Chương 12: Tỏ tình

Nhậm Tiểu Đao đứng dậy, quay đầu gật đầu với Dương Nguyệt Minh, rồi lập tức chắp chéo hai tay, đặt trước vị trí đan điền, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt, các khớp ngón tay căng chặt, xung quanh người đột nhiên xuất hiện một dòng khí, quấn quanh hắn xoay tròn, dòng khí đó càng ngày càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, người xung quanh đều cảm thấy hình như có một luồng gió sắc bén không tầm thường thổi qua người.

Dương Nguyệt Minh hơi híp mắt lại.

Nhậm Tiểu Đao dường như không cảm thấy sự thay đổi quanh người mình, vẫn nhắm hai mắt, hơi ngước cằm lên, khuôn mặt hướng về phương xa.

Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, hô lên một tiếng, hai chưởng mạnh mẽ đập xuống đất, khe hở vốn dĩ đã nứt ra phát lên tiếng nổ vang “ầm ầm ầm” liên tiếp không dứt.

Cả mảnh đất đều nổ tung.

Mảnh đất to nhỏ không bằng nhau lật cả lên, bụi đất bay cuồn cuộn.

Nhậm Tiểu Đao hít sâu một hơi, thu hồi hai tay.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ, chỉ có Dương Nguyệt Minh bình tĩnh vỗ tay: “Không tệ không tệ.”

Xem một trận đấu chiêu thức cày đất đặc sắc, tiếp theo mọi người làm việc càng tích cực.

Cộng thêm đất bị mấy cao thủ lật một phen, hạ thấp xuống không ít độ khó, vì thế công việc cày đất hoàn thành xong trước dự tính.

Nửa tháng sau, mọi thứ trên Nhạn Lạc sơn đều theo kế hoạch thay đổi của Dương Nguyệt Minh, triệt để sửa đổi hình dạng.

Cây ăn quả đã trồng được, cũng có nhà vườn đặc biệt, phía dưới làm hàng rào như Dương Nguyệt Minh nói, nuôi mấy con gà bên trong.

Gia cầm như gà, vịt, heo, bò gì đấy đều vận chuyển trực tiếp từ thành Thải Châu đến, trong bãi chăn nuôi cỡ nhỏ đã được đóng hàng rào.

Nông điền dưới sự dẫn dắt của bốn cao thủ đứng đầu đã khai khẩn vượt tốc độ dự kiến, nhưng mà vẫn chưa trồng gì, Dương Nguyệt Minh bảo Địch Hưởng giúp đỡ tìm vài chuyên gia nghiên cứu thủy thổ nơi này một chút, đến lúc đó lại quyết định trồng cái gì.

Ao hồ nuôi cá con, vườn rau đã hạt giống rau dưa theo mùa, thôn Thạch Đầu vừa vặn có mấy thôn dân biết nuôi cá trồng rau, đỡ phải tìm viện trợ từ bên ngoài.

Phòng nát ngói bùn của các sơn tặc ở đều san bằng hết, xây một tòa sơn trang khí thế to lớn tại chỗ, kết cấu chủ lâu của sơn trang đều dùng gỗ đàn hương xây dựng, giá cả xa xỉ, khiến túi tiền của Dương Nguyệt Minh tốn một khoảng lớn.

Biển hiệu của sơn trang do chính tay Dương Nguyệt Minh viết, gọi là Tê Nhạn sơn trang.

Theo sự kiên trì của Tưởng Khinh Yên, trong chủ lâu giữ phòng cố định cho Dương Nguyệt Minh, Nhậm Tiểu Đao, Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y, để sau này bọn họ coi nơi này là nhà của mình, rảnh rỗi thì đến ở.

Dương Nguyệt Minh bọn họ cũng không từ chối.

Những sơn tặc khác thì ở lầu bên.

Ngoài ra, dưới sự đề nghị của Địch Hưởng và các thợ xây, trong khe núi theo kết cấu của thôn xóm, ở nơi không xa sơn trang xây thêm mấy dãy phòng mới, đón thôn dân của thôn Thạch Đầu đến ở.

Một là tiện chăm sóc lẫn nhau, hai là bây giờ cả sơn trang thêm rất nhiều đồ, cũng cần nhân thủ xử lý.

