Chương 14: Vô Dương

“Phát Tài, ta nghe nói trên Châu Xuyên có nhiều cô gái Thải Châu dáng xinh mặt đẹp, ngươi nói xem ta có thể tìm được lão bà ở đây không.” Dương Nguyệt Minh vừa đi vừa hăng hái nhảy nhót.

Hắn mới đến thành Thải Châu không lâu đã nghe ngóng từ Địch Hưởng, thành Thải Châu tiếp giáp Châu Xuyên, nổi danh sản xuất nhiều ngọc trai, còn trong thành cùng nổi danh với ngọc trai dĩ nhiên là các cô gái Thải Châu trẻ trung xinh đẹp, lả lướt nhiều vẻ rồi.

Bởi vì vậy mới sáng sớm Dương Nguyệt Minh đã hăng hái đá văng cửa phòng Nhậm Tiểu Đao xông vào, lúc đó Nhậm Tiểu Đao đang ngồi thiền, bị hắn dọa như vậy đầu bốc khói, xém chút tẩu hỏa nhập ma.

Lần này sắc mặt Nhậm Tiểu Đao còn hơi tái, khuôn mặt mệt mỏi khinh bỉ Dương Nguyệt Minh: “Ông chủ, tại sao mỗi lần lời nói rất bình thường đều bị ngươi nói thành đáng khinh như vậy nhỉ?”

“Sao có thể!” Dương Nguyệt Minh trừng hắn: “Ta cao quý ưu nhã như vậy.”

Chắc là lúc không mở miệng!

Nhậm Tiểu Đao lặng lẽ phản bác.

Thành Thải Châu là nơi phồn hoa, vì sản xuất ngọc trai nổi tiếng xa gần, là trọng trấn kinh tế nơi này, phố xá ngang dọc trong thành, chợ san sát nhau, trên đường không ít nữ tử tuổi xuân đầu đội đấu lạp, thân khoác áo choàng lướt qua.

Dương Nguyệt Minh nhìn đến nỗi hai mắt phát sáng, chỉ thiếu không chảy nước miếng.

“Phát Tài, ta yêu thành Thải Châu.” Dương Nguyệt Minh huých vai Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao nhún vai: “Tình yêu của ngươi luôn luôn đến mãnh liệt đi cũng ào ào.... lần này ngươi có thể yêu bao lâu?”

“Còn có thể yêu thêm ba ngàn năm nữa!” Dương Nguyệt Minh không thèm để ý sự châm chọc của Nhậm Tiểu Đao, trực tiếp chen vào trong một cái sạp nhỏ đầy người vây quanh.

“Đến đây đến đây, mua không rời tay, nhìn chuẩn một chút, bảo đảm một đêm phát tài không phải mơ.....” Chủ quầy úp ngược ba cái bát sứ lên bàn, nhưng thấy gã lập đi lật lại bát sứ, không ngừng thay đổi vị trí, thủ pháp cực nhanh, khiến người ta hoa mắt lộn xộn, mơ hồ có thể thấy một viên ngọc trai bóng lưỡng lăn qua lăn lại giữa ba cái bát.

Một đám người vây xem chủ quầy trên tay nắm tiền đồng bạc vụn, nhìn chằm chằm mấy cái bát trong tay chủ quầy không tha, dưới tiếng hô của chủ quầy đặt bạc trong tay vào phía trước một cái bát trong đó.

“Đây là cược ngọc trai ở thành Thải Châu, cược xem viên ngọc trai đó ở dưới cái bát nào, đoán trúng có thể thắng tiền.” Nhậm Tiểu Đao vừa giả thích cho Dương Nguyệt Minh, đột nhiên sau lưng bị người ta kéo.

Hắn quay đầu lại nhìn, một tên tiểu khất cái đang ở ngoài đám người ra hiệu với hắn, Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh đang xem hăng hái, không chú ý đến hắn, liền lặng lẽ lui ra khỏi đám người, đi với tiểu khất cái.

