Chương 20: Pháp môn

Trăm cay nghìn đắng kéo Nam Cung Dịch Thủ trên sa mạc gần mấy canh giờ, Dương Nguyệt Minh cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn nước mà Nam Cung Dịch Thủ nói.

Không ngờ trong sa mạc lại có một ốc đảo hồ xanh như vậy, Dương Nguyệt Minh đã chảy mồ hôi hai mắt lờ đờ gần như khóc ròng chạy tới, giống như một trâu kê đầu của mình xuống uống vài ngụm, rồi mới nằm xuống đất nghỉ ngơi.

Đợi Nam Cung Dịch Thủ lành thương rồi, nhất định phải bảo hắn ta đền gấp mười lần nỗi khổ!

Dương Nguyệt Minh hẹp hòi tính toán trong lòng, đợi nghỉ ngơi đủ rồi mới đứng dậy tìm trong ốc đảo một hồi, quả nhiên tìm được vật dụng sinh sống Nam Cung Dịch Thủ để trong này, cầm chén sứ múc nước đút cho Nam Cung Dịch Thủ.

Nam Cung Dịch Thủ vốn dĩ yếu ớt, bị Dương Nguyệt Minh xem như chó chết kéo cả đường, cả người đầy bụi bặm, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.

Dương Nguyệt Minh nhìn, không nhẫn tâm, lại tìm miếng vải thấm ướt lau mặt và cổ cho hắn ta, đợi khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Dịch Thủ được lau sạch sẽ, mới đá hắn ta tới chỗ duy nhất có tảng đá to che chắn trên ốc đảo, mình cũng mệt mỏi nằm xuống ngủ.

Dương Nguyệt Minh lạnh đến tỉnh, nhiệt độ ngày đêm trong sa mạc cách nhau quá lớn, Dương Nguyệt Minh tỉnh lại, phát hiện đã là buổi tối, Nam Cung Dịch Thủ đang thêm củi gỗ vào một đống lửa.

Ánh lửa đỏ ánh lên mặt hắn ta, nhìn sắc mặt có vẻ cũng không tệ.

“Cao thủ thể chất thân thể thật tốt.” Dương Nguyệt Minh cười nhạo: “Đây là có thể làm việc được rồi sao?”

“Ngươi tỉnh rồi?” Nam Cung Dịch Thủ vừa nói chuyện lập tức ho khụ khụ, nhưng mà rất nhanh đã điều chỉnh lại ngữ điệu: “Nơi này buổi tối lạnh, không đốt lửa thì không ngủ được.”

Lúc này Dương Nguyệt Minh mới phát hiện Nam Cung Dịch Thủ còn thân thiết khoác áo lên người mình, mặc dù không có tác dụng mấy, nhưng không khỏi cảm khái: “Nơi này của ngươi chuẩn bị cũng kỹ càng lắm, không phải bình thường ở đây chứ?”

Hắn nhìn bốn phía, ngoại trừ tảng đá to miễn cưỡng ngăn cản, ngay cả nơi nghỉ chân cũng không có, nếu Nam Cung Dịch Thủ ở đây thì cũng thảm quá rồi.

Nam Cung Dịch Thủ lắc đầu: “Lúc bị truy sát, sẽ đến đây trốn một lát.”

Dương Nguyệt Minh tấm tắc lắc đầu: “Cho nên mới nói tại sao phải làm người xấu, khiến người ta hận chứ!”

Nam Cung Dịch Thủ yên lặng thêm củi, không tiếp lời.

Lát sau mới nói: “Đa tạ ngươi không nhân lúc ta hôn mê gϊếŧ ta, còn chăm sóc ta.”

Nói lại, gϊếŧ ngươi rồi ai đưa ta ra khỏi sa mạc!

Dương Nguyệt Minh oán thầm.

“Vậy ngươi phải đảm bảo không được ra tay với ta, để ta an toàn rời khỏi đây!”

“Nhất định.” Nam Cung Dịch Thủ cười.

Nam Cung Dịch Thủ di chuyển ngồi xổm bên đống lửa, chống cằm nhìn Nam Cung Dịch Thủ: “Sát thủ, ta đói rồi.” Nói xong bụng còn hưởng ứng mà kêu lên.

Nam Cung Dịch Thủ nhìn hắn, lặng lẽ đến một góc bí mật dưới tảng đá lấy một túi lương khô.

Dương Nguyệt Minh nhận lấy một miếng bánh cắn một ngụm, lập tức nôn ra: “Đây là cho heo ăn hả!”

