Chương 3: Tin Tức Là Đáng Vui Hay Đáng Buồn?

Sáng hôm sau, cả giới thương trường đang xôn xao vì tin: “CEO của tập đoàn Lịch thị lên tiếng xác minh vợ anh là Cẩm Nguyệt không phải Cẩm Đào”. Tin này được lan truyền trên các báo đài internet, các đài truyền thông báo trí một cách rầm rộ.

Đương nhiên tin quan trọng thế này chủ tịch Cẩm không thể không biết. Ông tức giận xiết chặt nát tờ báo trong tay, rốt cuộc Cẩm Nguyệt muốn làm gì? Tại sao tin quan trọng thế này lại không báo với ông ta một tiếng?

Ngay sau khi biết tin ông đã nổi giận điện cho Cẩm Nguyệt ra lệnh cô phải về nhà gấp.

Cẩm Nguyệt uể oải thở dài, biết ngay mà, Lịch Ngạn hôm qua vừa dọa Cẩm Đào một câu, hôm nay đã bị lão già đó gọi về, đúng là xui mà…

Đúng vậy! Chuyện mà cả giới kinh doanh đang xôn xao ầm ĩ thì Cẩm Nguyệt vẫn còn chưa biết gì cả!

Về ngôi nhà quen thuộc mà cô đã từng có kí ức không tốt là mấy. Nó vẫn như vậy, vẫn lạnh lẽo không có tình người…

- Tiểu thư, mời cô đi lối này.

Người làm trong nhà chạy ra tiếp đón cô, chỉ lối đi cho cô, xem ra cô vừa ra ngoài ở riêng sáu năm bọn họ liền xem cô là người ngoài, đúng là cái nhà từ kẻ trên người dưới đều không có tình người.

Bước theo cô người làm. Đến phòng khách, người đàn ông trung niên quyền lực đang ngồi sẵn chờ cô bên cạnh là người phụ nữ quyền lực không kém - Từ Khúc Ân và đương nhiên không thể thiếu người liên quan nhất chính là Cẩm Đào.

Cẩm Nguyệt tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống chỗ:

- Cẩm tổng gọi tôi đến có việc gì gấp sao?

Nghe giọng điệu chẳng mấy mát tai của Cẩm Nguyệt, Cẩm Thừa tức giận đập tay xuống bàn tạo ra tiếng động lớn:

- Đúng là không có phép tắt.

Cẩm Nguyệt ngang ngược đáp lại:

- Đây đâu phải nhà tôi.

Cẩm Thừa trong lúc tức giận ra lệnh dùng gia pháp với Cẩm Nguyệt, nhưng mấy tên đó là đàn ông cứ như đàn bà, bị Cẩm Nguyệt gạt chân, đấm một cú là ngã lăn ra sàn.

Một tên, hai tên…một cú, hai cú rồi ba cú cứ thế cả chục tên đàn ông ngã gục dưới chân cô.

- Ông không thể dùng gia pháp với tôi vô cớ được! - Cẩm Nguyệt ương bướng nói đạo lí với Cẩm lão gia.

- Chẳng lẻ mày còn không biết?

Cẩm lão gia làm sao có thể đánh cô vô cớ? Chẳng lẻ đến cô còn không biết chuyện này? Ông mở vô tuyến lên tua về đoạn cần thiết cho cô xem. Cẩm Nguyệt vừa nhìn đã kinh ngạc. Sao có thể? Hôm qua cô chỉ tiện miệng nói không ngờ Lịch Ngạn truyền thông tin ra ngoài thật. Lịch Ngạn à anh hại tôi rồi…

Tuy vậy nhưng Cẩm Nguyệt vẫn cứng miệng cãi lại Cẩm lão gia:

- Cho dù vậy thì đã sao? Rõ ràng mà, rõ ràng tôi mới là vợ anh ta mà? Nghi thức do tôi làm, đến cả động phòng cũng là tôi, thế thì sao tôi phải sống trong thân phận của Cẩm Đào chứ?

- Mày thì hay rồi, mày có nghĩ đến danh dự của nhà họ Cẩm không?

