Chương 1: Em Sợ Có Bầu Không?

*Rầm… rầm*

- Đừng đi… đừng đi mà…- Tiếng thở dốc nặng nề của một nam nhân…

Đêm mưa tầm tả, sấm chớp nổi giận, trong một ngôi biệt thự, ở một gian phòng tối tâm. Cửa sổ mở tung, rèm cửa mong manh vì mưa mà tung bay theo gió… cảnh vật trong căn phòng hỗn độn… trong thật quỷ dị…

Dưới gầm giường, dáng hình nam nhân rắn chắc đang vùi đầu bức tóc gào khóc dường như đang bị những tiếng sấm chớp hành hạ.

- Đừng đi… đừng đi…- Dòng nước nóng hổi trào ra từ khóe mắt Lịch Ngạn chảy dài trên gương mặt anh tuấn, điên loạn. Tiếng sấm càng lúc càng lớn hơn… Lịch Ngạn như con đuông dừa ôm đầu gào thét trong đau đớn.

Trong căn phòng tối Lịch Ngạn điên cuồng đập phá đồ đạc… tiếng gào thét, đồ sứ vỡ vụn, tiếng mưa giông hòa vào nhau tạo nên một tiếng động kinh hoàng…

*Cộc, cộc…* Tiếng guốc ngoài cửa càng lúc càng lớn.

Sau đó là những tiếng đập cửa dữ dội vọng từ ngoài vào. Kèm theo đó là giọng của một người phụ nữ:

- Mở cửa… mở cửa…

- Cút… cút khỏi đây…- Anh hét lớn. Tuy vậy người ở ngoài vẫn không ngừng đập cửa.

Vài giây sau, cánh cửa duy nhất của căn phòng hỗn độn ấy bật mở, bóng dáng của người phụ nữ mảnh mai xuất hiện, dáng vẻ thở hổn hển của người phụ nữ khiến Lịch Ngạn đứng sững mất vài giây. Cô gái ấy nhào vào ôm chầm lấy anh…

- Ai cho phép cô vào đây? - Lịch Ngạn, đẩy cô gái đang ôm mình ra trừng mắt, Cẩm Đào về rồi? Sao cô ta biết anh đang ở đây? Không đúng, cô ta không phải Cẩm Đào.

- Thiếu phu nhân cô…- Người làm khẽ nhắc nhở Cẩm Đào là không được vào nhưng có vẻ họ còn chưa nói xong bóng dáng mảnh mai đã tiến đến gần Lịch Ngạn.

“Cạch” cánh cửa phòng đóng sầm lại. Lúc này Lịch Ngạn tức giận ra mặt. Cẩm Đào điềm tỉnh khoanh tay trước ngực nhìn Lịch Ngạn.

- Em biết bản thân đang làm gì không? - Lịch Ngạn dường như đã hiểu ra gì đó, anh nhẹ giọng, hơi thở gấp gáp.

- Anh nói xem? Tôi có thể làm gì ngoài nghe theo sự ép buộc của họ? - Cẩm Đào cười trừ, giờ nên giải thích gì đây?.

- Cẩm Nguyệt em về phòng đi, khi nào mưa tạnh tôi sẽ qua đó!

Cô gật đầu xoay người đi, lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng cô xoay lại nhìn người đàn ông ngồi dưới sàn:

“Lên giường ngồi đi, dưới sàn nhiều mảnh vỡ… bị thương đấy…”

Nói xong cô vội bước ra khỏi phòng. Đôi mắt thoáng đượm buồn. Cẩm Đào xiết chặt tay nắm cửa muốn xông vào lần nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên về phòng…

Thả mình trên chiếc giường trắng êm ái, cô nhìn ra ngoài cửa ban công, từ giờ đến lúc tạnh sẽ còn rất lâu. Cô đặt tay lên trán nhắm mắt trầm ngâm.

Lịch Ngạn vừa nhìn đã biết cô không phải Cẩm Đào, cô là Cẩm Nguyệt - chị em song sinh “cùng cha khác mẹ” của Cẩm Đào. Nực cười lắm phải không? Song sinh mà cùng cha khác mẹ? Căn bản không phải là song sinh.

