Ngọc bội này ta không nghĩ…” Thiếu nữ theo bản năng lắc đầu nói, năm nàng ba tuổi, phụ thân kéo tay nàng rồi nói, nàng phải cùng người khác đính hôn, không phải Lục gia một trong những tứ đại thế gia của Vân Châu Thành, cũng không phải Mộ gia, Khúc gia, mà là biểu ca trở về cùng cô cô, theo họ mẹ.
Lòng nàng không muốn, nhưng người trong nhà vẫn luôn làm nàng ủy khuất đầy đủ hết.
Sau đó theo theo cường đại cô cô độ kiếp thất bại mà mất đột ngột, cái ngọc bội tuyên khắc huyết ngọc kỳ lân, nàng vẫn luôn mang trên cổ, chất ngọc lạnh băng, nắm ở trong tay đông ấm hạ lạnh. Cho dù là đại tuyết bay tán loạn thiên, cũng có thể giúp cho nàng khoác bộ đơn bạc lụa mỏng hành tẩu.
Nhiều thứ thuận tiện như thế đã sớm thành thói quen của nàng, làm thế nào có thể nguyện ý trả lại, huống chi, nàng vận mệnh chú định còn có một loại cảm giác mông lung, ngọc bội này còn phảng phất một chỗ đặc thù.
Ngu Kinh Hàn đã nhận ra được ánh mắt của nàng, hắn nhìn qua, Ngu Phi Tuyết theo bản năng dời mắt.
Thiếu niên cụp mi rũ mắt, giấu đi cốt bóng ma lạnh nhạt ở mắt, phảng phất một đoàn bóng đen hoà tan hồ, chậm rãi kết thành băng. Lời nói kia hắn nghe được, cái gì tu sĩ chúng ta không nên chịu thế tục hôn nhân ràng buộc, cảm tinh là lưỡng tình lương duyệt, rõ ràng là tưởng *hối hôn.
*hối hôn: hủy bỏ hôn ước.
Hối hôn cũng tốt, trên dưới Ngu phủ lại không muốn trả lại di vật mẫu tận bao gồm cái huyết ngọc kia. Hắn còn nhớ rõ sắc mặt Ngu gia trước khi mẫu thân lâm chung, “Nhẫn tâm? Ta tốt với cháu ngoại, mẫu thân ngươi cho tới nay ăn mặc chi phí đều dựa vào gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, điều kiện là nếu Bùi Huyền tấn công Tu chân giới, nàng sẽ lấy chi lực của bản thân để bảo hộ Ngu gia, nhưng không phải Bùi Huyền không tới đấy sao? Ngu gia cũng không cần nàng bảo hộ.”
“Nàng có tâm ma, độ kiếp thất bại, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu? Là, nàng còn không có ngã xuống, không sao, Ngu gia cũng có vô số thiên tài địa bảo, nhưng một khí huyết suy bại, người sắp chết, cần gì nhiều tài liệu tục mệnh như vậy? Trong nhà còn thờ phụng bốn vị đại năng Nguyên Anh kỳ, ngươi hỏi bọn họ có nguyện ý hay không moi ra cung phụng, cho mẫu thân ngươi chữa bệnh?”
Mẫu thân vừa rời thế gian, người Ngu gia liền lộ ra gương mặt thật, hắn sớm ngã vào vũng lầy, nhận hết ánh mắt lạnh nhạt của trưởng bối, đếm không hết những người nô bộc ức hϊếp ngầm cùng tra tấn hắn, hắn *vô pháp tích cốc, hôm nay ăn cơm mai liền bỏ bữa.
*vô pháp tích cốc: không cách nào kháng cự được.
Ngu Kinh Hàn trước sau không rõ, hắn cùng Ngu Phi Tuyết hai người có một phần tư là quan hệ huyết thống, đều là người Ngu gia. Thế gia tiên môn nhất là cá lớn nuốt cá bé, rõ ràng Ngu Phi Tuyết tư chất không bằng hắn, nhưng địa vị hai người lại khác nhau như trời với đất.
Ngu Phi Tuyết cao cao tại thượng cái gì cũng có, mà hắn trừ cái huyết ngọc do mẫu thân sinh thời lưu lại, hắn cái gì cũng không có.
Mùa xuân nước mưa lạnh lẽo, dừng ở giữa mày hắn, quần áo đơn bạc sớm đã ướt đẫm, Ngu Kinh Hàn cơ hồ mất đi tri giác. Ngồi ở đình hóng gió, thiếu nữ một thân khoác áo mềm mại dừng một chút, tựa hồ sợ hắn dây dưa, hoảng loạn bước đi mà từ biên lan can tránh ra.
