Chương 32

Bên ngoài thạch thất, trên không sấm sét ầm ầm, rõ ràng một giây trước vẫn còn trời xanh mây trắng, giây lát mây đen che lấp bầu trời, bóng đen như vẩy mực kiếp vân cuồn cuộn mênh mông hội tụ đến Khúc gia ở Vân Châu Thành, biển mây va chạm lôi điện tím đen.

Ẩn chứa bên trong một Thiên Đạo đầy uy áp, khiến toàn người chứng kiến hãi hùng khϊếp vía.

Đây chính là thiên kiếp.

Đây cũng là nói cho mọi người, phế vật này - hắn, thăng cấp thành công. Người ở Vân Châu Thành ngày càng kích động.

Chợ thượng như Khúc Hành Sơn không phải số ít, con nhà giàu một trong tứ đại thế gia đang ở hiện trường liền bao hết, trong ánh mắt mọi người chứa đầy nỗi căm phẫn nhưng không dám nói gì, mua năm sáu quả trứng, còn ném cho bé con loài người một cái túi trữ vật cực phẩm cùng một khối ngọc bài mới tinh.

Diệp Thanh trong lòng khϊếp sợ: Ca ca này đúng là người có tiền!

Con nhà giàu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta là Lục gia, tiểu đệ đệ, cha mẹ đệ nhất định là tu giả đại năng không muốn ra mặt đi? Đệ không cần lắc đầu phủ nhận, ta cảm nhận được hai cổ thần lực cường đại, theo suy nghĩ của ta có lẽ tu giả muốn ẩn mình, điệp thấp tâm tình. Đây là ngọc bài truyền âm, đã để lại linh khí của ta, lần sau nếu có bảo bối, hãy cho ta biết trước tiên, Lục gia ta bảo vệ ngươi ở Vân Châu Thành cả đời không kiêng nể gì cả."

Hảo gia hỏa, là Lục gia!

Mọi người sôi nổi ghé mắt nhìn qua.

Lời này vừa nói ra, những người còn lại cũng sôi nổi tỏ thái độ, đưa đan dược là đưa đan dược, đưa pháp khí là đưa pháp khí, không có lấy một tia hy vọng bé con loài người tiếp tục bán trứng.

Tần Tuần cũng vì một viên trứng linh thú có thể giúp trường tu bi mà thương nhớ ngày đêm, nhưng chờ tới lúc hắn nghe được tin tức chạy tới, thì cho dù là cái bóng dáng của đứa trẻ cũng không nhìn thấy.

Cùng lúc đó, sau lôi kiếp trời liền mưa, bầu trời âm trầm, bất luận là chỗ nào trên người cũng bị mưa to nước nện, đều sẽ cảm thấy thập phần rét lạnh sinh đau.

Một thiếu niên quỳ gối trước cửa Ngu phủ, nước mưa theo mái tóc đen nhánh của hắn chảy xuống, khuôn mặt kia khắc băng ngọc, đọng lại rất nhiều giọt mưa, càng sấn tới khiến mặt mày lạnh băng, như lưỡi dao sắc bén.

Rõ ràng rất chật vật, nhưng sống lưng hắn lại *đĩnh đến thẳng.

*đĩnh: nói chung là để nói quá lên việc sống lưng nó thẳng vậy thôi, nghệ thuật nói quá í mà.

“Tiểu thư, hắn lại quỳ rồi.”

Thị nữ Ngu phủ nhìn hồi lâu, ngữ khí không quá nhẫn tâm, nàng biết, thân thế của vị thiếu gia này rất đáng thương, cả đời ăn nhờ ở đậu, ở Ngu gia chịu đủ sự trách phạt và khi dễ, tưởng chừng ai cũng có thể bắt nạt hắn, tiểu thư lại càng không để hắn trong lòng.

“Hắn vẫn không chịu từ hôn sao?” Một thiếu nữ dáng người thiết tha mang nón có rèm, giọng nói thanh lãnh, “Không phải là ta phụ lòng hắn, chỉ là tu sĩ chúng ta không nên chịu thế tục hôn nhân ràng buộc, cảm tình phải là *nước chảy thành sông lưỡng tình tương duyệt.”

*nước chảy thành sông lưỡng tình tương duyệt: ý chỉ là cảm tình sẽ tự khắc đến khi đôi bên có tình cảm với nhau (chứ không phải là sự ràng buộc).

“Ngạch tiểu thư, thiếu gia hắn đã sớm đồng ý từ hôn, chỉ là hy vọng ngài có thể trả lại huyết ngọc kỳ lân, hắn nói đây là tín vật đính ước do mẫu thân sinh thời lưu lại, tương lai hắn sẽ tự mình đưa cho đạo lữ của bản thân.”

Nghe được câu trả lời của thị nữ làm thân thể thiếu nữ cứng đờ, nàng không nghĩ tới, so với việc giữ lại đoạn đính ước này, Ngu Kinh Hàn lại để ý đến quả đi vật ngọc bội hơn.

——————

Hiện tại đã đổi người dịch rồi nên cách trình bày cũng sẽ khác luôn nhe!

Chương này tương đương với chương 6 convert, tức là chương này là kết thúc chương 6 convert í. Nên bắt đầu từ chương sau, tên chương sẽ bằng với chương gốc, nếu như không dịch được hết hoàn toàn chương thì sẽ tách riêng ra.

Vd: chương 7.1, chương 7.2,…