Chương 11: Thi đấu

“Không làm nữa, không làm nữa, cày đất thật sự không phải việc người làm.” Ngũ Hoa đại vương vốn dĩ hăng hái bừng bừng dẫn một đám tiểu đệ cùng nhau cày đất thở hổn hển chạy về, vừa chạy vừa lau mồ hôi, gương mặt mập mạp đỏ ửng, xem ra đã mệt rồi.

“Ôi, thịt ngũ hoa, ngươi cũng yếu quá rồi đấy.” Dương Nguyệt Minh vươn tay chọt vào cái bụng của Ngũ Hoa đại vương: “Thịt trên bụng ngươi khi nào mới có thể giảm đây!”

Dương Nguyệt Minh có vóc dáng rất xuất sắc, Ngũ Hoa đại vương bị hắn lại gần chọt bụng, mặt hơi đỏ lên, vội vàng né tránh: “Nè nè, thịt này đều ăn bằng nguyên liệu thật sự mà ra, không nỡ giảm!”

Dương Nguyệt Minh phì cười, lại tới gần nghiêm túc nói: “Thịt ngũ hoa, ngươi phải học cách vứt bỏ, trong sinh mạng, có vài thứ, không nên lưu luyến.”

Nói xong còn nhéo bụng gã: “Ví dụ như, bụng mỡ.”

Mặt Ngũ Hoa đại vương càng đỏ, may mà vốn dĩ mặt gã đã đỏ bừng bừng, mọi người cũng không thấy được sự thay đổi.

Trái lại là Nhậm Tiểu Đao hơi khó chịu, kéo Dương Nguyệt Minh về, nắm lấy tay hắn sờ vào bụng mình: “Ông chủ, gần đây ta cũng cảm thấy mình có hơi béo, ngươi sờ thử xem có phải có mỡ rồi không?”

Dương Nguyệt Minh dĩ nhiên càng hứng thú với mấy tầng mỡ của Ngũ Hoa đại vương hơn, không tình nguyện sờ Nhậm Tiểu Đao, nháy mắt nhảy lên đuổi theo Nhậm Tiểu Đao đánh: “Khoe cơ bụng, vô sỉ!”

Trái ngược với sự thuận lợi triển khai của các công việc khác, công việc đào đất tiến triển thật sự khá chậm, đám sơn tặc không có kinh nghiệm trồng trọt, người già ở thôn Thạch Đầu lại không đủ sức, nhân thủ thợ thủ công mà Kiếm Thần sơn trang đưa đến cũng không đủ, mà diện tích đất ruộng quá cần sinh lực.

Vì thế, Dương Nguyệt Minh quyết định tổ chức một cuộc thi đấu đào đất.

Hắn phân phần đất đã lên kế hoạch làm ruộng chia thành bốn miếng, lại tập hợp đám sơn tặc của Nhạn Lạc sơn và thôn Thạch Đầu lại phân làm bốn đội, lần lượt có bốn cao thủ đứng đầu là Nhậm Tiểu Đao, Lạc Trục Trần, Nhϊếp Tuyết Y và Tưởng Khinh Yên, mỗi người phụ trách một miếng đất, thi đấu ai khai khẩn xong trước.

“Được rồi, trước khi thi đấu chính thức bắt đầu, chúng ta để đội trưởng các đội bộc lộ tài năng trước, biểu diễn cách thức đào đất, cổ vũ cho mọi người.” Thân là trọng tài của trận thi đấu này, Dương Nguyệt Minh bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế gỗ khắc hoa văn mới đem tới, phe phẩy cái quạt hương bồ rách trộm của một thôn dân trong đó, còn có tiểu cô nương đứng sau bóp vai cho hắn.

Tiểu cô nương trông cũng bình thường, nhưng thắng ở trắng nõn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bóp vai rất nhập tâm.

Xung quanh đất ruộng đều là người, ngoài trừ người tham gia thi đấu, những người khác trên núi cũng tạm dừng công việc trên tay đến xem.

Mọi người đều là lần đầu nhìn thấy trận đấu như vậy, cảm thấy rất hứng thú, toàn bộ hưng phấn không thôi, thậm chí còn tự lập đội cổ vũ cho người thân bạn bè.

Hiện trường tiếng người ầm ĩ, không khí sôi động.

Dương Nguyệt Minh nói xong, chỉ Lạc Trục Trần nói: “Trục Trần, ngươi lên trước.”

