Chương 7.2: Trong nhà càng khủng bố.

Đôi mắt to tròn của cậu, cùng khuôn mặt nhỏ giấu giấu núp núp bên trong chiếc áo lông chồn xù xù tuyết trắng, lại nghiêng đầu, dùng tròng mắt đen lúng liếng nhìn người, loại bỏ đi người có ý chí sắt đá cùng tàn nhẫn, tựa như chẳng ai có thể cự tuyệt, “Ta ở đây để đòi lại đồ vật vốn thuộc về ta…”

Ngu Kinh Hàn hơi khép đôi mắt, khẩu khí nhàn nhạt nói, tay hắn trên mặt đất, cơ hồ có thể moi ra gạch.

Diệp Thanh mở to hai mắt nhìn, hắn không phải thực minh bạch, ca ca đẹp lại soái khí như vậy, vì cái gì để đòi lấy đồ vật lại sử dụng phương thức hèn mọn, nước mưa này rất lạnh!

Đường Hi vốn dĩ đối với việc bé con tỏ ra thiện ý không có gì ý kiến.

Nhưng khi hắn thấy rõ mặt Ngu Kinh Hàn, trong nháy mắt sắc mặt liền biến dị, hô lớn: “Thanh Thanh, đệ mau cách hắn xa một chút!”

Diệp Thanh: “?”

Đường Hi cũng không nghĩ tới.

Hình dung người đang chật vật trong mưa, sắc mắc trắng bệnh tựa như thiếu này này có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lại là Ngu Kinh Hàn!

"Thanh Thanh, đệ biết ca ca là tu sĩ sẽ ngã xuống trong tương lai, đối với rất nhiều sự việc dù lớn hay bé của Tu chân giới ca ca đều thuộc như lòng bàn tay. Biểu thiếu gia Ngu phủ, Ngu Kinh Hàn này trong tương lai là một nhân vật *huyết vũ tinh phong!" Đường Hi nói chuyện rất lớn.

*huyết vũ tinh phong: tui không hiểu nghĩa lắm, tra thì ra là tiếng lóng trong Cbiz mà thấy chẳng liên quan nên tui cũng không rõ nữa.

Bé con hoảng sợ, cái tay mềm mại thiếu chút nữa cầm không được dù. Cho rằng khiến đứa trẻ sợ hãi, Đương Hi liền nhẹ giọng, “Đệ đừng sợ, chúng ta về nhà thì tốt rồi. Ngu Kinh Hàn trời sinh kiếm cốt, tư chất siêu phàm, là tiên tư trác tuyệt, vạn năm khó gặp một nhân vật như vậy. Bất quá, đấy là tương lai của hắn, hắn hiện giờ vẫn là biểu thiếu gia Ngu phủ nhận đủ loại ánh mắt lạnh nhạt, không có gì ghê gớm.”

Không sai, một năm này Ngu Kinh Hàn vẫn còn ở Ngu phủ chịu tra tấn, tu vi chỉ mới Luyện Khí, càng không có cô đọng lại vô tình vô dục, thô bạo ngoan tuyệt uy áp.

Đường Hi cũng thừa nhận, thiếu niên giờ khắc này quỳ gối trong mưa, hình dung đau khổ, tuyệt vọng, thanh lãnh, nhìn từ bề ngoài, hoàn toàn nhìn không ra hắn về sau sẽ trở thành nhân vật sát phạt quyết đoán như vậy.

“Đệ đừng đau lòng cho hắn, đệ đừng nhìn bề ngoài hắn trời quang trăng sáng, thực tế hắn là nhi tử giữa nữ tu tiên môn cùng ma tu sinh ra, trong thân thể hắn có hơn một nửa là ma huyết, nhân tâm Ngu gia biết rõ như thế mới có thể ngược đãi hắn. “Tương lai Cửu Châu hủy diệt, rất nhiều tu sĩ sống sót phục bàn ký ức quá khứ ngắn ngủi kia, kinh ngạc phát hiện, hoàn cảnh thời thơ ấu ảnh hương rất lớn đối với một người tu sĩ.

Đúng là nửa đời trước kia của Ngu Kinh Hàn vì huyết mạch nhân loại không thuần mà chịu đủ khi dễ, nào là không cho ăn cơm, ngày mùa đông thì nằm trên băng quỳ dưới đất, dần dần cắt xén lương tháng, dưỡng hắn thành một tên lạnh nhạt quái gỡ, tính cách *độc vãng độc lai. Tính cách hắn trời sinh không hỉ, bái nhập tông mông, là người có tư chất được trời thiên vị, vẫn như cũ chịu đựng đồng môn ghen ghét xa lánh, sau đó hắn lại áp chế không được ma khí, trực tiếp đoạ ma, trở thành Bùi Huyền thứ hai.

