Chương 12: Nam thần bóng rổ

Văn phòng giáo viên.

Thầy Ngô đưa thẻ cơm cho Mạc Vũ, nhắc nhở về một số quy định của trường học. Mạc Vũ đứng một bên vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại sầu não không thôi.

Sau khi thầy Ngô nói xong còn tâm lý hỏi cậu: "Em có muốn hỏi thêm gì không?"

Mạc Vũ chờ câu này đã lâu, lập tức trả lời: "Thưa thầy, có thể sắp xếp cho em phòng kí túc xá khác được không ạ?"

"Phòng hiện tại của em có vấn đề gì sao?" Thầy Ngô hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ nghi ngờ.

"Dạ thì... Phòng 305 đó..." Mạc Vũ ấp úng không biết nói sao cho phải, người của phòng đó còn chưa đυ.ng tay đυ.ng chân với cậu mà cậu đã vội bỏ chạy rồi. Giờ hỏi lí do cậu không biết có nên trả lời rằng bọn họ ở quá dơ không nữa."

Thầy Ngô lấy tay xoa nhẹ thái dương. Vì Mạc Vũ mới nhập học nên bất đắc dĩ phải xếp cậu vào căn phòng đó. Trước kia người nào chuyển tới phòng 305 cũng đều xảy ra xô xát, chủ yếu là bị học sinh cũ trong phòng bắt nạt. Có trường hợp không chịu nổi còn phải chuyển trường.

Thầy Ngô tất nhiên không muốn học sinh của mình rơi vào trường hợp như vậy. Thầy hiếm khi gỡ bỏ nét vui vẻ trên mặt xuống, thở dài: "Khó lắm, thầy có thể giúp em nói với ban quản lý kí túc gỡ tên của em khỏi danh sách phòng hiện tại, nhưng thực sự đã hết phòng rồi, thầy cũng không còn cách nào khác."

Mạc Vũ cúi đầu thật thấp, rầu rĩ.

"Liệu có thể ở chung với một bạn trong lớp được không ạ?" Cậu bẽn lẽn hỏi, vẫn giữ cho mình một hi vọng.

"Em có thể thấy giường kí túc rất nhỏ, sao mà vừa được hai người con trai chứ? Ây da, hay là em chịu khó trải nệm ngủ, chứ ngủ chung chật chội như vậy thấy thương quá... Em cứ ngủ dưới sàn đi, thầy sẽ giúp nói một tiếng với ban quản lý."

Mạc Vũ khẽ thở phào, nói: "Vậy thầy giúp em nhé! Em sẽ chuyển tới phòng 178 ạ."

Thầy gật đầu, Mạc Vũ nói lời cảm ơn rồi cúi đầu đi ra.

Đã là ba giờ chiều, Tống Hân chắc đang đánh bóng rổ ở sân bóng. Mạc Vũ nhìn vào tài khoản của mình vì đóng học phí mà bay sạch, sầu não không thôi. Nhưng đầu cậu chợt nhảy số, rất nhanh đã chạy tới căn tin mua hai chai nước.

Sân bóng rổ của Nhất Trung đặt ở hai nơi, một là trong phòng thể thao, hai là sau tòa học phía Nam. Mạc Vũ lựa chọn đi tới sân bóng lộ thiên trước, may mắn thì có thể sẽ gặp được Tống Hân.

Sân bóng ngồi kín ba hàng ghế phía dưới, đa phần là nữ sinh rảnh rỗi đến đây ngắm trai đẹp. Mỗi lần có chàng trai nào đó ghi điểm các cô gái đều cổ vũ nhiệt tình.

Mạc Vũ nhìn qua đội bóng một lượt liền dễ dàng nhìn thấy Tống Hân trong sân. Vóc dáng của anh nổi bật, nhìn từ xa giống như tượng điêu khắc đẹp hoàn mĩ.

Khuôn mặt Tống Hân cũng rất đẹp, không ít nữ sinh mê luyến anh ta.

Tóc rẽ mái phập phồng theo từng nhịp điệu của Tống Hân. Anh luồn lách khéo léo, vươn người nhận bóng từ đồng đội, sau đó nhảy lên thật cao ném bóng vào rổ, ghi điểm.

