Chương 13: Trà sữa

Tống Hân vừa về phòng đã vội lấy đồ chạy vào phòng tắm. Mạc Vũ dù không vận động đánh bóng cũng nóng đến chảy mồ hôi. Cậu lấy quạt nhỏ trong cặp ra, tay áp sát quạt vào mặt cho mát.

Cũng không thấy hiệu quả gì mấy, chỉ mát mỗi mặt, người cậu vẫn nóng bừng cả lên.

Mạc Vũ đưa mắt quan sát kĩ phòng kí túc xá. Phòng khá rộng, có bốn giường được thiết kế theo kiểu bàn học ở dưới, giường ngủ ở trên. Như vậy mỗi lần học ở phòng vẫn có không gian thoải mái, chỉ là lúc lên xuống giường hơi bất tiện một chút.

"Mạc Vũ, Mạc Vũ!"

Mạc Vũ nghe có người gọi tên mình, theo phản xạ nhìn ra phía cửa. Là Trình Luân.

"Có chuyện gì sao?" Mạc Vũ đi ra khỏi phòng, tò mò hỏi.

Trình Luân đứng thẳng lưng, đưa tay đẩy gọng kính màu vàng. Trên tay hắn cầm một ly trà sữa, môi nở nụ cười ấm áp.

Trái ngược với màu da ngăm lúa mạch của Tống Hân, da Trình Luân trắng, cả người toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Đặc biệt nụ cười của hắn có thể đốn gục hàng ngàn nữ sinh.

"Có cái này cho cậu." Trình Luân nói rồi để trà sữa vào tay Mạc Vũ. Đến khi cậu phản ứng lại thì trà sữa đã nằm trong tay, phả ra hơi mát cùng mùi dâu dễ chịu.

Mạc Vũ nắm chặt ly trà sữa, có chút xúc động.

Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng Trình Luân đối xử với cậu rất tốt, cũng giúp đỡ cậu nhiều. Nhưng điểm trừ là hắn sơ hở ra là nắm cổ tay cậu.

"Cảm ơn cậu." Mạc Vũ không muốn nợ người khác quá nhiều. Thấy dáng vẻ xua tay không có gì của Trình Luân, Mạc Vũ nói tiếp: "Hôm nào rảnh tôi mời cậu bữa cơm nhé?"

"Được thôi." Trình Luân ngay lập tức đồng ý, còn vui vẻ xoa đầu cậu.

Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng, Tống Hân mặc bộ quần áo đơn giản đi ra, vừa đi vừa lau tóc. Không thấy Mạc Vũ trong phòng, anh nhìn ra phía cửa vô tình bắt gặp hình ảnh Trình Luân xoa đầu Mạc Vũ.

Trong lòng anh suy nghĩ hai người này có vẻ thân thiết, giống như quen biết đã lâu. Tống Hân không có ấn tượng gì với Trình Luân, nhưng anh vẫn biết từ học kì hai lớp 10 hắn luôn tỏ thái độ chán ghét, thường xuyên kiếm chuyện và cố ý làm anh bị trừ điểm vô cớ. Với cái cách sống bất cần đời của Tống Hân thì anh cũng không mấy để tâm, cùng lắm là bị thầy cô mắng chửi vài câu.

Tới khi Mạc Vũ quay trở lại phòng thì Tống Hân cũng đã lau khô tóc, ngồi bên bàn học chơi game.

Đá trong ly trà sữa tan bớt làm bên ngoài vỏ ly là một tầng nước li ti. Mạc Vũ hút một ngụm, ngọt đến rùng mình. Cậu híp đôi mắt lại, vui vẻ uống đồ ngon. Cảm giác mát lạnh trôi theo cổ họng tới tận dạ dày.

"Tống Hân, cậu muốn uống không?" Mạc Vũ đưa ly trà sữa qua trước mặt Tống Hân, mùi dâu thoảng qua mũi anh man mát, anh đang bận chơi game liền lắc đầu, xua tay ý bảo cậu tự uống.

________

Chiều tà dần buông xuống, xa xa vẫn còn vương chút ánh đỏ của mặt trời. Mạc Vũ chán nản ngồi trên giường Tống Hân xem bọn Minh Nghị đánh bài.

Sau khi ăn xong bữa chiều Tống Hân liền biến đi đâu mất, để lại Mạc Vũ bơ vơ ở trong phòng.

Mạc Vũ đoán rằng Tống Hân đã về nhà.

Cậu leo xuống giường chuẩn bị đi tắm. Trong tủ quần áo nhỏ xếp đầy ắp đồ của hai người, còn có mùi bột giặt nhàn nhạt thoảng qua mũi.

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Bên ngoài là tiếng nói cười của ba người đang chơi bài. Mạc Vũ xoa lên người sữa tắm mùi đào, rất thơm.

"Hân Ca, cậu ôm tấm nệm lớn như vậy qua đây làm gì?"

"Đúng đó, với cả giường cậu có nệm rồi mà?"

Có vẻ Tống Hân đã về, Mạc Vũ giảm nhỏ nước lại, dỏng tai lên nghe.

"Cho Mạc Vũ, thầy Ngô nói thứ năm ban quản lý đi kiểm tra Mạc Vũ phải ngủ dưới sàn. Yêu cầu của kí túc xá là đầy đủ sĩ số và không ngủ chung."

Cậu lấy khăn tắm lau sạch nước trên người, chậm rãi mặc quần áo vào. Thì ra Tống Hân về nhà là để lấy nệm cho cậu. Mạc Vũ không nghĩ Tống Hân lại tốt với cậu đến vậy.

Mười phút sau Mạc Vũ bước ra khỏi nhà tắm, tay ôm theo thau đồ ra ngoài ban công. Tống Hân cùng Mạc Vũ chạm mắt, anh đang nhàn nhã đứng hút thuốc, nhìn thấy Mạc Vũ thì dập điếu thuốc đi, giấu đầu thuốc vào lòng bàn tay.

Ban công thoảng mùi thuốc lá, Mạc Vũ hơi nhăn mặt, cậu kìm nén đi tới chỗ dây phơi quần áo, móc đồ lên rồi đi ra.

Tống Hân nhìn bộ đồ thể thao của mình được giặt sạch sẽ mới được Mạc Vũ treo lên, trong lòng có một cảm giác hài lòng không diễn tả được.

Anh đi vào phòng, nhét điếu thuốc đang hút dở vào bao thuốc còn hơn mười điếu, thẳng tay vứt vào sọt rác.

Sau này không cần đến nó nữa.

Mạc Vũ đang loay hoay tìm chỗ cất tấm nệm. Tống Hân thấy vậy liền nói: "Cậu gấp vào rồi để trên nóc tủ là được."

Nóc tủ hơi nhỏ nhưng có thể miễn cưỡng để được. Mạc Vũ lấy khăn lau bàn của Tống Hân giặt sạch, sau đó lau nóc tủ vài ba lần. Ngoài nệm ra còn có thêm cả chiếu và gối, chăn nhỏ cho mùa hè. Rất tinh tế, không cần Mạc Vũ phải mua thêm thứ gì.

"Cảm ơn cậu." Mạc Vũ khẽ nói.

"Không có gì, cậu ở đây có thể dễ dàng hầu hạ tôi." Tống Hân nói xong bày ra vẻ mặt không thể gian hơn.

Mạc Vũ liền đáp lại: "Đúng là không có gì tốt đẹp đến với tôi."