Thị nữ nhìn thiếu gia quỳ trên mặt đất, rồi lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ căng chặt có chút tâm loạn ý phiền của tiểu thư, lấy hết can đảm cầu tình:”Tiểu thư, chỉ là một quả ngọc bội mà thôi, thiếu gia đã quỳ ở đây một ngày rồi, xuân hàn se lạnh, chỉ e là sẽ quỳ ra bệnh.”
Ngu Phi Tuyết lắc đầu, “Tu sĩ chúng ta nào có thể yếu như vậy, hắn trước kia không phải không quỳ, hắn phạm sai lầm, phụ thân không có phạt hắn, hắn hẳn đã thành thói quen….”
Nhưng kia đều là lão gia cố ý phạt hắn nha!
Thị nữ chỉ mới tới, nàng cũng không biết vì cái gì, đại tiểu thư còn chưa qua được Luyện Khí kỳ, trên dưới Ngu phủ đều coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, cho nàng *chúng tay phủng nguyệt mà đãi ngộ. Mà biểu thiếu gia thực tranh đua, không hề bị đói khát làm khó, không có thiên tài địa bảo, không có đại năng Nguyên Anh kỳ chỉ điểm, một người một mình tấn chức Luyện Khí, tin tức một truyền khai, trên dưới Ngu phủ lại vắng lặng như đã tử vong, Ngu lão gia như lâm vào đại dịch, khiến đối phương quỳ trên nền tuyết ba ngày ba đêm, không cho lấy ngụm gạo thóc.
*chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng hay đám người vây quanh ủng hộ, tôn kính người họ quý trọng.
Thị nữ nghĩ nghĩ, thay đổi góc độ khác nói:”Tiểu thư, hai người là hiểu huynh muội nha, hai người lớn lên cùng nhau, người nỡ nhân tâm nhìn hắn vẫn luôn quỳ vậy sao?”
“Ta là không đành lòng.” Ngu Phi Tuyết lại nói: “Chính là kêu hắn đứng lên, phụ thân sẽ không cao hứng.” Điều thiếu nữ không nói chính là, nàng cũng không nghĩ sẽ kêu hắn đứng lên.
Ý tưởng bé nhỏ trong đầu nàng có chút mông lung, nhưng nàng lại rất có chính kiến của mình.
Nàng hành tẩu ở Vân Châu Thành tiếp xúc với những phàm nhân đó, nếu nàng tỏ ra sắc mặt tốt, đối phương liền sẽ thuận thế mà cảm thấy bản thân ở trên, khiến lòng nàng không vui. Cho nên nàng cũng lo lắng.. nếu làm Ngu Kinh Hàn đứng dậy, đối phương sẽ thuận thế yêu cầu trả lại di vật của mẫu thân, cái kia nàng vẫn là không cho đâu?
Thiếu niên ngày càng lạnh, lông mi đọng lại vô số giọt nước mưa.
Cả người hắn như một toà pho tượng, người đầy nước mưa, hàn khí như xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của hắn, mỗi một ngón tay, một mỗi chiếc xương sườn, thế nên khuôn mặt hắn lộ ra một tia trắng bệnh, có phần làm *kinh tâm động phách.
*kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Bé con nhan khống nào đó không có tiền đồ mà xem đến kinh ngạc, vội vàng chạy tới.
Đập vào mắt đều có thể thấy đều là nước, lạnh đến mức cảm quan đều tê mỏi, Ngu Kinh Hàn, phảng phất *thoát ly tự thân, quên đi tất cả, mắt hắn có một cái vực sâu, ma chướng trong lòng sinh trưởng tốt, một loại oán hận tận cùng lặng yên nảy sinh.
*thoát ly tự thân: rời đi tự dựa bản thân mà sống.
“Gϊếŧ bọn họ…… Gϊếŧ…… Cô nhi quả phụ vốn là nhược thế, bọn họ còn muốn đem ngươi đuổi ra khỏi Ngu gia, còn muốn đem đồ vật của mẫu thân ngươi chiếm cho riêng mình….”
Đúng lúc này, nước mưa bị chặn lại, trước mặt hắn xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ.
Rất nhiều năm sau, Ngu Kinh Hàn vẫn như cũ mà nhớ rõ ràng lấy một màn này.
Đứa trẻ nhỏ tuổi ngồi xổm bên người, quần áo không dính bụi trần, cho hắn cầm ô, Thanh Thanh cất tiếng nói vui tai:”Ca ca, huynh quỳ gối ở nơi này làm gì?”
Một câu này liền làm hắn bừng tỉnh, trước mắt nước mưa, làn da của đứa trẻ kia rất trắng, cả người tản ra hào quang, phảng phất giống tiên đồng cửu thiên giáng xuống. Cặp trình mắt đen nhánh trong suốt xinh đẹp kia, để sát vào nhìn hắn, giống như màu tím quả nho, trộn lẫn chân tình thực lòng tò mò cùng quan tâm.
Trẻ con đã được thiên nhiên ưu ái, Diệp Thanh lại là người xuất sắc trong đó.