Người trong thôn Thạch Đầu dĩ nhiên rất thích, nửa tháng trước ăn không no mặc không ấm, bây giờ có phòng mới ở, có đồ ăn, còn có đất trồng, quả thực giống như nằm mơ.

Mấy người già kích động đến nỗi lệ nóng quanh tròng, gần như muốn quỳ lạy Dương Nguyệt Minh, dọa Dương Nguyệt Minh trốn trong sơn trang không dám gặp người.

Vì để chúc mừng sơn trang khánh thành, buổi tối Địch Hưởng đưa đệ tử của Kiếm Thần sơn trang tổ chức đêm hội lửa trại ở đất trống trong khe núi, mua rất nhiều đồ ăn thức uống, mời toàn bộ mọi người cùng tham gia.

Sơn tặc ở Nhạn Lạc sơn và thôn dân trong thôn Thạch Đầu lâu rồi chưa ăn một bữa tử tế, vui chết đi được, vây quanh Dương Nguyệt Minh và Lạc Trục Trần gọi Bồ Tát sống.

Tưởng Khinh yên đỉnh đạc ngồi trên đất, đại phác đao cắm dưới đất bên cạnh, cầm bát lớn chơi bao búa kéo uống rượu với sơn tặc dưới trướng.

Dương Nguyệt Minh ngồi xa xa, vừa gặm đùi gà vừa u oán nhìn Tưởng Khinh Yên, u ám lắc đầu: “Nữ nhân đáng sợ thật.” Ánh lửa của lửa trại chiếu lên khuôn mặt hắn, lúc sáng lúc tối.

Nhậm Tiểu Đao ngồi bên cạnh nướng khoai lang cho hắn, nghe vậy gật đầu: “Cho nên ngươi vẫn nên đừng say đắm tứ đại mỹ nhân gì nữa.”

Dương Nguyệt Minh lắc ngón tay: “Không được, còn Yến Phù Nhược, ta còn cơ hội.”

Nhậm Tiểu Đao quay đầu nhìn hắn, biểu cảm thành khẩn: “Ông chủ, đừng nói ta không nhắc ngươi, Yến Phù Nhược là lâu chủ của Yến Tử lâu, chủ của một phái, mức độ dũng mãnh thì....”

Dương Nguyệt Minh trừng hắn: “Ngươi đừng đe dọa ta! Không tận mắt nhìn thấy ta sẽ không chết tâm đâu!”

Nhậm Tiểu Đao không biết tại sao có hơi không vui, nói: “Tại sao ngươi cứ phải theo đuổi mấy mỹ nhân này chứ?”

Từ Ngọc Thâu Hương đến Nhϊếp Tuyết Y đến Tưởng Khinh yên, rồi lại đến Yến Phù Nhược chưa từng gặp mặt.

Nhậm Tiểu Đao cảm thấy Dương Nguyệt Minh theo đuổi mỹ nhân quả thực giống như ma chướng vậy.

Lại quên mất mình vốn dĩ là một bảo tiêu chỉ vì mục đích mà đến, điều hắn phải làm chỉ là lặng lẽ đứng ngoài quan sát, lại nghĩ cách tìm thứ mình muốn là được.

Chứ không phải như vậy, tham dự vào cuộc đời của hắn.

Dương Nguyệt Minh cắn một miếng thịt cuối cùng trên đùi gà, nhìn trăng sáng trên trời, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Không phải người xưa nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu sao!”

Tại sao hắn không gặp được hảo cầu?

Dương Nguyệt Minh cảm thấy thật bi thương.

Bên này Tưởng Khinh Yên thua, sảng khoái ngửa cổ uống hết rượu trong chén, quay đầu nhìn Dương Nguyệt Minh ăn dính dầu lên mặt, lại rót bát rượu đi tới chỗ Dương Nguyệt Minh.

“Nào, nhà giàu mới nổi, cạn chén rượu này.” Tưởng Khinh Yên bưng bát đến trước mặt Dương Nguyệt Minh.

“Cô đừng có bôi nhọ ta!” Dương Nguyệt Minh giận dữ nói: “Ta khí chất cao quý lãnh diễm, sao có thể là nhà giàu mới nổi.”