Lạc Trục Trần nhìn hắn, chắc chắn trăm phần trăm là Dương Nguyệt Minh cố ý, nhưng mà hắn ta cũng không nhăn nhó, nhận lấy trường kiếm Địch Hưởng đưa cho, lưu loát vãn một đóa kiếm hoa (*), đón nhận một tràng hoan hô.

(Vãn kiếm hoa/Kiếm hoa nhất vãn: chiêu xoay kiếm vòng tròn trong phim kiếm hiệp á chị em)

Địch Hưởng làm một động tác tay, tất cả đệ tử của Kiếm Thần sơn trang tại đây lập tức hô hào: “Thiếu chủ uy vũ, thiếu chủ vạn tuế.”

Chân Lạc Trục Trần nhất thời lảo đảo, hắn ta nhớ Địch quản gia của Kiếm Thần thế gia rõ ràng là một người rất nghiêm khắc, sao cũng có mặt này, vừa nghĩ vừa nhìn Dương Nguyệt Minh đang gặp bắp ngô, hai ngày nay Địch Hưởng đi chung với Dương Nguyệt Minh, nhất định là bị hắn lây hư rồi!

Lạc Trục Trần cảm thấy mình tìm được chân tướng, quả thực muốn một kiếm đâm vào Dương Nguyệt Minh.

Nhưng mà đi chung với Dương Nguyệt Minh lâu như vậy, sự nhẫn nại cũng trở nên tốt, Lạc Trục Trần hít sâu một hơi, ngự chân khí, khẽ quát một tiếng, sử dụng khinh công độc môn, mũi chân điểm nhẹ bay lên.

Thân thể hắn ta lăng không trên không, trường kiếm bay lượn không ngừng, kiếm ảnh tán loạn, giống như tuyết lớn dày đặc mà đến, quang ảnh giao thoa, càng lúc càng nhanh, cuối cùng cả người chỉ còn lại một cái bóng bay nhanh mờ ảo, cùng với kiếm quang lóe lên, lạnh lẽo.

Trên đất ruộng, bỗng dưng xuất hiện khe rãnh ngang dọc giao thoa, giống như có một thanh đao khổng lồ không thấy được đang bổ xuống đất vậy.

Chính là Đãng Trần thức thứ mười một của Kiếm Thần thế gia danh chấn giang hồ.

Mọi người vây xem đều là bách tính bình thường, chưa từng thấy võ học kinh người như vậy, nhất thời đều kinh ngạc nói không thành lời, toàn bộ ngừng thở, mở to mắt ra nhìn.

Chỉ có Dương Nguyệt Minh vẫn đang bình tĩnh gặm bắp ngô, tiểu cô nương xoa bóp cho hắn cũng nhìn quên công việc, Dương Nguyệt Minh bất mãn vỗ mu bàn tay tiểu cô nương nói: “Tiếp tục đi.”

Lúc này tiểu cô nương mới vội vàng bắt đầu xoa bóp đầu cho hắn, lại vì Dương Nguyệt Minh chạm vào mu bàn tay cô mà tim đập thình thịch.

Lạc Trục Trần vẫn đang tiếp tục, khe rãnh trong đất càng ngày càng nhiều, cho đến khi cả mặt đất đều giống như bị chém hết một lượt, Lạc Trục Trần mới hét lớn một tiếng, trường kiếm bay cao cao, cắm nghiêng xuống đất, còn bản thân hắn ta thì phiêu nhiên rơi xuống bên cạnh trường kiếm, như cổ thụ cao ngất trong gió mạnh, đứng sừng sững, góc áo còn bay bay, giống như kiếm thần.

Mọi người rất lâu vẫn chưa nói gì, Nhϊếp Tuyết Y chạy đến quan tâm nói: “Trục Trần, vết thương của huynh không sao chứ.”

Lạc Trục Trần thu mắt cười nhẹ: “Đều là mấy chiêu hoa mỹ thôi, không sao.”

Nụ cười đó giống như nụ hoa mới hé, vượt qua khói bụi, rơi vào trong mắt Nhϊếp Tuyết Y.

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Địch Hưởng đúng lúc lại làm ra một động tác tay, vì thế đệ tử Kiếm Thần thế gia càng dồi dào sức lực: “Thiếu chủ uy vũ, thiếu chủ vạn tuế!”

“Chà, làm giá y cho Lạc Trục Trần thôi!” Dương Nguyệt Minh tiện tay cầm bắp ngô gặm được một nửa chỉ Nhϊếp Tuyết Y: “Người tiếp theo, Tuyết Y.”