Mạc Vũ dõi theo từng cử chỉ của anh. Cảm thán đây đúng là nam thần bóng rổ, soái khí ngút trời.

"Cậu thấy không? Tống Hân thật ngầu, cậu còn do dự mà không tỏ tình?"

Hai nữ sinh đứng đằng sau đang nói về Tống Hân, Mạc Vũ chợt nổi lên hứng thú với câu chuyện này, dỏng tai chờ đợi câu trả lời của bạn nữ.

"Cậu ấy đáng sợ như thế, biết bao nhiêu người tỏ tình cậu ấy đều từ chối rất phũ phàng, mình cũng đâu ngốc mà đâm đầu vào..."

"Biết đâu cậu là ngoại lệ thì sao?"

"Ngoại lệ gì chứ? Đến cả hoa khôi của trường cậu ấy còn không thèm để vào mắt, sao có thể thích mình được? Cậu không thấy khi đưa nước cho Tống Hân các nữ sinh đều phải giữ khoảng cách sao? Lỡ đυ.ng chạm cậu ấy lại nổi cáu lên, rất đáng sợ." Bạn nữ thở dài, sau đó nói tiếp: "Với lại cậu ấy ngốc như thế, căn bản đứng chung một chỗ với tớ không hề hợp, thích một người chỉ vì khuôn mặt thì đâu có đáng..."

Mạc Vũ nghe đến đây liền phì cười, chê Tống Hân ngốc tại vì cậu ta đứng nhất từ dưới đếm lên đó sao?

Mạc Vũ nhìn bóng dáng của Tống Hân, thất thần một lúc lâu. Đến khi nghe tiếng hét chói tai từ bốn phía xung quanh cậu mới giật mình hồi thần lại.

"Aaaaa Hân Ca ơi em yêu anh!"

"Tuyệt vời quá đi, đúng là nam thần của lòng tôi (´∩。• ᵕ •。∩`)"

"Chồng ơi qua đây nhận nước của em nè."

"..."

Tống Hân vừa ghi được cú ném ba điểm, kết thúc hiệp một của trận đấu, mọi người hú hét như vậy cũng là lẽ thường tình vì trông nó thật ngầu.

Mạc Vũ tiến tới đứng cạnh viền sân bóng, nhiều nữ sinh khác cũng chạy ra sân muốn đưa nước cho nam mình thầm thích. Tống Hân được rất nhiều nữ sinh vây quanh. Giống như lời bạn nữ lúc nãy nói, mọi người biết giữ khoảng cách, không hề đυ.ng chạm vào người Tống Hân.

Tống Hân nhận lấy khăn từ đồng đội lau đi mồ hôi trên mặt và cổ. Vóc dáng cao 1m88 bị vây quanh bởi các bạn nữa đáng yêu mét sáu, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn. Anh liếc ngang qua viền sân bóng, chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trên tay người ấy còn cầm hai chai nước.

Mạc Vũ chạm ánh mắt anh, khóe môi cậu liền nhếch lên, mỉm cười. Anh đi thẳng đến chỗ cậu, giật lấy chai nước, uống một hơi hết hơn nửa chai.

Sau khi uống xong còn cẩn thận đưa lại cho Mạc Vũ, cậu vui vẻ nhận lấy, tiện thể nói: "Đừng quên trả tiền."

Tống Hân hơi khựng lại, bàn tay dựng ngón cái lên. Chai nước lọc rẻ tiền qua tay của cậu có thể độn giá gấp ba. Không tồi, rất biết cách kinh doanh.

Tống Hân biết rõ suy nghĩ của Mạc Vũ, cũng chiều theo ý cậu, nhanh chóng móc điện thoại ra bắn qua cho cậu một số tiền, sau đó khoác vai cậu rời khỏi sân bóng.

"Cậu đi đâu vậy? Không chơi nữa à?" Mạc Vũ bị Tống Hân khoác vai, nửa lôi nửa kéo miễn cưỡng đi theo anh.

"Chơi đủ rồi, nóng nực quá, tôi muốn đi tắm."