Tưởng Khinh Yên trực tiếp coi nhẹ lời nói của Dương Nguyệt Minh, đặt mông xuống ngồi cạnh hắn nói: “Vốn dĩ cảm thấy ngươi là tên quần áo lụa là, không ngờ ngươi cũng không tồi.”

Dương Nguyệt Minh đắc ý nói: “Sao nào, hối hận rồi? Muốn lấy thân báo đáp?”

Tưởng Khinh Yên vỗ vai hắn: “Ta chỉ thích cảm giác hài hước của ngươi.”

Dương Nguyệt Minh đau khổ nghiêng đầu sang.

Tưởng Khinh Yên đột nhiên nắm lấy tay hắn, Nhậm Tiểu Đao ngồi xem bên cạnh nhất thời trợn mắt, suýt nữa nhảy lên tách bọn họ ra.

Nhưng mà hắn nhịn được.

Tay Tưởng Khinh Yên rất dài, bởi vì quanh năm cầm đao, không mềm mại như mấy cô gái trước kia Dương Nguyệt Minh quen biết, nhưng cũng khiến hắn xao động.

“Nhà giàu mới nổi, cảm ơn ngươi.” Tưởng Khinh Yên nói thật lòng thật dạ, nàng ta không phải người giỏi ăn nói, trước giờ ra đường nhờ vào võ công cao cường, cả đường làm mưa làm gió, chưa từng nói đa tạ.

Lần này, nàng ta cảm tạ Dương Nguyệt Minh từ tận đáy lòng, nhưng mà nhiều hơn thì không nói ra được.

Dương Nguyệt Minh cũng không phải người cố chấp hình thức, khoảng thời gian hắn ở chung với Tưởng Khinh Yên cũng sớm đã biết con người nàng ta, nghe được câu này, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng cũng rất xúc động.

Hắn thở dài, hai mắt chân thành: “Tưởng đại hán, nếu như cô có thể không gọi ta là nhà giàu mới nổi nữa, có lẽ ta có thể cảm nhận ý cảm ơn của cô nhiều hơn.”

Tưởng Khinh Yên hiếm khi bật cười, vỗ vai hắn nói: “Sau này ở Nhạn Lạc sơn, ngươi chính là nhị đương gia.”

Cơ thể Dương Nguyệt Minh mạnh mẽ ngửa ra sau, hít sâu một hơi khí lạnh: “Khi nào ta nói muốn gia nhập phần tử bất lương các ngươi.”

“Thích làm thì làm.” Tưởng Khinh Yên đẩy hắn: “Dù sao sau này chỉ cần ngươi ở trong địa giới của Nhạn Lạc sơn thì chính là nhị đại vương của Nhạn Lạc sơn, hai mươi sơn... khụ, huynh đệ lớn nhất trên Nhạn Lạc sơn đều sẽ nghe ngươi.”

“Sơn tặc chính là sơn tặc, xem kìa, vọt đến đầu lưỡi rồi.” Dương Nguyệt Minh phản bác.

Tưởng Khinh Yên đứng dậy, nâng bát, cất cao giọng: “Các huynh đệ của Nhạn Lạc sơn nghe đây, sau này Kim Phú Quý chính là nhị đại vương của các ngươi, còn cả Lạc thiếu chủ và Tuyết Y, bọn họ là chủ nhân của Tê Nhạn sơn trang, chỉ cần bọn họ có dặn dò gì, có yêu cầu gì, các ngươi đều phải giúp đỡ hết sức.”

Sơn tặc của Nhạn Lạc sơn phần lớn là cuộc sống bức bách lên núi làm tặc, nửa đời chông chênh, may mà có Dương Nguyệt Minh và Lạc Trục Trần bọn họ, hôm nay cuối cùng cũng xem như có một nơi an ổn, cảm kích bọn họ không thôi, cho dù Tưởng Khinh Yên không mở miệng, bọn họ cũng hận không thể cúng kính bọn họ để báo đại ân đại đức.

Hiện nay Tưởng Khinh Yên vừa mở miệng, hai mươi mấy sơn tặc lần lượt phụ họa, giơ bát sứ lên hô: “Đại vương vạn tuế, nhị đại vương vạn tuế, Lạc thiếu chủ vạn tuế, Phát Tài ca vạn tuế, Tuyết Y cô nương vạn tuế.....”

