Chương 11: Lớp mới

Mạc Vũ dùng đũa bới cơm trong khay, giọng rầu rĩ: "Cũng không hẳn là tôi sợ bọn họ, nhưng phòng đó quá bẩn, với lối sống như thế cho dù dọn cũng nhanh chóng đâu lại vào đấy thôi. Họ còn hút thuốc, tôi ngửi mùi thuốc không được. Nói chung là căn phòng cực kì tệ, tôi không muốn quay lại đó một chút nào."

"Vậy thì tối nay ngủ ở giường tôi đi."

Lời đề nghị của Tống Hân làm Mạc Vũ há hốc mồm. Nhớ ngày nào ai đó còn không cho cậu vào địa phận trên tầng hai, vậy mà giờ lại để cậu ngủ chung giường?

Thấy ánh mắt ngờ vực của Mạc Vũ, Tống Hân không chút lưu tình gõ vào trán cậu một cái, giọng cười cợt: "Đang nghĩ linh tinh gì đúng không? Tôi ít khi ở lại kí túc xá lắm, chỉ có thứ năm ban quản lí đi kiểm tra tôi mới ở lại thôi."

Mạc Vũ vẫn ngẩn ngơ, thắc mắc: "Vậy cậu ngủ ở đâu?"

Tống Hân bật cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của cậu: "Tôi có nhà riêng ở bên ngoài, hiểu chưa đồ ngốc này!"

"Gì chứ? Ai ngốc hả?" Mạc Vũ làm vẻ mặt tức giận, Tống Hân càng được đà cười lớn hơn.

Trình Luân từ xa nhìn hai người vui vẻ, hắn cụp mắt xuống, nhanh chóng rời đi.

"Mau ăn cho xong rồi kiểm tra tin nhắn đi kìa." Tống Hân đã ăn xong phần của mình, lên tiếng nhắc nhở Mạc Vũ.

"Ừm..."

Mạc Vũ lấy điện thoại ra, hàng loại tin nhắn và cuộc gọi được gửi tới từ Tống Hân. Đáng chú ý là tiền trong tài khoản của cậu tăng lên rất nhiều.

"Sao cậu chuyển nhiều thế?" Mạc Vũ mắt sáng lên, long lanh như chú mèo nhỏ.

"Thưởng cho cậu đó." Tống Hân nhìn dáng vẻ muốn chảy nước miếng của Mạc Vũ, trong lòng tự nhiên lại muốn chuyển cho cậu thật nhiều tiền.

"Cảm ơn phú nhị đại hào phóng."

Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người trở lại kí túc xá để chuyển đồ của Mạc Vũ sang phòng Tống Hân. Trình Luân muốn giúp một tay, nhưng lại bị Tống Hân lạnh lùng từ chối. Mạc Vũ cười ái ngại, nhanh chóng cuỗm hết đồ của mình chạy đi.

Tống Hân tới tủ quần áo, đẩy đồ của mình sang một bên, dành một nửa tủ để Mạc Vũ xếp đồ. Mạc Vũ tự nhiên cảm thấy Tống Hân đáng ghét ngày trước bây giờ thật đáng yêu.

Sợ mình đến mọi người sẽ cảm thấy phiền, Mạc Vũ bẽn lẽn hỏi: "Tôi ở đây bạn cùng phòng cậu sẽ không nói gì chứ?"

"Không sao đâu, bọn họ dễ tính lắm." Tống Hân nói xong còn quay sang đám bạn cùng phòng: "Có đúng không?"

"Đúng đúng! Cậu cứ ở đây đi, đừng ngại."

Mạc Vũ thở phào một hơi, nhưng cậu đâu biết rằng, lúc nãy ba người họ đã bị Tống Hân tra tấn tâm lý trong nhóm chat như thế nào.

Nào là phải quan tâm đến Mạc Vũ một chút, không được hút thuốc trong phòng, không được bắt nạt cậu ấy...

Một giờ chiều, mọi người lần lượt tới lớp học để nhận sách vở. Sân trường chưa đông đúc lắm vì lớp 10 vẫn chưa nhập học.

Hai người cùng nhau sánh bước. Tiết trời nóng nực khó chịu, lòng bàn tay Mạc Vũ đổ một chút mồ hôi, cậu thuận tay lau đi, chân bước dài trên dãy hành lang để sớm tới lớp học.

Mạc Vũ mặc quần tây áo sơ mi trắng, trông đẹp đẽ chỉnh tề, Tống Hân bên cạnh mặc đồng phục trường, cà vạt thắt một cách tùy ý. Anh cao hơn cậu rất nhiều, phải nói là soái khí ngút trời, khuôn mặt mang vẻ lưu manh của học sinh cá biệt.

Tống Hân dẫn Mạc Vũ vào lớp, trong lớp là một mảnh hỗn độn, phần lớn là điên cuồng mượn đề chép bài tập hè. Cảnh tượng này thật quen thuộc, đa phần mỗi sáng đến lớp đều có những thành phần khóc lóc phàn nàn về bài tập chưa làm của mình, sau đó sẽ mượn vở của đứa học giỏi bên cạnh để chép theo.

