Sáng sớm Lịch Ngạn dậy trễ đã vội vàng đến M&M. Trong nhà chỉ còn một mình Cẩm Nguyệt. Cô cảm thấy buồn chán nên pha trà mang ra vườn ngồi vừa nhâm nhi tách trà nóng thơm ngon vừa tận hưởng không khí trong lành.
Căn biệt thự của Lịch Ngạn không có lấy nổi một người giúp việc.
Không đúng… không phải không có mà là do Lịch Ngạn không thích nên một tuần họ đến dọn dẹp một lần. Còn bữa ăn thì tên Lịch Ngạn đó là chuyên gia đến nhà riêng của cô ăn trực. Đúng là làm mất hình tượng “Tổng Tài Lạnh Lùng” trong lòng cô. Không hiểu sao năm 16 tuổi cô lại ngưỡng mộ hắn…
Khu vườn này hoa cỏ rất đẹp, đẹp nhất vẫn là bồn hoa cẩm tú cầu do chính tay Lịch Ngạn săn sóc. Cẩm Nguyệt chống tay lên cằm nhìn những đóa hoa tú cầu kia. Cẩm tú cầu thường sống ở thời tiết lạnh, mà nhà riêng của Lịch Ngạn lại ở ngay khu có thời tiết nóng, rất dễ úa tàn… nhưng vì Vy Linh thích nên anh đã mang nó về trồng chăm sóc kĩ càng trong suốt 4 năm nay.
Cẩm Nguyệt chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ghen tị với Vy Linh… nhan sắc cô không thua kém, tài năng cũng không, không thua về cái gì cả… đáng tiếc… cô lại thua về mặt chiếm lấy trái tim một người đàn ông.
- Em đang làm gì vậy? - Trầm ngâm một lúc, lại bị giọng nói yêu mị của Lịch Ngạn cắt ngang.
Cẩm Nguyệt ngạc nhiên, sao bỗng nhiên nay anh lại về sớm vậy? Mới mười giờ trưa anh đã về?
- Anh về sớm vậy? Tôi vẫn chưa nấu gì cả…
- Không cần đâu, lát nữa có cuộc hẹn với Thần tổng, tôi về lấy tài liệu sẵn tiện đưa em đi ăn cơm trưa.
Cẩm Nguyệt gật đầu cho qua, vì mấy chuyện này nói với cô cũng như chén nước đổ đi. Cô đâu quan tâm anh đi gặp đối tác hay làm gì. Ngày thường cũng đâu báo cáo với cô. Hôm nay đột nhiên lại báo cáo, chắc không phải Lịch Ngạn thật sự xem cô là vợ rồi chứ?
- Ồ, vậy anh đi đi. Tôi lười đi!
Cẩm Nguyệt bày ra bộ mặt lười biếng ngã dài trên bàn.
Lịch Ngạn thấy thế cũng gật đầu rồi vào nhà lấy tài liệu.
Mới phút trước là cho phép cô ở nhà, phút sau lại trở mặt bắt buộc Cẩm Nguyệt đi thay đồ. Con người Lịch Ngạn thất thường còn hơn phụ nữ!
Cẩm Nguyệt thay bừa một bộ đồ bộ nhìn qua đã thấy tồi tàn kinh khủng. Lịch Ngạn cốc vào đầu cô: “Em ăn mặc cho tử tế vào!”
Lịch Ngạn đương nhiên biết Cẩm Nguyệt là không muốn đi nên mới ăn mặc như đi chợ. Cũng không biết từ đâu ra bộ đồ bộ tồi tàn như vậy…
Nhưng lần gặp mặt này nhất định phải có cô.
Cô khó chịu quay vào đi thay ra cái váy tử tế. Đột nhiên nhận ra gì đó liền xoay lại lườm anh:
- Anh lại dùng tôi để che chắn!
Sao cô lại không nghĩ đến việc cũ nhỉ? Lúc trước mỗi lần đi gặp đối tác nữ anh đều mang cô theo mục đích là để đuổi mấy bà cô đó. Nhưng từ khi anh quen Vy Linh hầu như việc đó không xảy ra nữa… chắc cũng vì thế mà cô quên béng đi việc này.
Lịch Ngạn nghe thế cũng điềm tĩnh trả lời:
- Em nên nhớ hiện tại em đang là vợ tôi đấy!
- Vợ cái con khỉ, ai cũng biết rằng vợ anh là Cẩm Đào…!
Lịch Ngạn chỉ nhếch mép bí hiểm không nói gì thêm. Anh nhìn cô với ánh mắt đểu cáng, thần bí luồng tay ôm eo cô.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Cẩm Nguyệt đã muốn hét toáng lên, Lịch Ngạn chết tiệt đau chết cô rồi!! Cẩm Nguyệt cô không sợ Lịch Ngạn làm gì cả chỉ sợ mỗi cái bóp eo. Eo là điểm yếu duy nhất của cô!