Đám sơn tặc vừa mở miệng, thôn dân trong thôn Thạch Đầu cũng tự động gia nhập, bọn họ vốn dĩ đều dựa vào sự tiếp tế của những sơn tặc này, sống ngày tháng khổ sở.

Bây giờ cái gì cũng có rồi.

Ngày tháng như vậy bọn họ còn không dám tưởng tượng vào nửa tháng trước.

Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh được mọi người yêu quý như vậy, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Tên này, nửa tháng trước rõ ràng còn là nhà giàu mới nổi đắm chìm trong mỹ sắc bị Tưởng Khinh Yên xem thường!

Dương Nguyệt Minh không hưng phấn như trong tưởng tượng của bọn họ, bất ngờ che miệng, buồn bã nói một câu: “Đáng tiếc các ngươi đều không phải mỹ nữ.”

Nhậm Tiểu Đao: “........”

Quả nhiên, vẫn không nên ôm kỳ vọng quá cao với người khác.

Ánh trăng như nước, Nhạn Lạc sơn đêm nay vô cùng náo nhiệt.

Khi đã say rượu, Tưởng Khinh Yên đột nhiên gọi Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao đang ăn cánh gà, Dương Nguyệt Minh đã hơi say, cả người dựa trên vai hắn, hình như ngủ rồi.

“Ngươi cưới thê chưa?” Tưởng Khinh Yên nói thẳng.

Nhậm Tiểu Đao sững sờ, trả lời như thật: “Chưa.”

Tưởng Khinh Yên khựng lại, mặt hơi đỏ: “Nhạn Lạc sơn còn chưa có áp trại tướng cao, ngươi thành thân với ta được không?”

Mẹ ơi, cô nương, cô trực tiếp quá rồi!

Nhậm Tiểu Đao bị chấn động tại chỗ, nhất thời không biết trả lời thế nào mới tốt.

Tưởng Khinh Yên thấy hắn không nói gì, nắm lấy cổ tay hắn nói: “Ta thích ngươi.”

Nhậm Tiểu Đao cảm thấy, bình thường Dương Nguyệt Minh theo đuổi tỏ tình với các muội muội, so với Tưởng Khinh Yên thì còn yếu hơn nhiều.

Nhậm Tiểu Đao đang suy nghĩ làm sao từ chối uyển chuyển, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói u ám của Dương Nguyệt Minh: “Tưởng đại hán, cô thật sự cảm thấy Phát Tài tốt hơn ta sao?”

Dương Nguyệt Minh không biết đã tỉnh từ khi nào, bĩu môi nhìn Nhậm Tiểu Đao được Tưởng Khinh Yên nắm cổ tay, thở dài một hơi: “Ta cảm thấy giang hồ này tràn ngập ác ý với ta.”

Nhậm Tiểu Đao vội vàng rút tay về: “Ông chủ, ngươi đừng hiểu lầm, không phải như vậy đâu.....”

Tưởng Khinh Yên trừng mắt nhìn Nhậm Tiểu Đao vẩy tay mình ra, lập tức hiểu ra.

“Xem ra ta không phải mẫu hình ngươi thích.” Tưởng Khinh Yên nhẹ nhàng nói, lập tức cười lạnh, vỗ vai Dương Nguyệt Minh: “Nhà giàu mới nổi, Phát Tài ca giúp ngươi báo thù rồi, chúng ta huề.”

Dương Nguyệt Minh ôm vai Tưởng Khinh Yên nói: “Xem ra tối nay chúng ta đều là người thất tình trong trời đất, nào, cạn, cạn.”

Nhậm Tiểu Đao nhìn người ban nãy còn đang tỏ tình với mình bây giờ đang uống rượu với ông chủ của mình, còn mình vốn là nhân vật chính của câu chuyện thì hoàn toàn bị xem nhẹ.

Nhậm Tiểu Đao nhìn lên trời, trăng sáng vẫn tròn như vậy.

À, ông trời, xin hãy cho một luồng sấm sét đến đánh chết ta đi!