Bài tập hè đến bây giờ mới làm, Mạc Vũ cạn lời luôn.

Sự xuất hiện của Mạc Vũ làm bầu không khí lặng đi một chút, sau đó liền bùng nổ.

"Aaaaaa trông đẹp trai chưa kìa!!!"

"Nhìn ngoan quá!!!"

"Ôi học sinh giỏi trong lời đồn của thầy cô đây sao? Thật chuẩn gu tôi."

Trong lớp ồn ào náo nhiệt. Có lẽ Mạc Vũ chưa biết lí do cậu được chào đón như vậy. Chính là vì từ đầu giờ chiều tới giờ, thầy cô nào đi ngang qua lớp cũng nói về Mạc Vũ, còn sẵn tiện tiết lộ cậu là một học sinh siêu giỏi. Với lớp 11a5 luôn bị các lớp khác chèn ép, thì bây giờ ngoài Nghi Vương ra đã xuất hiện thêm một nhân vật có thể cứu vớt cái lớp này.

Trường trung học phổ thông Thiên Hà có biết bao nhiêu là nhân tài, nhưng trùng hợp thay, hầu hết tất cả học sinh đứng bét khối đều học lớp 11a5. Nhiều lần giáo viên yêu cầu tách lớp, nhưng đều bị trì hoãn bởi lời thề "nhất định từ ngày mai chúng em sẽ cố gắng hết sức" của bọn họ, chỉ cần không tách lớp thì 11a5 cái gì cũng dám nói, chỉ là không làm được.

Mạc Vũ nhận mưa lời khen của mọi người, trên mặt hiện lên sắc ửng hồng. Cậu theo chân Tống Hân đến bàn cuối tổ một, ngại ngùng ngồi xuống.

Lần đầu tiên có cảm giác được chào đón như vậy, thật là xấu hổ quá đi!

Thầy Ngô vào lớp làm không khí náo nhiệt dịu đi một chút. Mặt thầy rất hiền, trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng.

Thầy đứng khoanh tay cạnh bàn giáo viên, đợi lớp yên lặng hẳn mới bắt đầu nói.

"Lớp chúng ta có thêm một học sinh mới, bạn ấy vừa thi khảo sát hai tuần trước. Đề khảo sát của trường ta luôn rất khó, và bạn ấy đạt số điểm gần tối đa."

Không ngoài dự đoán, cả lớp liền ồ lên.

"Mạc Vũ, em lên đây giới thiệu một chút đi." Thầy Ngô nở nụ cười niềm nở, mắt híp lại trông như một sợi chỉ nhỏ. Mạc Vũ hơi ngại, chậm rãi bước lên bục giảng.

Tống Hân nằm dài trên bàn, nhìn theo bóng lưng Mạc Vũ, anh có thể thấy rõ tai cậu đang đỏ lên.

Viên phấn trong tay ghi từng nét chữ lên bảng đen. Chữ rất đẹp, nét mảnh và đều, đẹp như vẻ ngoài của Mạc Vũ vậy.

Tên Mạc Vũ được ghi rõ ràng trên bảng. Cậu quay mặt xuống dưới, ánh mắt lúng túng không biết nên nhìn chỗ nào, sau đó dứt khoát nhìn vào khoảng không, bắt đầu giới thiệu.

"Mình là Mạc Vũ, mới tới còn nhiều thứ không biết, mong các cậu giúp đỡ." Nói xong còn làm động tác cúi đầu tiêu chuẩn.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

"Cảm ơn em, em về chỗ ngồi được rồi." Thầy Ngô vỗ vỗ vào vai cậu trấn an, sau đó nói tiếp: "Thầy cho các em tự lựa chọn chỗ ngồi, nhưng chỉ học kì một thôi nhé! Còn học kì sau thầy sẽ dựa vào học lực của các em để sắp xếp. Bây giờ các em đi theo hàng, đến phòng trống cuối hành lang nhận sách vở. Đến lượt lớp chúng ta rồi."

Cả lớp hô lên tiếng "dạ" thật lớn, chen chúc nhau đi ra khỏi cửa lớp.

"Trong lớp chỉ còn mình chỗ của tôi còn trống thôi." Tống Hân nhếch khóe môi.

Mạc Vũ nhìn Tống Hân, vậy là hai người sẽ ngồi cùng bàn với nhau sao? Cậu không muốn dính lấy tên đáng ghét này nữa đâu! Nhưng ít ra như vậy cũng tốt, ngồi cạnh người mình đã quen thuộc, vẫn đỡ hơn người xa lạ mới bắt đầu làm quen.

Ánh nắng chói chang chiếu xuống hành lang dài, Mạc Vũ nhìn bóng người đi qua đi lại, đọng lại trong mắt là một cảm xúc mông lung khó tả.