Chương 13: Mộ Thu

Ở Nhạn Lạc sơn giày vò mấy tháng, đám người Dương Nguyệt Minh cuối cùng cũng khởi hành đến thành Thải Châu.

Thành Thải Châu thuộc Châu Xuyên, bốn phương thông suốt, là một trong những trấn quan trọng phồn hoa nhất võ lâm hiện tại.

Kiếm Thần thế gia là bang phái thế gia lớn nhất thành Thải Châu, chiếm một miếng đất khá lớn ở trung tâm thành, lầu son giàu có, khí thế hào hùng.

Bọn Lạc Trục Trần vừa đến cửa đã nhìn thấy một đám người hầu đứng ở cửa nghênh đón, người giữ cửa vừa thông báo gia chủ quay lại, một thiếu nữ lục y chạy ra, giọng nói như chim hoàng oanh chất chứa sự vui vẻ: “Trục Trần ca ca, cuối cùng huynh cũng về.”

Lạc Trục Trần bất ngờ nhìn thiếu nữ kia, trên mặt hơi xấu hổ: “Mộ Thu, sao muội lại ở đây?”

Phương Mộ Thu bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp: “Lẽ nào ta không thể ở đây?”

Dương Nguyệt Minh đυ.ng cánh tay Nhϊếp Tuyết Y: “Đây là ai vậy?” Mặc dù trông cũng không tệ, nhưng khuôn mặt mê trai đừng có hiện rõ vậy chứ.

Dương Nguyệt Minh cảm thấy Lạc Trục Trần quả thực là một trở ngại lớn trên con đường tán gái!

Sắc mặt Nhϊếp Tuyết Y có hơi khó coi, thấp giọng nói: “Là biểu muội của ta, muội muội ruột của Phương Mạc Hào, Phương Mộ Thu.”

Bên kia Phương Mộ Thu cũng phát hiện Nhϊếp Tuyết Y, sắc mặt thay đổi nói: “Biểu tỷ, sao tỷ lại ở đây, tỷ có biết trong trang vì tỷ mà đảo lộn cả lên không?”

Nhϊếp Tuyết Y trợn mắt: “Ta cũng không phải người của Trục Lộc sơn trang.”

Phương Mộ Thu hình như không hòa hợp với Nhϊếp Tuyết Y, cười lạnh nói: “Tỷ còn muốn làm thiếu phu nhân của Trục Lộc sơn trang không? Sắp thành thân rồi còn chạy loạn khắp nơi, cũng không sợ rước phải phiền phức?”

Nhϊếp Tuyết Y mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: “Thiếu phu nhân của Trục Lộc sơn trang? Không phải Điêu Uyên Ương sao?”

Phương Mộ Thu nhìn nàng ta, trong mắt dấy lên chút khinh miệt: “Nàng ta đương nhiên cũng là.”

Lạc Trục Trần hòa giải nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, vào trong trước đi.”

Phương Mộ Thu nghe vậy lại tiến lên ôm lấy cánh tay Lạc Trục Trần: “Trục Trần ca ca, ta rất nhớ huynh.”

Dương Nguyệt Minh phát ra một tiếng “Ọe...” vang dội, khiến Phương Mộ Thu tức giận: “Ngươi là ai?”

Dương Nguyệt Minh trừng lại: “Nhìn ta làm gì, đối thủ của ngươi cũng đâu phải ta.” Nói xong đẩy Nhϊếp Tuyết Y: “Tuyết Y, lên.”

Nhϊếp Tuyết Y cạn lời nhìn hắn: “Có thể đừng chỉ sợ thiên hạ không loạn không?”

Lạc Trục Trần đẩy Phương Mộ Thu ra, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt tức giận của Phương Mộ Thu, gọi những người khác vào trong trang.

Vào đại sảnh, Địch Hưởng chu đáo bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, rồi sắp xếp hạ nhân bưng trà lên cho mọi người.

Phương Mộ Thu dính lấy Lạc Trục Trần, ương ngạnh ngồi bên cạnh hắn ta nói: “Trục Trần ca ca, huynh đi đâu vậy, sao lâu vậy mà không thấy bóng dáng?”

“Biệt trang có chút chuyện cần xử lý.” Lạc Trục Trần hỏi gì đáp nấy.