Cũng may tên họ Lịch còn lương tâm chỉ bóp một cái. Bắt gặp vẻ mặt đau đớn của Cẩm Nguyệt, Lịch Ngạn đắc ý cười khẩy:
- Nếu em để tâm thì tôi có thể nói với đám nhà báo đăng bài đính chính rằng em mới là vợ tôi!
Cẩm Nguyệt biết tên nhiều tiền này chỉ nói điêu hoặc muốn trêu cô hoặc có thể là thật nhưng dễ gì anh làm vậy? Ngày cưới của anh và Cẩm Đào cô bị chỉ trích thế nào anh có lên tiếng đâu? Chỉ mới trôi qua ba ngày, đã thay đổi suy nghĩ ư? Cô tin chắc.
- Thôi không cần, lão già Cẩm Thừa sẽ gϊếŧ tôi mất!
Cẩm Nguyệt gạt bàn tay của Lịch Ngạn ra khỏi eo mình, cô thờ ơ cho rằng đó chỉ là đùa và đi thẳng ra xe ngồi đợi trước.
Lịch Ngạn nhìn theo bóng lưng cô, trên môi cười có một nụ cười bí ẩn. Anh lấy chiếc điện thoại ra ấn vài cái, tự nở nụ cười bí hiểm rồi cất điện thoại vào lại túi, thản nhiên đi ra xe. Thấy cô ngồi ở hàng ghế sau Lịch Ngạn ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại ngồi ở đó? Lên ghế phụ lái ngồi.
Cẩm Nguyệt nhìn anh, anh quên rồi? Trước kia anh cấm cô lên ghế phụ lái ngồi, giờ lại trở mặt? À nói ra mới nhớ…đã rất lâu rồi anh và cô chưa đi cùng một xe.
Thấy Cẩm Nguyệt vẫn ngồi bất động ở hàng ghế sau Lịch Ngạn lại lên tiếng:
- Em còn ngồi bất động ở đó nữa tôi xuống bồng em lên đấy!
Tuy nghe Lịch Ngạn nói vậy nhưng Cẩm Nguyệt vẫn không động đậy, bao năm chiếc ghế đó thuộc về Vy Linh giờ cô lên ngồi chẳng khác nào là kẻ thay thế.
- Anh bồng không nổi tôi!
Cẩm Nguyệt liếc anh một cái “thả” nhẹ một câu nói ngang ngược hòng chọc anh phát bực. Không phải do Cẩm Nguyệt mập, cũng không phải do anh bồng không nổi mà là do anh không nở để cô ngồi lên ghế phụ lái.
Thấy vẻ mặt bị trúng tim đen của anh, Cẩm Nguyệt lại mỉa thêm một câu.
- Đừng cố gượng ép bản thân, anh bạn già à!
Cô còn thân thiện nháy mắt một cái với anh. Sắc mặt Lịch Ngạn ngây tức thì đen sầm lại.
Ngay sau đó có một người đàn ông lạ ngồi vào ghế tài xế, bóng dáng Lịch Ngạn cũng xuất hiện bên cạnh cô. Cẩm Nguyệt vẫn chưa định hình lại đã bị Lịch Ngạn làm đơ người. Anh ngã đầu xuống gối đầu lên đùi cô.
Cẩm Nguyệt đương nhiên không đồng ý muốn đẩy ngay cái đầu sắt này ra khỏi đùi.
- Anh thiếu ngủ à?
Lịch Ngạn đắc ý đá mắt lại, anh khép đôi mi vờ đang ngủ nhưng vài giây sau liền đáp lời cô:
- Cẩm Nguyệt, chồng nằm lên đùi vợ là chuyện bình thường!
Cẩm Nguyệt vươn tay định đánh vào cái mã tuyệt phẩm của Lịch Ngạn. Nhưng rồi cô bất lực đành mặc anh tùy ý. Dù sao hiện tại cô cũng trong thân phận Lịch thiếu phu nhân, ở đây còn có tài xế lạ không thể cứ cãi nhau với tên họ Lịch ngang ngược này.
Đến điểm hẹn, cô và Lịch Ngạn ngồi trong phòng chờ đám người “Thần tổng” cả tiếng cũng chẳng thấy bóng dáng của người bên TM. Cẩm Nguyệt mất kiên nhẫn cô đứng dậy muốn bỏ đi liền bị Lịch Ngạn giữ lại.
- Bọn họ tới rồi!