“Ngươi thề ngươi không phải ngược đãi ta trá hình đi?” Dương Nguyệt Minh lên án: “Còn nhớ là ai kéo ngươi đến đây không?”

Bản thân Nam Cung Dịch Thủ đang gặm bánh, bị Dương Nguyệt Minh nói như vậy, một miếng bánh ngậm trong miệng không biết nên ăn tiếp hay nhổ ra, vì thế phồng miệng nhìn Dương Nguyệt Minh, ánh mắt u oán: “Ngươi còn nhớ ngươi là con tin không?”

Dương Nguyệt Minh vô tội: “Ngươi nói đồng ý sẽ không làm hại ta!”

Nam Cung Dịch Thủ cạn lời: “Ta là sát thủ.”

“Cho nên càng phải nói uy tín!” Dương Nguyệt Minh vỗ vai hắn ta, bụng lại kêu một tiếng: “Sát thủ, ta thật sự rất đói.”

Nam Cung Dịch Thủ nhìn gói lương khô: “Vậy thì đừng kén chọn nữa.”

Dương Nguyệt Minh đặt mông ngồi xuống đất, bày ra biểu cảm đau buồn: “Ta là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ, bình thường đều dùng tổ yến súc miệng, ngươi bảo ta ăn cái này chi bằng để ta chết đói cho rồi.”

Nam Cung Dịch Thủ thầm niệm trong lòng: Đừng để ý tới hắn đừng để ý tới hắn.

Nhưng có lẽ là khuôn mặt không nhiễm khói lửa nhân gian thoát tục của Dương Nguyệt Minh khiến hắn trông có vẻ có vài phần động lòng người thật, Nam Cung Dịch Thủ cuối cũng cũng không kiên trì được, bất đắc dĩ nói: “Hồ nước có cá, ngươi ăn không?”

“Ăn.” Dương Nguyệt Minh cười vui vẻ, dưới ánh lửa, cả khuôn mặt đều rực rỡ như phát sáng.

Nam Cung Dịch Thủ khẽ động lòng, một chút khó chịu lượn lờ trong lòng đã tản đi, chấp nhận xăn ống quần lên bước vào trong nước.

Nước hồ ban đêm vừa đen vừa lạnh, Nam Cung Dịch Thủ thương thế còn chưa khỏi, độ mẫn cảm không bằng lúc trước, giày vò cả buổi mới bắt được hai con cá.

Dương Nguyệt Minh cũng không hài lòng với mùi vị con cá mà Nam Cung Dịch Thủ cực khổ nướng ra, nhưng mà tốt xấu gì cũng không cần ăn lương khô, cho nên vừa xoi mói vừa ăn hết.

Nam Cung Dịch Thủ đã có thể coi nhẹ sự lải nhải của Dương Nguyệt Minh, hắn ta ngâm trong nước hồ cả buổi, khí lạnh xâm nhập, khí huyết trong cơ thể không thông, không thể không ngồi vận công.

Dương Nguyệt Minh chống cằm nhìn hắn ta vận khí cả buổi, buồn chán tự mình tìm cây củi vẽ vời trên cát sa mạc.

Đợi Nam Cung Dịch Thủ đả tọa xong, hắn lại ngủ rồi, lần này dựa vào đống lửa mà ngủ, cả người cuộn tròn lại.

Nam Cung Dịch Thủ nhìn cơ thể gầy ốm của hắn cong như con tôm, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt yên tĩnh giống như thiên nhân, dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Một người chỉ cần không nói chuyện sẽ khiến người khác động lòng.

Nam Cung Dịch Thủ nhìn hắn cả buổi, rồi đi qua ôm hắn lên đặt dưới tảng đá, lại tìm vài bộ y phục đắp lên cho hắn, mình dựa vào bên cạnh hắn ngủ.

Hôm sau lúc Dương Nguyệt Minh tỉnh dậy, Nam Cung Dịch Thủ đã nấu xong một nồi canh cá đơn sơ, nhưng mà Dương Nguyệt Minh cũng không thấy cảm kích, bóp mũi uống một bát, mặt ghét bỏ nói: “Tanh như vậy, cho mèo ăn hả?”

Nam Cung Dịch Thủ liếc hắn: “Ngươi còn khó hầu hạ hơn mèo.”

Dương Nguyệt Minh vô tội nhìn hắn ta: “Meo.”

Nam Cung Dịch Thủ: “..........”

Nhưng mà con tin soi mói cuối cùng vẫn bại bởi hiện thực, Dương Nguyệt Minh đói khát cũng không thể tự mình rời khỏi sa mạc cuối cùng vẫn ăn nồi canh cá đó, nhưng mà vừa ăn vừa lẩm bẩm không ngừng.