Dương Nguyệt Minh còn không biết bảo tiêu của mình đã chuồn mất, đang hăng hái lấy ra một tấm ngân phiếu chuẩn bị đánh cược, không chú ý phía sau có một đôi tay đang mò vào túi tiền của hắn.

Đôi tay đó thấy sắp đắc thủ, đột nhiên có một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay đó xoay một cái, tiếng “rắc rắc” vang lên, tiếng khớp xương rõ rệt gãy giòn tan, tiểu tặc kia lập tức nghẹn ngào hô tha mạng.

Nam tử thanh niên vặn tay nó hừ lạnh một tiếng nói: “Cút.”

Lúc này Dương Nguyệt Minh mới chú ý động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại, đã thấy nam tử thanh niên kia mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Thiếu thành chủ, công lực ngài thụt lùi rồi.”

“Mẹ ơi.” Dương Nguyệt Minh giống như bị dẫm phải đuôi vậy, cất bước muốn chạy.

Tiếc rằng võ công hắn bị hạn chế, căn bản không chạy được bao xa.

Nam tử thanh niên kia chậm rãi đi sau hắn, nhìn có vẻ không khác gì tản bộ.

Dương Nguyệt Minh chạy một đoạn ngắn, phát hiện mình căn bản không chạy nổi, dứt khoát không chạy nữa, dừng lại khoanh tay, ngước cổ nhìn nam tử thanh niên: “Trọng mặt liệt, nếu không phải ca ca ta phong bế võ công ta, ta không đánh ngươi quỳ xuống mới lạ.”

Trọng Vô Dương vẫn không có biểu cảm gì: “Chính vì thành chủ phong bế võ công của ngài, mới phái ta tìm ngài về. Nếu không chỉ có thành chủ đích thân xuất ngựa mới có thể phân cao thấp với ngài.”

Dương Nguyệt Minh được tâng bốc khuôn mặt phơi phới, sau lập tức phẫn nộ: “Ài, tiểu gia ta thật sự là hổ xuống đồng bằng bị khuyển khinh.”

Trọng Vô Dương nhìn dáng vẻ Dương Nguyệt Minh cúi đầu ủ rũ, ánh mắt hơi cảm động, giọng điệu dịu dàng hơn: “Thiếu thành chủ, ta từ trong thành một đường đuổi đến đây, biết ngài chịu không ít khổ, ngài đừng giận dỗi với thành chủ nữa, theo ta về đi.”

“Cái rắm, ta chịu khổ hồi nào.” Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Không có chuyện của ca ca ta, không biết ta còn tiêu sái như thế nào.”

“Ta một đường đuổi đến, phát hiện có một đám người vẫn luôn truy sát ngài. Ngài võ công bị phong, lúc nào cũng có nguy hiểm, vẫn nên về thành đi.” Trọng Vô Dương ngôn từ khẩn thiết, sự quan tâm trong ngữ khí lại không thể giả dối.

“Có người vẫn luôn truy sát ta?” Dương Nguyệt Minh nhíu mày: “Không thể nào, ta chỉ gặp một lần......”

“Những người khác đều bị ta gϊếŧ hết rồi.” Trọng Vô Dương nói: “Hơn nữa, những người đó, có một phần dùng võ công của thành Minh Nguyệt.”

“Có ý gì?” Mặt Dương Nguyệt Minh không tin.

“Chuyện này còn đang điều tra, người truy sát ngài thân phận không rõ, sợ là có liên quan đến Minh Nguyệt châu mất tích ở bên ngoài.”

“Minh Nguyệt châu.....” Dương Nguyệt Minh trầm ngâm, nhớ đến những lời Ngọc Thâu Hương nói trước khi lâm chung, đột nhiên ý thức được có lẽ đằng sau di ngôn của Ngọc Thâu Hương còn có càng nhiều bí mật.