Lạc Trục Trần nhìn vòng tay trên tay trái Nhϊếp Tuyết Y, mặc dù Kim Linh Ti rất tiện sử dụng lúc gϊếŧ người, lực sát thương đỉnh đỉnh, nhưng mà khai hoang... hình như không được đâu.

Dương Nguyệt Minh vui sướиɠ khi người ta gặp họa: “Tuyết Y, đáng tiếc không phải thi đấu cắt dưa hấu, nếu không cô nhất định có thể đứng thứ nhất.”

Nhϊếp Tuyết Y hừ lạnh, giơ tay lên: “Không sao, ta có thể cắt đầu ngươi.”

Dương Nguyệt Minh rụt về sau, một tay che cổ: “Cấm uy hϊếp trọng tài.”

Nhϊếp Tuyết Y đi tới đứng thẳng trên miếng đất nàng phụ trách, nàng trông rất xinh đẹp, tư thái thướt tha, một thân bạch y phiêu phiêu, đứng ở đó như vậy giống như tiên nữ hạ phàm, lập tức dẫn đến một tràng hoan hô.

Nàng không để ý tiếng nói của người bên cạnh, đột nhiên xoay người, lăng không nhảy lên, xoay lượn bay múa, chạy giữa đất ruộng, giống như bướm trắng bay lượn.

Mọi người nhất thời ngây ngẩn.

Đột nhiên, tiếng chuông vang lên, Kim Linh trên cổ tay bay ra, cuốn một cái cuốc bên cạnh, đột nhiên rút về, tự mình bay đến tiếp nhận cái cuốc, dùng sức đập xuống đất. Một tiếng “rầm” vang lên, giữa đất bùn đất tung tóe, lập tức xuất hiện một cái hố to.

Dương Nguyệt Minh run rẩy, mặt buồn rười rượi: “Ta biết ngay nữ nhân bạo lực này mà, tiên nữ hạ phàm gì đó đều là ảo giác!”

Nhϊếp Tuyết Y đập xong cái hố, dũng mãnh ném cuốc đi, ngước mặt nói: “Vỗ tay đâu?”

Mọi người rét lạnh, lập tức vỗ tay.

Lạc Trục Trần ra hiệu với đệ tử Kiếm Thần thế gia, chúng đệ tử lập tức đồng thanh hô lên: “Tuyết Y cô nương, tiên nữ hạ phàm!”

Dương Nguyệt Minh đau khổ che mặt: “Tình yêu thật sự rất mù quáng!”

Sau Nhϊếp Tuyết Y đến lượt Tưởng Khinh Yên.

Danh dũng mãnh của Tưởng Khinh Yên chỉ có hơn chứ không kém Nhϊếp Tuyết Y, mặc dù cùng là một trong tứ đại mỹ nhân của giang hồ, nhưng không xinh đẹp thoát tục giống Nhϊếp Tuyết Y, dung mạo của Tưởng Khinh Yên cực kỳ diễm lệ, một thân hồng trang đứng bên ngoài, khí thế bức người, đại phác đao kinh người càng khiến không ít người lần đầu nhìn thấy phải hít một hơi khí lạnh.

Năm nay, sao mà người càng xinh đẹp càng đáng sợ vậy!

Có còn cho người ta cưới thê không!

Ngũ Hoa đại vương dẫn đầu đám sơn tặc hô: “Đại vương đại vương đỉnh đỉnh, vừa xinh đẹp vừa có thể gϊếŧ!”

Mọi người: “......”

Dương Nguyệt Minh yên lặng dựng ngón cái: “Trình độ từ ngữ này không hổ là sơn tặc.”

Phong cách của Tưởng Khinh Yên rất trực tiếp, ngự chân khí, bổ đại phác đao thuận theo một hàng bên cạnh chém xuống, theo tiếng lưỡi đao và bùn đất, đất đá vang lên, trên đất lập tức xuất hiện mấy vết hố sâu.

Lại là một nữ nhân bạo lực!

Dương Nguyệt Minh quả thực không còn mắt nhìn tiếp nữa.

Đợi Tưởng Khinh Yên chém xong cả đường, cả mảnh đất quả thực giống như bị lăng trì qua vậy!

Thảm không nỡ nhìn!

Tưởng Khinh Yên nhìn, hài lòng cất đao.