Phương Mộ Thu không vui bĩu môi nhìn Địch Hưởng nói: “Địch quản gia xấu xa, cố ý không nói cho ta huynh đi đâu.”

Địch Hưởng mặt không biểu cảm nói: “Một nữ tử yếu đuối như Phương tiểu thư, chỉ sợ Phương trang chủ lo lắng, không dám để Phương tiểu thư ra ngoài mạo hiểm.”

Phương Mộ Thu hừ lạnh: “Vậy ngươi không biết phái người bảo vệ ta sao, hơn nữa đợi ta gặp được Trục Trần ca ca rồi, Trục Trần ca ca cũng sẽ bảo vệ ta thôi.”

Nhϊếp Tuyết Y trợn mắt, trực tiếp uống trà.

Lạc Trục Trần nhìn nàng ta, sợ nàng ta hiểu lầm, nhưng cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Dương Nguyệt Minh cảm thấy buồn chán một tay chống cằm nói: “Vị tiểu thư này, ngươi họ gì?”

Phương Mộ Thu nhìn hắn, mặc dù có hơi bất mãn với hành vi của hắn ở ngoài cửa, nhưng thấy hắn tuấn tú tuấn dật, khí chất xuất trần, không khỏi tự sinh ra vài phần hảo cảm, nói: “Ban nãy ngươi không nghe rõ sao, ta là Phương Mộ Thu của Trục Lộc sơn trang.”

“Thì ra là vậy.” Dương Nguyệt Minh nói: “Thì ra là Trục Lộc sơn trang, thấy ngươi uy phong như vậy, ta còn tưởng ngươi là mẹ ruột của Lạc Trục Trần!”

“To gan, ai cho ngươi nói bậy như vậy?” Phương Mộ Thu bị Dương Nguyệt Minh đùa cợt, sắc mặt đỏ rồi lại trắng, căm hận nói: “Nhà Trục Trần ca ca chính là nhà ta.”

Nói xong lại muốn nắm lấy tay áo Lạc Trục Trần, bị Lạc Trục Trần nhanh tay nhanh mắt né tránh: “Trục Trần ca ca, huynh nói có phải không?”

Lạc Trục Trần “ừ ừ” hai tiếng rồi nói: “Muội dĩ nhiên là..... khách của nhà ta.”

Nhϊếp Tuyết Y cuối cùng cũng không nhìn tiếp được nữa, mất kiên nhẫn đứng dậy: “Ta đi nghỉ đây.”

“Đợi đã, Tuyết Y, muội còn chưa ăn mà.” Lạc Trục Trần vội vàng đứng dậy.

Nhϊếp Tuyết Y liếc Phương Mộ Thu: “Không có khẩu vị.” Nói xong trực tiếp bỏ đi.

“Tuyết Y.” Lạc Trục Trần muốn đi theo, lại bị Phương Mộ Thu kéo lại.

Phương Mộ Thu khinh thường: “Trục Trần ca ca đừng để ý tỷ ấy, tính khí biểu tỷ vẫn xấu như vậy, đúng thật là, vẫn luôn ở nhờ trong Trục Lộc sơn trang, còn tưởng mình là đại tiểu thư sao, cũng chỉ có ca ca ta mới thích tỷ ấy.....”

Lạc Trục Trần mất kiên nhẫn đẩy Phương Mộ Thu ra: “Muội không được nói muội ấy.”

“Ta nói đều là sự thật.” Phương Mộ Thu phẫn nộ: “Trục Trần ca ca huynh có biết tỷ ấy đào hôn chạy trốn, ca ca ta quan tâm đến danh dự của tỷ ấy mới không nói....”

“Muội ấy thật sự đào hôn chạy trốn?” Lạc Trục Trần nhìn Phương Mộ Thu, trong mắt có một chút mong đợi không dễ phát hiện.

Phương Mộ Thu vẫn không cảnh giác nói: “Đúng vậy, thật là không biết sự kiêu ngạo của tỷ ấy đến từ đâu, Uyên Ương tỷ tỷ là đại tiểu thư của Đao Thần thế gia hàng thật giá thật, tính tình cũng không bướng như tỷ ấy.....”

Lạc Trục Trần đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, trực tiếp phẩy Phương Mộ Thu ra, đuổi theo Nhϊếp Tuyết Y.