“Người có thể dùng võ công của thành Minh Nguyệt, tuyệt đối không phải hạng hời hợt, mặc ta có thể chống cự hạng tôm tép, nhưng nếu chủ nhân đằng sau hiện thân, ta cũng chưa chắc là đối thủ....”

“Ai cần ngươi bảo vệ.” Dương Nguyệt Minh chặn lại lời còn chưa nói xong của Trọng Vô Dương: “Bảo tiêu của ta võ công tốt lắm.”

“Tên khất cái đó.....” Trọng Vô Dương không đồng ý.

“Nè, ngươi đừng bôi nhọ Phát Tài, mặc dù hắn nghèo kiết xác, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo tiêu của ta!” Dương Nguyệt Minh bĩu môi lại bổ thêm một đao cho Trọng Vô Dương: “Hơn nữa ta cảm thấy hắn thuận mắt hơn ngươi nhiều.”

Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Trọng Vô Dương cuối cùng cũng có chút kinh ngạc: “Lúc trước ngài chưa từng cảm thấy nam nhân thuận mắt?”

“Vậy sao?” Dương Nguyệt Minh chống cằm: “Vậy nhất định là vì ta chưa gặp được Phát Tài.”

Nắm tay Trọng Vô Dương hơi cuộn lại: “Thiếu thành chủ, người đó sợ là có ý đồ bất lương.....”

“Cút đi, cái loại theo dõi điên cuồng như ngươi mới gọi là có ý đồ bất lương!”

Mắt Trọng Vô Dương tối đi, miệng thầm nói “Thứ tội”, đột nhiên vỗ một chưởng lên vai Dương Nguyệt Minh.

“Trọng Vô Dương, mẹ nó ngươi......” Trước mắt Dương Nguyệt Minh tối sầm, trực tiếp ngã vào lòng Trọng Vô Dương.

Trọng Vô Dương cẩn thận ôm Dương Nguyệt Minh, đang định rời đi, lại thấy Nhậm Tiểu Đao không biết ở đâu nhảy ra, sắc mặt bất thiện ngăn cản hắn ta.

Mặc dù mặt mũi hắn anh tuấn, nhưng một thân mộc mạc, nhìn thoáng qua thấy không thuận mắt, nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn kỹ lại khiến người ta sợ hãi.

Nhưng Trọng Vô Dương không động đậy, chỉ hờ hững nhìn hắn.

“Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Nhậm Tiểu Đao nhìn Dương Nguyệt Minh được hắn ta ôm trong lòng, quả thực hận không thể lập tức nhào tới vỗ một chưởng tới nam nhân mặt liệt xa lạ này.

“Không liên quan đến ngươi.” Trọng Vô Dương vừa dứt lời, đột nhiên Nhậm Tiểu Đao bay tới.

“Thả hắn ra.”

Trọng Vô Dương không ngờ thân pháp Nhậm Tiểu Đao lại nhanh như vậy, lập tức kinh ngạc, mất thời cơ.

Võ công hắn ta cực kỳ tốt, chỉ dựa vào hai chưởng vốn có thể đấu một trận với Nhậm Tiểu Đao, nhưng một tay hắn ta bảo vệ Dương Nguyệt Minh nên bị thiệt, sau mười chiêu đã rơi xuống thế hạ phong.

Nhậm Tiểu Đao nhìn có vẻ chiếm được ưu thế, nhưng hắn lo lắng tổn thương Dương Nguyệt Minh, đánh nhau cũng gò bó tay chân, khiến tình thế giằng co.

May mà Địch Hưởng nghe tin đưa đệ tử Kiếm Thần thế gia đến.

Địch Hưởng vốn dĩ nhận được tin tức ói có cao thủ đánh nhau trong thành Thải Châu, vội vàng dẫn đệ tử trong môn đến duy trì trật tự, không ngờ vừa gặp lại lại khách của Kiếm Thần thế gia, lập tức hạ lệnh mấy đệ tử bao vây Trọng Vô Dương lại.

