị Nam Cung Dịch Thủ ngang ngược can thiệp, cuối cùng tú cầu cũng rớt xuống đất, màn chiêu thân này chỉ đành xóa bỏ.”

Yến Phù Bình cắn răng: “Lâu chủ, sao có thể, bao nhiêu người đang nhìn.....”

Yến Phù Nhược không để ý đến ý kiến của Yến Phù Bình, chỉ dặn dò nàng ta và mọi người rõ ràng, xử lý hậu quả, còn bản thân dẫn ba người Nhậm Tiểu Đao vào Yến Tử lâu. Một bên khác, Nam Cung Dịch Thủ bắt được Dương Nguyệt Minh một đường rời khỏi trấn Hàn Sa, vào đại mạc mênh mông ở phía Tây, đến khi xác thực không có ai theo, lúc này mới thả Dương Nguyệt Minh ra, có ý xin lỗi: “Xin lỗi, tình thế bức ép, không có ý tổn thương các hạ.”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt, xoa bả vai bị Nam Cung Dịch Thủ túm suýt thì tàn phế, nói: “Nếu không có ý tổn thương thì có thể nhẹ chút không? Tay của ta không động nổi nữa rồi!” Nói xong phẩy tay cánh tay trái, cánh tay lắc lư như gãy thật vậy.

Nam Cung Dịch Thủ lại nói xin lỗi: “Hay là ta xoa cho ngươi.”

Dương Nguyệt Minh liếc Nam Cung Dịch Thủ, chỉ thấy hắn ta vóc người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, cũng là một mỹ nam tử hiếm thấy.

Chỉ là giữa mày âm u, và có cảm giác thần bí khó lường.

Lúc này Nam Cung Dịch Thủ cũng nhìn rõ tướng mạo của Dương Nguyệt Minh, có lẽ không ngờ người mình bắt lại xuất trần tuấn tú như vậy, không khỏi hơi sững sờ.

Dương Nguyệt Minh hơi nghi ngờ: “Ngươi thật sự là sát thủ sao? Sao lại có lòng tốt như vậy, không gϊếŧ ta diệt khẩu?”

Nam Cung Dịch Thủ thấy Dương Nguyệt Minh dùng gương mặt siêu phàm thoát tục nói ra lời nhiễm khói lửa như vậy, không khỏi bật cười, sự âm u trên mặt cũng tản đi vài phần, có chút cảm giác hiệp khách: “Ta thu tiền gϊếŧ người, nhưng không có ai bỏ tiền mua mạng của ngươi, ta không làm vụ làm ăn lỗ đâu.”

“À, thì ra sát thủ cũng buôn bán như vậy!” Dương Nguyệt Minh cảm khái: “Ta thích!”

Dương Nguyệt Minh thấy Nam Cung Dịch Thủ đứng bất động, lại lắc lắc tay trái: “Không phải ngươi nói xoa cho ta sao?”

Nam Cung Dịch Thủ không ngờ “con tin” trước mặt lại dám bảo hắn xoa vai thật, lại không nhịn được bật cười, túm lấy tay trái của Dương Nguyệt Minh, nhẹ nhàng ấn lên vết thương trên cánh tay hắn, vận nội lực nhẹ nhàng đẩy mấy cái, làm tan máu bầm.

“Ha ha!” Dương Nguyệt Minh sảng khoái xoay cánh tay: “Kỹ thuật không tệ!”

“Quen rồi.” Nam Cung Dịch Thủ thu tay về, hắn ta bị nội thương, một đường dẫn Dương Nguyệt Minh chạy vội đến đây, thể lực thật sự đã kém, sau khi vận công trị thương cho Dương Nguyệt Minh thì sắc mặt trắng bệch, lắc lư rồi ngồi xuống cát.

“Không phải chứ, vừa khen xong ngươi đã ngã.” Dương Nguyệt Minh đẩy vai Nam Cung Dịch Thủ.

Trán Nam Cung Dịch Thủ tuôn mồ hôi nói: “Ngươi đi đi.”

Dương Nguyệt Minh nhìn sa mạc mênh mông, hắn bị Nam Cung Dịch Thủ xách vào đây, một đường chạy như bay, đoán chừng cách trấn Hàn Sa cũng xa rồi, lúc này đứng giữa sa mạc, căn bản không phân biệt được đường đến, biểu cảm hắn kiểu “ngươi đùa ta sao” nhìn Nam Cung Dịch Thủ một hồi, đổi bộ mặt nghĩa khí: “Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, ta còn đi mất thì còn là người sao?”

Nam Cung Dịch Thủ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Dương Nguyệt Minh một hồi, cuối cùng nói: “Đa tạ.”

Dương Nguyệt Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt mong chờ, cuối cùng Nam Cung Dịch Thủ cũng lĩnh hội được tinh thần của hắn nói: “Hiện tại ta không còn sức đưa ngươi ra khỏi sa mạc.....”

“Không phải chứ!” Dương Nguyệt Minh có biểu cảm rét lạnh: “Ngươi đừng nói với ta chúng ta phải cùng chết ở đây nha, ta còn chưa cưới lão bà!”

Nam Cung Dịch Thủ 囧: “Chờ ta khôi phục thể lực là được......”

“À..... nói chuyện đừng thở dốc nặng vậy!” Dương Nguyệt Minh đặt mông xuống ngồi cạnh Nam Cung Dịch Thủ: “Vậy ngươi nhanh chóng hồi phục, Phát Tài của chúng ta còn đang đợi ta.”

Nam Cung Dịch Thủ bất đắc dĩ chỉ một phương hướng: “Đi thẳng về bên kia năm dặm, có nguồn nước, ta để một ít thức ăn và y phục ở đó, chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm ở đó.”

“A, vậy thì tốt quá rồi.” Dương Nguyệt Minh thở phào, may mà không phải bảo hắn ngủ trên cát sa mạc một đêm, kết quả hắn chưa thở được hơi nào, quay đầu đã phát hiện Nam Cung Dịch Thủ ngất rồi.

“Này, sát thủ, ngươi đừng ngất chứ!” Dương Nguyệt Minh tiến lên lắc đầu Nam Cung Dịch Thủ, thấy hắn ta không có phản ứng, lại đánh hắn ta mấy cái: “Sát thủ, mau tỉnh lại, đừng giả chết chứ!”

Nam Cung Dịch Thủ hai mắt nhắm chặt, chẳng cử động, sắc mặt trắng như giấy.

Dương Nguyệt Minh đặt tay lên trán hắn ta, rồi sờ lòng bàn tay hắn ta, phát hiện nhiệt độ cả người hắn ta đều đang giảm xuống, lập tức mặt buồn rười rượi: “Sát thủ, xin đừng chết! Nếu chết thì cũng đưa ta ra khỏi nơi quỷ quái này đã!”

Mắt thấy Nam Cung Dịch Thủ sẽ không tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn, Dương Nguyệt Minh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành nhận mệnh dìu hắn ta, nếu không để hắn ta trong đống cát một đêm có lẽ thật sự ngủm luôn.

Bản thân Dương Nguyệt Minh bị phong bế võ công, phải nhấc Nam Cung Dịch Thủ có hơi khó khăn, hắn ngẫm nghĩ, cởi lưng quần của Nam Cung Dịch Thủ, xuyên qua sườn Nam Cung Dịch Thủ, bản thân mình kéo một đầu, kéo hắn ta đi trong sa mạc.

“Ài, hiện ta ta nhất định rất giống một con trâu.” Dương Nguyệt Minh nhìn trời rơi lệ.