Nam Cung Dịch Thủ ăn rồi đả tọa theo thường lệ, Dương Nguyệt Minh rảnh rỗi không có gì làm, ngồi xổm một bên nhìn hắn ta.

Kết quả Nam Cung Dịch Thủ đả tọa cả buổi, không thấy chuyển biến tốt, ngược lại còn phun ra máu.

Dương Nguyệt Minh: “.........”

“Ngươi thật sự là cao thủ sao?” Dương Nguyệt Minh tỏ vẻ nghi ngờ, nắm lấy cổ tay của hắn ta thăm dò tĩnh mạch: “Ngươi luyện ám khí, dùng xảo công, trình độ nội công không cao, hiện tại ngũ hành ngưng trệ, khí huyết không thông, hơn nữa khí lạnh xâm nhập, dựa vào phương pháp vận khí lúc trước của ngươi, thì không phá được tích tụ.”

Nam Cung Dịch Thủ bán tin bán nghi nhìn hắn: “Ngươi hiểu võ công?”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt, biểu cảm cô đơn: “Bỏ đi, nói ngươi cũng sẽ không hiểu!”

“Ta dạy ngươi một phương pháp vận khí, có thể phá vỡ sự ngưng trệ hiện tại của ngươi.” Dương Nguyệt Minh nói ra phương pháp vận khí.

Nam Cung Dịch Thủ càng nghe càng thấy kỳ: “Pháp môn vận khí của ngươi là gì thế, trên giang hồ chưa nghe nói môn phái nào tu luyện như vậy?”

Dương Nguyệt Minh vỗ vai hắn ta: “Tiểu gia sáng tạo đó, lời cho ngươi rồi.”

Nam Cung Dịch Thủ vốn dĩ nghe pháp môn hắn dạy còn cảm thấy vô cùng tinh diệu, kết quả vừa nghe câu này của Dương Nguyệt Minh, nhất thời do dự.

Dương Nguyệt Minh không biết võ công, điểm này Nam Cung Dịch Thủ chắc chắn mười phần, nhưng nếu hắn biết một chút võ công thì không thể không phản kháng đã bị mình bắt đi rồi.

Nhưng hắn lại nói về võ học rõ ràng mạch lạc, chẳng lẽ là phái lý luận trong truyền thuyết?

Dương Nguyệt Minh thấy Nam Cung Dịch Thủ lại nghi ngờ, không vui đá hắn ta: “Luyện mau đi, khôi phục sớm chút, chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái này sớm đi.” Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng khí huyết trong cơ thể càng ngày càng không thông, Nam Cung Dịch Thủ cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, cuối cùng vẫn quyết định còn nước là còn tát.

Thời gian đả tọa lần này Nam Cung Dịch Thủ rất dài, Dương Nguyệt Minh vô cùng buồn chán, bèn lấy cây gậy nhỏ vẽ vời trên đất.

Vẽ một cái đầu xấu xí, ghi chú hai chữ “Phát Tài” bên cạnh.

“Ài, Phát Tài ngốc chết được, vẫn chưa tìm thấy ta.” Dương Nguyệt Minh thở dài.

Khi hắn đang tính toán khi nào thì Nam Cung Dịch Thủ đả tọa xong, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

“Lẽ nào là Phát Tài!” Dương Nguyệt Minh còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy một tiếng “xuy” kéo dài của nữ.

Quả nhiên một nữ tử trẻ tuổi mặc lục y thanh sam đi tới, nhẹ nhàng gọi: “Nam Cung ca ca, huynh có ở đây không?”

Ốc đảo rất nhỏ, lại không có nơi nào ngăn cản, Dương Nguyệt Minh muốn trốn cũng không trốn được, dứt khoát đứng tại chỗ nhìn thiếu nữ kia.

“Ngươi là ai?” Thiếu nữ kia không ngờ trong ốc đảo còn có người khác, lập tức cảnh giác đưa hai chưởng ra phía trước, làm sẵn tư thế chiến đấu.

Dương Nguyệt Minh liếc nhìn, phát hiện thiếu nữ kia đeo một đôi găng tay gấm màu xanh lục trên tay.

Nam Cung Dịch Thủ vận công đang đến lúc quan trọng, ngũ quan đều đóng, không biết gì về tình hình trước mắt, không cử động tiếp tục đả tọa.

“Ta đi ngang qua.” Dương Nguyệt Minh cảm nhận được sát khí từ thiếu nữ kia lan đến, chỉ hồ nước: “Hơi khát nước, đến uống miếng nước.”