“Trục Trần ca ca, huynh đi đâu vậy?” Phương Mộ Thu giậm chận, muốn đuổi theo, bị Địch Hưởng ngăn cản.

“Phương tiểu thư, chủ nhân vừa về, cần nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy ngài ấy.”

Phương Mộ Thu tức giận nhìn Địch Hưởng, giọng căm hận: “Đợi ta thành thân với Trục Trần ca ca thành thiếu phu nhân của Kiếm Thần thế gia, xem ta chỉnh ngươi thế nào.”

Dương Nguyệt Minh dựa lên người Nhậm Tiểu Đao, kinh ngạc há mồm nói: “Phát Tài, giang hồ này không có nữ nhân nào bình thường sao?”

Nhậm Tiểu Đao cũng cảm thấy tiếc nuối: “Ông chủ, ta cảm thấy chúng ta cùng đoạn tụ đi, nữ nhân quá đáng sợ.”

Dương Nguyệt Minh ôm Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài, gả cho ta đi!”

Phương Mộ Thu thẹn quá hóa giận nhìn bọn họ, tức đỏ mặt: “Hai người các ngươi....”

Dương Nguyệt Minh: “Nhìn gì mà nhìn, Phát Tài của bọn ta đẹp hơn ngươi nhiều.”

Phương Mộ Thu run rẩy toàn thân: “Trục Lộc sơn trang sẽ không để các ngươi sống yên đâu!” Nói xong tức giận bỏ đi.

Dương Nguyệt Minh vỗ ngực: “Sợ ghê!”

Nhậm Tiểu Đao duy trì tư thế ôm hắn: “Ông chủ, ta đồng ý gả cho ngươi.”

Dương Nguyệt Minh mặt không biểu cảm đẩy hắn ra: “Đợi đến lúc nữ nhân trên thế giới chỉ còn mỗi Phương Mộ Thu, ta sẽ suy nghĩ.”

Địch Hưởng nhịn cười đi sang: “Hai vị, chuẩn bị dùng bữa thôi.”

Lạc Trục Trần cản Nhϊếp Tuyết Y trước cửa phòng nàng ta.

“Tuyết Y.” Lạc Trục Trần gọi.

Nhϊếp Tuyết Y dừng lại nhìn hắn ta: “Có chuyện gì?”

“Muội thật sự đào hôn chạy trốn sao?” Lạc Trục Trần cẩn thận chứng thực.

“Huynh không biết sao?”

“Ta tưởng là tin nhảm.” Lạc Trục Trần hiển nhiên hơi áy náy: “Hoặc là, muội chỉ nhất thời làm loạn....”

“Ta sẽ không lấy chuyện này ra làm loạn.” Nhϊếp Tuyết Y cắt ngang hắn ta.

“Vậy muội.... còn quay về không?”

“Không.” Nhϊếp Tuyết Y nhìn hắn ta: “Ta thay lòng rồi.”

Lạc Trục Trần kinh ngạc nhìn nàng ta.

Nhϊếp Tuyết Y không nói gì nữa, trực tiếp đi vào phòng, đóng cửa lại.

Lạc Trục Trần ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại, cả người đắm chìm trong cảm giác không chân thật.

Hắn ta quen biết Nhϊếp Tuyết Y đã lâu, chỉ là vẫn luôn tưởng rằng Nhϊếp Tuyết Y sẽ đứng bên cạnh Phương Mạc Hào.

Cho dù có thích đến mấy, hắn ta cũng không dám vượt lôi trì nửa bước, vốn dĩ tưởng rằng cuộc đời này chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả vào Trục Lộc sơn trang.

Cho đến khi hắn ta nghe được tin tức Nhϊếp Tuyết Y đào hôn, rõ biết mình không còn cơ hội, nhưng vẫn không hề do dự đi theo tin tức một đường đuổi đến Lạc Chiếu.

Lạc Trục Trần hơi do dự, hắn ta mơ hồ cảm thấy đây là cơ hội duy nhất trong đợi của mình, nhưng càng xem trọng, càng do dự.

“Ô, như vậy rồi ngươi còn không tỏ tình?” Dương Nguyệt Minh không biết từ đâu nhô ra.