Trọng Vô Dương vốn đã đánh mệt, bị bao vây tấn công, để lộ cửa trống, không thể không phân tâm bảo vệ.

Nhậm Tiểu Đao nắm bắt cơ hội, duỗi tay đoạt lại Dương Nguyệt Minh.

Người đã đến tay, chỉ sợ tổn thương hắn dù chỉ một chút, Nhậm Tiểu Đao thấy có người canh chừng Trọng Vô Dương, nên không tham chiến nữa, ôm Dương Nguyệt Minh về thẳng Kiếm Thần thế gia.

Nhậm Tiểu Đao vừa về Kiếm Thần thế gia, đã chạy thẳng tới phòng Dương Nguyệt Minh để hắn nằm xuống, lại tỉ mỉ bắt mạch cho hắn, thấy không có hao tổn gì mới thở phào.

Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết y cũng chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Trục Trần hỏi.

Nhậm Tiểu Đao đơn giản nói lại một lần chuyện xảy ra.

“Ngươi nói có cao thủ thần bí muốn bắt Phú Quý?” Nhϊếp Tuyết Y hỏi.

Nhậm Tiểu Đao gật đầu: “Hơn nữa đường lối võ công của người đó hơi tương tự tháp Giáng Ma, sợ là có điều kỳ lạ.”

“Lại là người của tháp Giáng Ma?” Lạc Trục Trần oán giận.

“E là không phải.” Nhậm Tiểu Đao cũng khó hiểu: “Võ công của người đó đơn thuần, hoàn toàn khác hẳn cảm giác tà ma ngoại đạo của tháp Giáng Ma, hơn nữa hắn ta cũng không làm hại ông chủ Kim.”

Đang nói chuyện thì Địch Hưởng đã quay về phục mệnh.

“Bắt được người chưa?” Lạc Trục Trần hỏi.

Địch Hưởng lắc đầu, hổ thẹn nói: “Bọn ta không phải đối thủ của hắn ta.”

“Trên giang hồ còn có một vị cao thủ như vậy, mà chúng ta lại chẳng hay biết gì.” Lạc Trục Trần âm thầm kinh ngạc.

“Xem ra phải đợi Phú Quý tỉnh lại rồi hỏi thôi.” Nhϊếp Tuyết Y nói.

Tối đó, sau khi Dương Nguyệt Minh tỉnh nhân cơ hội bên cạnh không có ai, thu dọn bọc quần áo nhỏ của mình chuẩn bị bỏ trốn, vào lúc hắn lén lút sắp ra tới viện, đột nhiên nghe thấy từ góc hành lang vang lên tiếng của Phương Mộ Thu.

Mặc dù Dương Nguyệt Minh không hứng thú với Phương Mộ Thu nhưng nửa đêm canh ba một nữ tử không ở yên trong phòng ngủ hầu như chẳng có chuyện gì tốt, nhất là kiểu như Phương Mộ Thu.

Vì thế Dương Nguyệt Minh nhìn bọc hành lý nhỏ trong tay mình, quyết định vẫn nên nghe lén một chút.

“......Ngươi, đợi thổi thuốc mê vào phòng của Nhϊếp Tuyết Y, rồi bỏ nàng ta vào phòng của Kim Phú Quý, hôm sau ta dẫn Trục Trần ca ca đến bắt gian, hừ, ta xem đến lúc đó nàng ta còn dám quấn lấy Trục Trần ca ca không, cũng đừng hòng gả vào Trục Lộc sơn trang nữa......”

Không biết là ai ở cùng với Phương Mộ Thu, người đó đáp lại, rồi lui xuống hành động.

Thật độc ác! Ngay cả danh tiếng của người ta cũng không quan tâm!

Dương Nguyệt Minh oán giận, sau đó lập tức cười gian, đến phòng của Nhậm Tiểu Đao.