Cẩm Thừa xiết chặt tay, ông tức giận đến run người…không biết Cẩm Nguyệt còn nhớ cô mang họ Cẩm không nữa, rồi mọi người sẽ nhìn vào nhà họ Cẩm thế nào? Lúc đầu thì truyền tin gả con gái nhỏ giờ lại lộ ra tin người được gả đi là cô con gái lớn. Đã vậy ngay ngày cưới Cẩm Đào còn quay về ăn vạ…bây giờ cả giới kinh doanh đang nhìn vào nhà họ Cẩm bằng một con mắt khinh thường thế mà Cẩm Nguyệt vẫn thản nhiên như không, đúng là càng chọc tức ông ta.

Cẩm Nguyệt không cam lòng bị chửi oan uổng. Cô xiết chặt lòng bàn tay phản bác:

- Cẩm lão gia, chuyện bại lộ thế này ông phải hỏi Cẩm Đào cơ chứ? Là nó vô duyên vô cớ biến mất…cũng là nó quay về ăn vạ, bây giờ cũng chính nó đại diện cho TM kí hợp đồng với Lịch Ngạn…này có phải ông biết việc Cẩm Đào ở cạnh Thần Lâm Vương không?

Cẩm Nguyệt ngộ ra một việc…chuyện vào ngày đại hôn Cẩm Đào đến chỉ trích cô cướp chồng cô ta, Cẩm Thừa ông đã biết…không những biết ông ta còn biết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối…là cô ngu ngốc không nhận ra bọn họ muốn đưa cô vào thế thân cho Cẩm Đào muốn cô mang nỗi nhục suốt đời…

Cẩm lão gia á khẩu, ông ta bị nắm thóp đến không thể phản bác. Cẩm Nguyệt nhìn vào cả nhà ba người của họ, cô đứng dậy vỗ tay cười lớn, mỉa mai:

- Thì ra…ngay từ đầu chỉ có các người là gia đình, tôi chỉ là người thừa…xem ra…dì ba đã thèm khát vị trí Cẩm phu nhân từ khi mẹ tôi được gả cho ông ta. Ơ? Sao tôi thấy cứ như mẹ nào con nấy ấy nhờ? Dì ba năm xưa cũng cự tuyệt Cẩm lão gia, thế mà mẹ tôi vừa mất tôi lại phát hiện dì với ông ta có con tạp chủng nhỏ hơn tôi một tuổi…bây giờ con dì cũng cự tuyệt chồng tôi…có phải sau này cũng sẽ lên giường với chồng tôi không?

Cẩm Đào không chịu nổi uất nhục liền đứng bật dậy gống cổ cãi với Cẩm Nguyệt:

- Ai là tạp chủng? Chị cũng nên nhớ tôi là người được định hôn ước…hiện tại tôi không muốn lấy anh ta sau này…tôi muốn lấy chị cũng có quyền can ngăn sao?

- Cẩm Đào, cô đừng tưởng ai cũng hiền như mẹ tôi, mà cô cũng đừng mơ tưởng đến Lịch Ngạn anh ta không phải đồ chơi để cô cầm lên rồi bỏ xuống… - Cẩm Nguyệt dùng con mắt cảnh cáo nhìn Cẩm Đào.

- Chị nói như vậy…Cẩm Nguyệt…không lẽ chị yêu anh ta rồi? - Cẩm Đào nhếch môi khinh bỉ nhìn Cẩm Nguyệt.

Cẩm Nguyệt bị nói trúng tim đên, cô khựng lại trong vài giây rất nhanh lấy lại nụ cười mỉa mai…

- Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Mà cô cũng nên nhớ cô chỉ là con của vợ kế thôi…

Nghe những lời mỉa mai của cô dành cho cả nhà ba nhà ba người, Khúc Ân chịu không nổi liền đứng dậy tự ý ra lệnh bắt cô lại dùng gia pháp. Tuy vậy nhưng Cẩm Thừa vẫn không có ý muốn can ngăn, ông ta chỉ ngồi nhìn cục diện… Cẩm Nguyệt cười nhếch mép, chỉ dựa vào vài tên mặt lạnh này lại muốn bắt cô? Mơ đi.

Cẩm Nguyệt uống người né cánh tay của đám người hầu, cô vung chân gạt chân một tên là cả đám ngã theo. Mấy tên vô dụng thế này mà lão già Cẩm cũng thuê? Hên sao còn vài tên thật sự có thể đánh với cô. Trong trận đánh hỗn loạn, cô bị một câu nói của Cẩm Thừa làm đơ cả người:

- Mày còn không ngoan ngoãn tao sẽ hủy bỏ tư cách cổ đông của mẹ mày!

Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng ông ta cũng nôn ra thông tin công ty của ông ta có cổ phần của mẹ.