Hai hôm trước đám cưới vì lợi ích của anh và Cẩm Đào được diễn ra. Trước ngày đám cưới, cô ta bỏ trốn, gia đình lại bắt Cẩm Nguyệt thay thế người em đó…

Lúc diễn ra hôn lễ, sau khi cử hành các nghi lễ Cẩm Đào từ đâu xuất hiện mặc chiếc váy cưới đến ăn vạ bảo Cẩm Nguyệt cô cướp chồng của cô ta khiến cô bị mọi người chế nhiễu, chịu đựng mọi sự tủi nhục.

Đêm tân hôn, cô ta lại một lần nữa bỏ trốn, người cha tệ bạc lại bắt Cẩm Nguyệt thay thế em gái, ông ta cho rằng Cẩm Đào và Lịch Ngạn cũng vừa gặp không đến năm lần, chắc chắn sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc gì… đưa Cẩm Nguyệt đi thay thế một là để gả đi mối họa, hai là để làm nội gián.

Nhưng nhà họ Cẩm vẫn không biết một điều, Cẩm Nguyệt là người của Lịch Ngạn.

Hai mươi năm trước, lúc Cẩm Nguyệt 6 tuổi, trong một lần cô cùng mẹ ra ngoài, do quá ham chơi cô đã lạc mẹ, tìm rất lâu mới tìm thấy mẹ…nhưng đó chỉ là cái xác đã lạnh ngắt.

Mười chín năm trước, cha cô - Cẩm Thừa mang người phụ nữ tên Từ Khúc Ân và đứa con gái tên Cẩm Đào về, hơn nữa cô ta chỉ kém cô một tuổi, nhan sắc lại giống hệt cô. Để che đậy thân phận là con vợ kế của Cẩm Đào, Cẩm Thừa truyền tin ra ngoài Cẩm Đào và Cẩm Nguyệt là chị em song sinh, từ nhỏ bị bệnh nên không tiện công khai danh tính. Thật nực cười đúng không? Nhưng cô có thể làm gì hơn ngoài chấp nhận.

Mười năm trước, cô vô tình biết đến Lịch Ngạn - một doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, có thực lực lớn có thể điều tra tất cả, vì nghi ngờ cái chết của mẹ năm ấy là bị sát hại nhưng người cha tệ bạc đó vẫn thờ ơ và kẻ sát nhân kia vẫn đang sống ngoài vùng pháp luật nên cô đã nảy sinh ý định sẽ tiếp cận Lịch Ngạn.

Tám năm trước, vừa tròn mười tám tuổi cô thông qua người môi giới dễ dàng tiếp cận, dùng xuân dược để lên giường với Lịch Ngạn.

Anh đồng ý điều tra cái chết của mẹ cô, cô đồng ý làm gián điệp cho anh, cô báo cáo mọi thông tin tài liệu, các cuộc họp quan trọng, các hợp đồng tiền tỷ bí mật của Cẩm thị cho Lịch Ngạn.

Từ đó, cứ việc anh muốn ‘hoạt động mạnh’ liền tìm đến Cẩm Nguyệt, cô luôn làm nơi giải tỏa cho Lịch Ngạn. Anh thường dẫn cô đi dự các buổi lễ quan trọng với cương vị là người tình của Lịch tổng, bề ngoài là vậy nhưng bên trong là âm thầm lật đổ từng kẻ một.

Đúng như câu “mưa dầm thấm lâu” chẳng bao lâu sau, cô dần nhận ra tình cảm của bản thân dành cho anh đã vượt xa thứ gọi là đối tác! Vì cô biết Lịch Ngạn giữ cô bên cạnh vì cô có thực lực và có thể lợi dụng cô. Tình cảm chính là thứ không thể có giữa cô và anh! Vì thế cô giấu nhẹm thứ tình cảm xa xỉ đó vào một góc trống trong lòng.