Nghe Lịch Ngạn nói vậy Cẩm Nguyệt xoay người về vị trí ngồi, cô thừa biết rõ người mất kiên nhẫn là Lịch tổng đây nhưng do công ty TM đang là công ty xếp hạng hai sau M&M nên…? Nên vì cái gì? Dù gì cũng đứng sau công ty của anh rồi? Còn tiếc nuối chi mấy hợp đồng? Chẳng lẽ…
- Em đoán đúng rồi!
Suy nghĩ trong đầu của Cẩm Nguyệt vừa chớm nở Lịch Ngạn đã xác nhận là đúng. Nói vậy…là anh đang chờ một ai đó?
Cẩm Nguyệt ngạc nhiên anh, rốt cuộc người đó là ai? Ai có thể khiến anh tự thách thức sự kiên nhẫn của bản thân?
Vài phút sau, cảnh cửa mở ra, người đàn ông cao ráo, ngũ quan tương đối ổn, gương mặt tuấn tú xuất hiện, nhìn anh ta có vẻ vẫn còn rất non chưa trải sự đời. Phía sau anh ta là bóng dáng của một người phụ nữ.
Cẩm Nguyệt có chút bất ngờ, người đó là Cẩm Đào. Cô thật không ngờ rằng Cẩm Đào lại ngu ngốc đến mức bỏ Lịch Ngạn để chạy theo Thần Lâm Vương.
Cẩm Nguyệt lúc này mới vỡ lẽ, Lịch Ngạn là muốn bắt quả tang Cẩm Đào nɠɵạı ŧìиɧ? Cô khẽ hỏi nhỏ vào tai Lịch Ngạn:
- Anh biết chuyện này rồi?
Lịch Ngạn nhếch mép gật đầu, bàn tay anh đưa lên vuốt tóc cô vẻ cưng chiều, ây da Lịch tổng à anh không làm diễn viên đúng là uổng!
Thần Lâm Vương nhanh chóng chào hỏi Lịch Ngạn, hai người đàn ông chào nhau chỉ bằng cái gật đầu.
Cẩm Đào đơ người một lúc. Không ngờ đối tác quan trọng mà Lâm Vương nói lại là “người chồng bị cô ta bỏ rơi” và cô chị gái cùng cha khác mẹ…
- Chị hai…- Cẩm Đào sau đó cũng nhanh chóng dở vẻ mặt vui mừng chào hỏi Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt kinh ngạc giật giật khóe môi, cô đột nhiên cảm thấy hai người đàn ông này chào hỏi nhau bằng cái gật đầu đúng là quá nhạt nhẽo. Ít ra cũng phải tỏ thái độ bất ngờ, lễ phép, giả tạo như Cẩm Đào chứ!
Với cái kiểu gọi “Chị hai” ngọt ngào giả nai đó, mười phần cô cũng đoán được bảy phần là cô ta muốn dựng mối quan hệ để dễ dàng ký kết hợp đồng với M&M, hoặc trường hợp khác đó là để vạch mặt cô. Cẩm Đào chắc gọi hai tiếng “Chị hai” là để nói với Lịch Ngạn thân phận thật sự của cô.
Cẩm Nguyệt thầm thở dài, đúng là ngu ngốc, cô ta nghĩ Lịch Ngạn ngu đến mức không nhận ra sự việc sao? Đồng ý là Lịch Ngạn không thích cô, cô cũng không có vị trí gì trong lòng anh nhưng cô chắc chắn rằng ở cho dù hoàn cảnh nào Lịch Ngạn cũng sẽ luôn nhận ra Cẩm Nguyệt cô.
Lịch Ngạn lúc mày bất ngờ lên tiếng:
- Chị hai?
Lúc này trên gương mặt Cẩm Đào xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Cẩm Nguyệt gật chào hỏi rồi quay sang mỉm cười với Lịch Ngạn:
- Ông xã… anh đừng hiểu nhầm…
- Tôi là Cẩm Đào… xin chào anh rể…- Cẩm Đào như không muốn cho cô giải thích, cô ta xen vào cướp lời cô.
Cẩm Nguyệt nhếch mép cười, vậy là cô đoán đúng rồi nhỉ? Cô ta gọi như thế là muốn vạch mặt cô. Chỉ mới nghe cô nói ba từ “đừng hiểu nhầm” đã vội đắc ý, nói cô ta não tàn cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Lịch Ngạn liếc mắt lườm Cẩm Đào một cái: “Em vợ cũng thật lễ phép, câu trước chào chị câu sau đã nhảy vào miệng chị. Đúng là Cẩm gia đã quá thiên vị cô.”
Giọng nói của anh pha lẫn sự tức giận lạnh lùng rất rợn tai người nghe. Cẩm Nguyệt hơi ngây ra một chút, anh là đang trút giận giúp cô?
Lấy lại tinh thần cô ngã nắm lấy tay Lịch Ngạn bắt đầu diễn trò.