- Mẹ là cổ đông?

Thấy Cẩm Nguyệt đang dần ngoan ngoãn Cẩm Thừa còn “tốt bụng” nói ra thêm.

- Không những là cổ đông còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cẩm Thị!

Cẩm Nguyệt nghe xong dừng ngay tất cả hành động lại, cô trừng mắt nhìn Cẩm Thừa. Lão già xảo trá ấy nhân cơ hội ra lệnh bọn chúng giữa chặt cô lại, bắt đầu dùng gia pháp.

Giờ thì hay rồi, cô bị trói còn có cả người làm cầm cây roi gia sắt bén bên cạnh đang chờ lệnh nữa…

- Cẩm Nguyệt, trả lời ta, con đã làm gì khiến hắn phát hiện con là thế thân cũng Cẩm Đào…?

Giọng nói uy nghiêm xen lẫn tức giận của Cẩm Thừa tra hỏi cô. Cẩm Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh ta không bị mù làm sao không nhận ra?

Cẩm Thừa hừ một cái lại hỏi tiếp:

- Nếu hắn biết…theo cách giải quyết của hắn thông thường là sẽ đến nhà ta làm ầm lên, còn bây giờ thế mà vẫn im lặng chấp nhận sao? Còn xác minh vợ anh ta là mày nữa, rốt cuộc mày đã làm những gì…?

Cẩm Nguyệt bất chấp đứng dậy, nhìn vào từng người một trong căn phòng khách. Ánh mắt vô cùng sắc bén lướt qua từng người một và dừng lại ở chỗ của Cẩm lão gia:

- Các người muốn biết à…? Thế tôi cho các người biết, tôi quyến rũ hắn, dụ hắn lên giường thử hỏi trên thế gian này có anh hùng nào qua khỏi ải mỹ nhân? Nghìn người chỉ có một mà thôi! Kể cả ông là một bô lão trong ngành mà còn không qua khỏi ải mỹ nhân thì Lịch Ngạn kia sao có thể qua khỏi…?

Ánh mắt sắc bén, hàm ý mỉa mai, lời nói khinh bỉ, gương mặt chán nản hòa quyện lại ở chỗ Cẩm Nguyệt. Những lời mỉa mai đó khiến Cẩm Thừa vừa tức giận vừa không biết giải quyết thế nào.

Từ Khúc Ân biết Cẩm Nguyệt đang chửi xéo bà ta, bà ta như sợ cô nói ra thêm nhiều thứ nữa khiến Cẩm Thừa mềm lòng liền “tốt bụng” ra lệnh dùng gia pháp.

*boặt, boặt…* từng tiếng roi da chạm vào da thịt, hằn in những dấu vết trong thật khϊếp lên người cô, thế mà Cẩm Nguyệt vẫn kiên trì không khóc. Cô xiếc chặt hai lòng bàn tay lại thành quyền cắn răng chịu đựng, nhất định không được khóc ở đây, nhất định không được gục ngã ở đây…!

Lưỡi roi chạm mạnh vào rất nhiều nơi trên cơ thể Cẩm Nguyệt, chiếc áo sơ mi trắng chịu không nổi cũng đã có vài đường rách rớm máu. Dù vậy nhưng cẩm Nguyệt vẫn cố chấp mỉa mai cả nhà ba người họ:

- Tôi lại càng muốn cho nhiều người biết Cẩm Đào đi theo trai đáng tiếc Lịch Ngạn chỉ giúp tôi thanh minh việc ai là vợ anh ta.

Cẩm Thừa nghe xong tức giận đén đỏ mặt, ông giựt lấy cây roi da từ tay tên vệ sĩ, một roi hạ mạnh từ cánh tay xuống…gò má trái cô hằn đỏ một lằn dài rớm máu…ông ta muốn hủy dung của cô?

Cẩm Đào trừng mắt kinh ngạc, đột ngột quỳ xuống chân ông ta cầu xin giúp cô:

- Ba, chuyện này con cũng sai con không nên bỏ đi theo Thần tổng…ba, người con gái quan trọng nhất là gương mặt ba đánh như vậy sẽ để lại sẹo…sau này chị làm sao gặp người khác đây?

Tình huống gì đây? Cô em gái đang cầu xin cho cô sao? Thật bất ngờ.

Khúc Ân đứng cạnh thấy thế liền dìu con gái của bà ta đứng dậy.