Lạc Trục Trần hơi mất tự nhiên: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Đương nhiên là đến xem ngươi và Tuyết Y.” Dương Nguyệt Minh nói rất chi là đúng lý hợp tình, đến mức Lạc Trục Trần không có chỗ nào phản bác: “Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy các ngươi nói rõ chân tình, tiến độ này, ầy, đáng đời ngươi cô độc cả đời.”

“Nói bậy gì đó!” Cho dù đã quen không có gì ngăn được miệng Dương Nguyệt Minh, nhưng Lạc Trục Trần vẫn không nhịn được thở dài: “Ta chỉ lo lắng, tâm tư của Tuyết Y căn bản không giống ta.”

“Vậy cũng phải, lòng nữ nhân sâu như đáy biển.” Dương Nguyệt Minh nói: “Ta cũng không hiểu tại sao nàng ta không thích ta?”

Lạc Trục Trần cạn lời nhìn hắn: “Xem xong chưa?” “Xem xong rồi.”

“Vậy mau đi ăn đi, muộn thì cơm sẽ không còn đâu.”

“Ha ha ha, không sợ, ta đã kêu Phát Tài đến phòng ăn trước, giữ đồ ăn ngon lại cho ta.”

“........ Ngươi đúng thật là không xem mình là người ngoài ha.”

“Này.” Phương Mộ Thu cản Nhϊếp Tuyết Y vừa mới vào phòng.

Nhϊếp Tuyết Y liếc nàng ta, không lên tiếng.

“Ta đã phái người về sơn trang bẩm bảo với ca ca hành tung của tỷ, tỷ thức thời thì mau chóng về đi.”

“Bây giờ ngươi đang dùng thân phận gì nói chuyện với ta?” Nhϊếp Tuyết Y ngạo mạn nhìn nàng ta: “Không gả cho Phương Mạc Hào, chỉ luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng biểu tỷ, nếu bất hạnh gả vào Phương gia, ta cũng là tẩu tẩu ngươi, trưởng tẩu như mẹ, ta có quyền giáo huấn ngươi. Từ khi nào đến phiên ngươi dặn dò ta?”

“Nhϊếp Tuyết Y......” Phương Mộ Thu tức đỏ mặt: “Tỷ đắc ý cái gì? Tỷ tưởng tỷ gả vào Trục Lộc sơn trang sẽ thành chủ mẫu thật sao? Uyên Ương tỷ tỷ là tiểu thư thế gia hàng thật giá thật, cũng không đến lượt tỷ, tỷ bớt đắc ý cho ta.”

“Mộ Thu, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn không có hiểu biết vậy?” Nhϊếp Tuyết Y cười lạnh: “Sao còn tưởng Trục Lộc sơn trang là bảo bối vậy?”

“Tỷ nhớ những lời hôm nay tỷ nói cho ta, đợi ta nói với ca ca, đến lúc đó tỷ đừng cầu xin ca ca để tỷ quay về.” Phương Mộ Thu cắn răng nói.

Nhϊếp Tuyết Y trợn mắt, hai ngón tay phải kẹp một chiếc chuông trên vòng tay tay trái kéo nhẹ nhẹ, kéo ra một sợi dây mảnh mắt thường khó thấy, đến gần mặt Phương Mộ Thu, nói: “Nếu ngươi còn dám làm phiền ta, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.”

Phương Mộ Thu lùi về sau, võ công nàng ta cũng không yếu, nhưng còn lâu mới là đối thủ của Nhϊếp Tuyết Y, nhất là Kim Linh của Nhϊếp Tuyết Y, là Đoạt Hồn Chung nổi danh giang hồ.

Nhϊếp Tuyết Y thu hồi Kim Linh, trực tiếp bỏ đi.

Phương Mộ Thu bình thường chưa bao giờ tức giận như vậy, ngực kịch liệt phập phồng, đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Nhϊếp Tuyết Y, cái đồ vô liêm sỉ, tỷ đừng tưởng ta không biết tỷ cố ý ỷ lại Kiếm Thần sơn trang, Trục Trần ca ca không thèm thích kiểu nữ nhân dễ dàng thay đổi như tỷ đâu.”

“Vậy sao?” Nhϊếp Tuyết Y đột nhiên quay đầu, cười rạng rỡ: “Vậy ta không thể để ngươi thất vọng được.”