Cẩm Nguyệt từng đau đớn khi biết anh yêu Đoàn Vy Linh, họ bên nhau rất vui vẻ, Lịch Ngạn ít để tâm đến cô và cả việc ‘nắm tay là có bầu’ cũng dừng lại và không diễn ra nữa…

Đoàn Vy Linh vì bị gia đình ép gả cho tên nào đó, do Vy Linh không chấp nhận, trên đường chạy đi tìm Lịch Ngạn do chạy xe với tốc độ nhanh xảy ra tai nạn… Anh tìm thấy Vy Linh trong đêm mưa tầm tã. Từ đó, để lại trong anh thứ ảo giác kì lạ cứ đến ngày mưa lớn sấm chắc chắn anh sẽ đau đầu và có thể nổi điên.

Đêm tang lễ của Đoàn Vy Linh diễn ra, vì thấy anh đã quá mệt mỏi, cô đã dìu anh vào căn phòng nhỏ nghỉ ngơi. Cẩm Nguyệt lúc đó vô thức hỏi anh:

“Anh đang hối hận?”

“Phải! Nếu trước đó tôi cưới cô ấy sớm hơn thì cô ấy đã không…”

Nước mắt Lịch Ngạn trực trào rơi xuống trên đôi gò má. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Cẩm Nguyệt thấy anh khóc, cô từng nghĩ có rất nhiều cách khiến anh khóc, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ vì người mình yêu mà khóc… cô cười trừ dùng tay lau đi hai hàng nước mắt trên gò má Lịch Ngạn rồi lẳng lặng ra ngoài.

Cô thật ngu ngốc, biết rõ sẽ không có kết quả với Lịch Ngạn nhưng vẫn muốn hi vọng. Thật ngu ngốc!

- Đang suy nghĩ gì vậy? - Đoạn ký ức của Cẩm Nguyệt bị đứt quãng khi nghe thấy giọng của Lịch Ngạn.

Cô lắc đầu, đôi mắt khẽ nhìn ra ngoài ban công, mưa vẫn chưa tạnh, sao anh lại vào đây rồi? Lịch Ngạn mặc chiếc áo choàng lông trắng ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, chân gác thành chữ ngũ ngồi nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông ngồi trên ghế phải gọi là tuyệt phẩm, tuy có chút mệt mỏi nhưng không đủ để làm vẻ đẹp bị lưu mờ.

- Còn đau không? - Cô nhìn anh.

- Còn.

Cẩm Nguyệt im lặng di chuyển đến trước mặt anh, cô nhẹ nhàng đưa tay lên vùng thái dương của Lịch Ngạn xoa xoa giúp anh bớt đau đầu.

- Cô thật sự bị ép đến đây sao? Không phải vì nhớ tôi?

Cẩm Nguyệt lập tức tặng cho anh một cú đạp rõ đau, cô lườm Lịch Ngạn. Tên họ Lịch này không thể nghiêm túc khi ở cạnh cô? Ở ngoài thì lạnh lùng các thứ nhưng khi không có ai lại như một tên điên cứ thích chọc điên cô.

- Này, sao nói chuyện với người ngoài anh lạnh lùng phong độ mà nói chuyện với tôi anh cứ chọc điên tôi thế?

Lịch Ngạn cười khẩy:

- Ở cạnh vợ mà không thoải mái thì ở nhà làm gì nữa?

- Nói nhé! Tôi không phải vợ anh, khi nào cô ta về thì tôi sẽ đi lấy chồng sinh con…- Cẩm Nguyệt nhàn nhạt phản bác.

- Cẩm Nguyệt! - Lịch Ngạn khẽ gọi tên cô.

- Sao nào?

- Em nói xem…- Lịch Ngạn vừa định nói gì đó liền ngập ngừng nhìn nét mặt của cô một lúc.

- Trên người em mang dấu ấn của Lịch Ngạn tôi, thì còn ai dám cưới em?

Câu nói nhẹ nhàng từ tốn của Lịch Ngạn như con dao đâm thẳng vào tim Cẩm Nguyệt. Từ khi nào anh ta nói chuyện như thể đang cảnh cáo cô không được có người mới vậy?