- Ây da, con nghĩ xem, con đi theo Thần tổng nhà ta lên tiên thế nào nhìn lại nó xem, ở với Lịch tổng vậy mà chẳng cho nhà ta được cái gì. Hơn nữa sắp tới TM cũng sẽ ngang hàng với M&M.

Cẩm lão gia nghe lời cầu xin thay của Cẩm Đào mà mềm lòng. Cẩm Thừa có hai đứa con gái. Một đứa thì hiểu chuyện là Cẩm Đào đây, còn một đứa thì ngu ngốc ngang ngược chính là Cẩm Nguyệt. Ông ta định vung tay đánh thêm một cái hòng nghe lời vang xin từ Cẩm Nguyệt, nhưng đáng tiếc đứa con gái ngu ngốc vẫn cố gồng mình hứng chịu. Cẩm Thừa tức run người:

- Trận đòn này không phải vì Cẩm Đào chịu thiệt mà vấn đề là danh dự của Cẩm thị đây, lúc trước chúng ta tuyên bố là gả Cẩm Đào cho Lịch Ngạn. Giờ thì hay rồi đều bị con phá hết!

Cẩm Nguyệt chỉ biết nhếch môi cười lạnh đáp lại:

- Thế người Cẩm lão gia cần hỏi tội phải là Cẩm Đào, cô ta đi theo trai ông liền bắt tôi thay thế nó đến lúc mọi chuyện đổ bể lại dồn hết lên đầu tôi Cẩm tổng à, ông thật công bằng!

Cẩm Nguyệt chán nản đứng dậy, vốn muốn bỏ đi nhưng lại bị Cẩm Thừa lớn tiếng kéo lại:

- Hôm nay, mày bước ra khỏi đây tao sẽ từ mặt mày!

Câu trước gọi con câu sau đã chửi, Cẩm Nguyệt vẫn bước đi, vết thương trên người đau rát. Cô bước được vài bước khẽ xoay lại nhìn bọn họ, nói một câu rồi rời đi:

- Trận đòn này đáng lý không phải của tôi nhưng tôi sẽ chấp nhận xem nó như là hình phạt cuối cùng của một người cha đối với đứa con, từ giờ chúng ta có mối quan hệ trong ngành kinh doanh, còn mối quan hệ cha con này…không có cũng chẳng sao!

Cẩm Nguyệt rời đi, Cẩm lão gia tức tím mặt, chỉ hận sức khỏe ông ta quá tốt không thể dở trò ngất xĩu ở đây được. Hay rồi, con gái của người đàn bà cứng đầu đúng là còn cứng đầu hơn cả mẹ nó.

Cẩm Nguyệt rời khỏi căn biệt thự của Cẩm gia, cô khoác chiếc áo khoác đen lên người che đi vết thương lẫn vết máu. Cẩm Nguyệt bắt xe về căn nhà riêng của mình.

Vừa đến trước cổng nhà cô đã bất ngờ, cổng nhà mở sẵn, cả chiếc xe Audi của Lịch Ngạn nữa, sao lại ở đây?

Bước vào nhà, mở cánh cửa kính, cô đi một mạch vào phòng ngủ đã bắt gặp bóng quen thuộc đang ngồi trên giường. Quả thật là Lịch Ngạn đang ở đây không sai vào đâu được.

- Sao anh lại đến đây? - Cẩm Nguyệt cố kéo áo vào để che đi vết thương. Lịch Ngạn rất timh mắt, chỉ cần để lộ ra một chút là anh sẽ phát hiện.

Lịch Ngạn cười ôn nhu đến gần ôm lấy cô, cô bất ngờ không biết xảy ra chuyện gì.

*toạt* một tiếng động nhỏ, chiếc áo khoác đen rách ra làm hai. Để lộ những vết thương và máu trên lưng và tay cô.

Lịch Ngạn tối sầm mặt lại, bàn tay gân guốc xiết miếng vải áo còn trong tay, anh nhướng mày tra hỏi Cẩm Nguyệt:

- Thế này là thế nào?

Cẩm Nguyệt ngây người trong vài giây sau đó cô khẽ cười, hai lòng bàn tay áp lên gò má Lịch Ngạn, cô kiểng chân đôi môi hôn chụt lên môi anh:

- Lo cho tôi sao?

Lịch Ngạn có vẻ vẫn không hết giận. Anh nắm cổ tay Cẩm Nguyệt giật mạnh, vết thương trên tay bị động đậy khiến những nơi khác đau rát theo. Cẩm Nguyệt nhíu mày.