Mọi người cứng đờ vỗ tay.

Dương Nguyệt Minh càng cứng đờ tuyên bố người tiếp theo là Nhậm Tiểu Đao.

Dương Nguyệt Minh phẩy cánh tay nói: “Phát Tài, đừng làm ta mất mặt!”

Nhậm Tiểu Đao chớp mắt: “Ông chủ, không có ai cổ vũ cho ta.”

So với Kiếm Thần gia chủ và lão đại Tưởng Khinh Yên, Nhậm Tiểu Đao quả thực thế đơn lực mỏng.

Tốt xấu gì cũng là bảo tiêu của mình, khí thế nhất định không thể thua, vì thế Dương Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, thổi cho Nhậm Tiểu Đao nụ hôn: “Phát Tài yên tâm, ta mở cửa sau cho ngươi.”

Lạc Trục Trần: “......”

Nhϊếp Tuyết Y: “......”

Tưởng Khinh Yên: “....”

Địch Hưởng ho nhẹ mấy tiếng, thay gia chủ nói ra lời trong nội tâm: “Kim huynh đệ, ngươi công khai gian dối như vậy, không thích hợp nhỉ!”

“Vậy sao? Dương Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, hai tay áp sát bên miệng, nhỏ giọng nói với Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài đừng sợ, ta lén lút mở cửa sau cho ngươi.”

Mọi người: “......”

Dương Nguyệt Minh vỗ vai Địch Hưởng: “Đa tạ Địch quản gia nhắc nhở.”

Địch Hưởng mặt không biểu cảm lui xuống.

Nhậm Tiểu Đao vui mừng khôn xiết đi đến miếng đất mình phụ trách, Dương Nguyệt Minh và hắn ở chung cũng được một thời gian rồi, cũng chưa thấy hắn dùng vũ khí, cơ bản đều dựa vào hai chưởng đánh thiên hạ, bình thường đánh nhau còn đỡ, muốn cày đất thì thiệt thòi rồi.

Nhậm Tiểu Đao lặng lẽ quỳ xuống đất, nhìn mặt đất một hồi, mọi người nhìn nhau, so với hành vi tàn bạo của mấy người trước, hành vi của Nhậm Tiểu Đao khiến người ta hơi khó hiểu.

Nhậm Tiểu Đao nhìn một hồi, hít sau một hơi, hai tay đặt chéo trước ngực, vận khí, không khí xung quanh dường như đều ngưng trệ vào khoảnh khắc ấy, sản sinh lực nến nặng nề, mái tóc vốn dĩ bay theo gió của hắn cũng ngưng lại tĩnh lặng giữa không trung.

Lặng yên không một tiếng động, nhưng cảm giác áp bức trong không khí truyền đến vẫn khiến mọi người không tự chủ được ngừng hô hấp.

Mấy vị cao thủ đã có thể cảm nhận được nội lực hùng hồn đó, đều không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù Dương Nguyệt Minh bị phong bế võ công không thể cảm nhận, nhưng có thể từ trong động tác của Nhậm Tiểu Đao nhìn ra được chân khí dời núi lấp biển.

“Ầm”, một tiếng động lớn vang lên, hai chưởng của Nhậm Tiểu Đao vỗ xuống đất, cả mảnh đất nhẹ nhàng run rẩy, miếng đất trước mặt hắn vang lên tiếng “đùng đùng”, né ra một khe đất dài.

Mấy cao thủ đều sợ hãi, nội lực như vậy, võ lâm hiện tại, cho dù là cao thủ thành danh đời trước cũng không thấy nhiều.

Đương nhiên trong mắt người bình thường đang vây xem, biểu hiện và kết quả như vậy không đặc sắc bằng mấy người trước.

Nhưng mà Nhậm Tiểu Đao chỉ quỳ ở đó, nhìn khẽ nứt trên đất bĩu môi, mặt bất mãn.

Dương Nguyệt Minh rớt bắp ngô mới gặm xong, nhanh chóng đi tới bên cạnh Nhậm Tiểu Đao, vỗ vỗ vai hắn nói: “Trệ trướng.”

Nhậm Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm hơi kinh ngạc.

Dương Nguyệt Minh quỳ xuống, kề bên tai hắn nói thầm, Nhậm Tiểu Đao lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng nói: “Được, ta thử xem.”

Dương Nguyệt Minh sờ đầu hắn: “Trẻ nhỏ dễ dạy.” Rồi lập tức thối lui.