Cẩm Nguyệt chu chu chiếc môi ra, cất giọng dẻo quẻo:
- Ông xã à… anh đoán xem chúng ta có nên ký hợp đồng tiếp không đây? Họ đã đến trễ gần cả tiếng rồi…
Lịch Ngạn xoa đầu cô, khẽ nhếch môi cười, nụ cười hiếm thấy nhất từ bốn năm trở lại đây của anh mà cô từng thấy. Hành động và biểu cảm ân cần đó… cô chưa từng thấy anh làm với ai khác ngoài Vy Linh… mặc dù đây chỉ là diễn nhưng chẳng hiểu sao… trong tận đáy lòng cô lại có một cảm giác ấm áp như đang… rung động…?
Cẩm Đào ở cạnh liền nhân lúc Lịch Ngạn chưa trả lời nhanh miệng xen vào:
- Chúng ta điều là người một nhà cả mà? Chúng tôi gặp một số chuyện không đến sớm được, hai người thông cảm… hay là vậy đi, bữa này chúng tôi mời.
Những lời nói ngon ngọt cùng với với hành động và nét mặt dịu dàng kia thật khiến Cẩm Nguyệt kinh tởm.
Cẩm Nguyệt đáp lại:
- Ông xã tôi thiếu tiền à?
Cẩm Đào á khẩu. Vừa rồi vốn tưởng vạch mặt Cẩm Nguyệt, Lịch Ngạn sẽ tức giận tát Cẩm Nguyệt một cái, không ngờ anh vẫn dửng dưng cưng chiều cô, hành động này khiến Cẩm Đào tức đến điên người.
Phải! Lịch Ngạn chẳng thiếu gì cả nhất là tiền bạc càng không thiếu. Nhưng nếu hợp đồng này không ký được Thần Lâm Vương sẽ bỏ cô ta mất, cô ta đã bỏ Lịch Ngạn để chọn Thần tổng thì bây giờ phải giúp Thần tổng thôi. Nhưng… có khi nào Lịch tổng sẽ lấy chuyện tư vào chuyện công không?
Giọng nói của Lịch Ngạn vang lên:
- Người một nhà từ khi nào vậy?
Cẩm Nguyệt ôm lấy cánh tay Lịch Ngạn:
- Ông xã anh quên rồi sao? Cẩm Đào là em gái em.
Lịch Ngạn gật đầu hài lòng, vuốt ve mái tóc Cẩm Nguyệt. Cẩm Đào nhìn cảnh này có chút ghen tị. Anh nhanh chóng lấy lại tư thế của một vị tổng tài lạnh lùng:
- Vào vấn đề chính đi!
Cẩm Đào rất nhanh liền triển khai công việc.
- TM và M&M là hai công ty đứng đầu ngành thị trường khách sạn, hiện tại chúng tôi cần quý công ty đầu tư vào dự án khai thác khách sạn ở ven biển Maldives. Hiện tại chúng tôi đang thiếu một khoảng tiền để hoàn thành dự án đó. Tiền thu nhập hàng tháng sẽ chia 30% cho nhà đầu tư…
Sau một hồi thuyết trình nhàm chán khiến Cẩm Nguyệt muốn ngủ gục, cuối cùng Cẩm Đào cũng hoàn thành xong phần thuyết trình, Cẩm Đào dở tệp hồ sơ đã chuẩn bị sẵn chỉ còn thiếu chữ kí của Lịch Ngạn đưa anh xem.
Lịch Ngạn nhận lấy từ tay Cẩm Đào. Anh không do dự kí thẳng vào bản hợp đồng. Cẩm Nguyệt có ý tốt nhắc nhở vào tai anh:
- Anh không sợ bọn họ lừa đảo sao?
Lịch Ngạn lắc đầu nói nhỏ vào tai cô:
- Bọn họ không có bản lĩnh.
Ký hợp đồng xong xuôi, Thần tổng vốn định mời cô và anh một bữa ăn nhưng Lịch Ngạn lại từ chối, kéo tay Cẩm Nguyệt rời đi. Trước khi đi không quên để lại cho Cẩm Đào một câu: “Cẩm Nguyệt là vợ tôi, mong rằng sau này cô đừng nói cô ấy cướp thứ gì của cô nữa!”
Câu nói ấy cứ ve vãn trong đầu cô trong suốt quãng đường về nhà. Câu nói ấy của Lịch Ngạn là có ý gì? Không cần biết nó có ý gì… chỉ cần biết anh đang công khai cô là vợ anh như vậy Cẩm Nguyệt đã vui lắm rồi…
Cô khẽ nhìn anh, gương mặt vẫn đang chăm chú lái xe, cô chính là yêu dáng vẻ tập trung này của anh… Lịch Ngạn… có một câu tôi thật sự muốn hỏi anh…“Anh… đã thích tôi chưa…?”