- Vâng, thưa Lịch tiên sinh tối nay anh ngủ dưới sàn đỡ nhé!

Cẩm Nguyệt vừa xoay lưng đi liền bị anh kéo lại, mất thăng bằng cô ngã rạp vào l*иg ngực rắn chắc.

Lịch Ngạn nhếch mép, không để cô phản khán. Anh ôm chặt cơ thể bé nhỏ, áp sát cơ thể cô đến mức cô cảm nhận được từng cơ ngực của Lịch Ngạn, cô bị Lịch Ngạn giữ chặt trong tư thế ám muội không thể nhúc nhích.

- Tôi muốn nằm dưới sàn cùng em!

Lời vừa dứt, cùng hành động cởϊ áσ choàng ra…Chiếc môi mỏng của cô nhanh chóng bị Lịch Ngạn đớp lấy, anh một tay giữ đầu cô một tay ôm eo cô ngã xuống sàn. Tấm lưng Cẩm Nguyệt chạm xuống sàn nhà lành lạnh, cô khẽ run người.

- Ưm…

Vừa định đẩy Lịch Ngạn ra, anh lại mạnh bạo nút chặt môi cô.

Cẩm Nguyệt phản kháng không được liền bất lực mặc xác anh. Bàn tay Lịch Ngạn mân mân trên từng thớ da thịt cô khiến cô mất tự chủ, tự động cởi bỏ quần áo trên người, cô ném chiếc áo choàng còn vương trên cánh tay Lịch Ngạn sang chỗ khác. Cả hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau trên sàn…

Nụ hôn trên môi kéo dài xuống vùng cổ, vùng xương đòn, cánh tay Lịch Ngạn không ngừng xoa nắn cặp ngực trắng nõn mềm mại của Cẩm Nguyệt.

Cậu nhỏ phía dưới đã mon men tiến vào khiến Cẩm Nguyệt rên nhẹ lên vài tiếng ư a…

Đây không phải lần đầu, nhưng vẫn đau vô cùng. Lịch Ngạn dừng lại, nhưng vẫn không chịu ra cứ ở trong đó, phía trên anh vuốt ve gò má cô:

- Cẩm Nguyệt, em sợ có bầu không?

- Lịch Ngạn, anh đã bao lần không mặc áo mưa còn hỏi tôi? Tôi không biết, làm thế nào thì làm, tôi mà có bầu tôi sẽ rời khỏi anh, đi thật xa…

Câu nói của Cẩm Nguyệt còn chưa dứt, cô đã bị nụ hôn của anh ngăn chặn. Dường như câu nói mang tính chất bất đồng của cô đã tác động đến Lịch Ngạn, vì thế nụ hôn có vẻ rất thô bạo. Anh ngấu nghiến chiếc môi cô đến mức nó bật máu…

Mọi chuyện tiếp tục diễn ra đến khi ngoài bầu trời hừng sáng, ánh sáng bình minh le lối qua khung cửa ban công, đứng nhìn bầu trời đang ló dạng Cẩm Nguyệt chỉ biết thở dài.

Cái câu “cùng nhau nằm dưới sàn” cũng yêu nghiệt quá đi. Vừa xong trận Lịch Ngạn đã bò lên giường nằm ngủ. Vì không ngủ được nên cô đã thức đến tận giờ để ngắm bình minh cùng với rượu vang trắng của tên họ Lịch.

Đúng là hàng nhập khẩu, vị ngọt thanh, không đắng lắm. Nhìn bầu trời đỏ ửng, Cẩm Nguyệt nhớ đến câu hỏi của anh khi đang trong trận. Cô tự cười lắc đầu thầm trả lời:

“Nếu tôi có bầu, mà anh vẫn chưa yêu tôi thì tôi sẽ đi thật xa… sẽ không vì nó mà làm anh khó xử, sẽ không dùng nó để bắt ép anh ở cạnh tôi. Lịch Ngạn, ngược lại tôi muốn hỏi anh… nếu tôi có thai, anh có bắt tôi bỏ nó không?”