- Như thế em cũng không kêu đau?

Giọng anh trầm trầm mang theo sự tức giận. Bị người khác đánh không kêu đau thì thôi đi. Anh cố tình giật tay khiến vết thương động mà Cẩm Nguyệt vẫn chịu đau thà nhíu mày cũng không mở miệng kêu đau?

Cẩm Nguyệt vẫn im lặng không nói gì. Bàn tay đang nắm cổ tay cô càng xiết chặt hơn:

- Em cứng rắn như vậy là để ai coi?

Cẩm Nguyệt ngây ra một lúc, cô liếc mắt nhìn anh, đôi môi mấp mấy, cổ họng vang lên tiếng: “Đau.”

Thật ra cô đang rất bối rối, lúc trước Lịch Ngạn là người dạy cô cho dù có đau cấp mấy cũng không được mở miệng la lên hay than vãn với ai…đột nhiên lại nói như kiểu cô ngu ngốc không biết biểu hiện cảm xúc…con người Lịch Ngạn đúng là ngày càng thất thường.

Đôi mày rậm của Lịch Ngạn hơi giãn ra, anh áp nhẹ lưng cô vào tường, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên gò má, giọng chẳng mấy vui vẻ:

- Nguyệt Nguyệt, em là vợ tôi đấy, vợ tôidễ bị ức hϊếp thế à?

Cẩm Nguyệt ngẩn ngơ nảy giờ chợt phì cười. Lịch Ngạn đang tức giận vì cô sao?

Lịch Ngạn châm chú nhìn cô, không biết anh đã nghĩ gì chỉ biết vài giây sau đó anh đã đớp lấy môi cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng tuy không kéo dài nhưng cô vẫn cảm nhận được…sự ấm áp từ đôi môi ấy.

Lịch Ngạn nhìn Cẩm Nguyệt, anh dìu cô đến giường, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi trên người cô.

Những vết thương dài trên cơ thể Cẩm Nguyệt dần hé lộ ra rõ ràng. Đặt biệt là gò má cô…

Đôi mắt Lịch Ngạn thể hiện rõ sự phẫn nộ nhưng rất nhanh lại dịu xuống.

Anh biết trước khi tin tức được truyền ra Cẩm Nguyệt sẽ bị Cẩm Thừa tra hỏi nhưng lại không ngờ ông ta dùng gia pháp với Cẩm Nguyệt.

Lịch Ngạn vứt chiếc áo sơ mi rớm đầy máu sang một bên, cất tiếng hỏi Cẩm Nguyệt:

- Hộp y tế ở đâu?

- Không cần…tôi đi tắm, máu trôi đi hết là được rồi. Băng bó chi phứt tạp.

Cẩm Nguyệt thờ ơ đứng dậy định đi vào phòng tắm nhưng lại bị Lịch Ngạn ngăn lại.

- Không xử lí nó sẽ nhiễm trùng.

- Không sao, đây cũng không phải lần đầu. Mấy lần trước tôi cũng như thế thôi, có nhiễm trùng gì đâu…

Ngay tức khắc, Lịch Ngạn cốc cái mạnh vào đầu cô. Cẩm Nguyệt vẫn chỉ nhíu mày không la lên một tiếng nào.

- Đến bệnh viện hoặc tôi băng bó…

Cẩm Nguyệt vừa nghe hai từ “bệnh viên” đã tái xanh mặt. Khóe môi cô giật giật, cô muốn chửi người lắm rồi…!! Nhưng may mắn làm sao kìm chế được không chửi anh, Cẩm Nguyệt nở nụ cười:

- Ở ngăn tủ trong phòng khách!

Lịch Ngạn nhếch mép: “Thế phải đỡ tốn công cô lo sợ không?”

Nói rồi anh đi ra phòng khách lấy hộp y tế. Cẩm Nguyệt vung tay lên muốn đánh lén anh một cái nhưng rồi thôi. Nếu không phải Lịch Ngạn nắm được điểm yếu thì giờ này cô đã tắm xong luôn rồi!

Tuy đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng anh là đàn ông nên động tác sẽ không được nhẹ nhàng lắm, cứ cố nhẹ rồi lại vô tình mạnh tay khiến đôi lông mày của cô cứ nhíu lại rồi giãn ra. Thế mà Cẩm Nguyệt vẫn để yên cho anh làm không hó hé một lời nào.