* Một mình đến, một mình đi.

“Ta đoán thời gian này hẳn là lúc hắn phải bị từ hôn đi, lần đầu tiên hắn mất không chế tiên ma muốn bạo phát, nghe nói hắn lần đầu tiên mất khống chế ma khí, làm trọng thương cả một con phố, đệ mau chóng cách xa hắn một chút!!!” Đường Hi tâm tình hoảng loạn, thúc giục Diệp Thanh mau mau rời khỏi cái tên ma đầu tương lai này.

Ngu phủ không quá nhân nghĩa, nhưng nhưng hắn đứng ở lập trường tiên môn này, trời sinh đối với ma huyết không có chút hảo cảm.

Đương nhiên, ngoại trừ Thanh Thanh.

Không nghĩ tới, đứa trẻ loài người nghe xong lời này, so với sợ hãi, trong đầu lại bùm bùm, dẫn đầu hiện lên chính là mấy cái từ ngữ mấu chốt, “Tư chất siêu phàm, nửa đời trước bị ngược đãi, bị từ hôn, mệnh ta do ta không do trời” —— này không phải khởi điểm từ hôn lưu nam chủ tiêu xứng sao!

Bàn tay nhỏ theo bản năng nắm lại, trong mắt còn hưng phấn chớp chớp vài cái, ánh mắt cậu sáng chói mắt nhìn chằm chằm thiếu niên.

Ngu Kinh Hàn vẫn không động đậy mà tiếp tục quỳ, đôi mắt bình tĩnh đạm mạc, đôi mắt tuy lộ ra một nửa nhưng lại cảm giác như không thấy được trẻ con, tiếng hít thở hưng phấn kia.

Hắn tin chính mình có chỗ đặc biệt.

Bởi vì một người một hồn này, trong mắt hắn lộ rõ, bao gồm cả việc bọn họ từng câu từng chữ đối thoại…… Ma tu huyết mạch vừa ra, hắn lập tức tin.

Không có người thân, ở Ngu phủ chịu đủ loại khó khăn, càng có thể cảm nhận được thái độ của Ngu gia đối với hắn, đối với mẫu thân lại tuỳ ý hạ thấp quát lớn, đối với hắn tuổi nhỏ ngược đãi, hà khắc, thái độ lại tràn ngập kiêng kị. Cái gọi là đính hôn kia, đã giống như đồ bố thí, càng như là bám lấy hắn, thủ đoạn khống chế hắn.

Hắn vừa mới không chịu nổi khống chế việc gϊếŧ chóc, nguyên lai do ma khí. Lòng bàn tay thiếu niên nắm chặt lại thành quyền, lông mi hơi rũ, che khuất mặc đồng minh mình diệt diệt ám mang, có một sợi hồng không dễ phát hiện, chất chứa ở đáy mắt hắn, càng làm mặt mày thâm thuý.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, không lộ ra nửa điểm manh mối.

Đường Hi còn nói:”Ma khí mất khống chế, phóng thích lượng to lớn, thân thể không tầm thường mới có thể cản lại, nhưng đệ chỉ là một đứa trẻ loài người, còn không mau chạy đi!”

Ma tu đáng chết, cho Tu chân giới có tương lai xa hơn một chút!

Diệp Thanh rất nghe lời, nhấc chân nhỏ vừa định chạy.

So với động tác của cậu, càng nhanh hơn là một người thiếu niên không thể chống đỡ được nữa, hai mắt nhắm lại, ngã xuống vũng nước thật mạnh, làm nước bắn tung toé.

Làm dơ vạt áo trắng lông chồng của bé con, làm dơ khuôn mặt nhỏ trắng nõn của đối phương, cũng làm ngốc cả đối phương.

Diệp Thanh vốn dĩ muốn chạy, thấy như thế biểu tình mê mang lại hoang mang, theo bản năng dừng lại.

“Đường Hi ca ca, ca ca này té xỉu, hắn không có mất khống chế ma lực a!

“Từ từ, sao lại thế này?” Đường Hi cũng ngốc, biểu tình tràn ngập mờ mịt. Dựa theo tuyến thời gian, thiếu niên hẳn là nên bùng nổ ma khí, đầu tiên là về ngoại phát sinh biến hoá, đôi mắt màu đỏ tươi, sau đó thực lực của hắn lại tăng lên một cách chóng mặt.

Hạ nhân Ngu phủ lại đây bỏ đá xuống giếng, vừa lúc đυ.ng phải, theo sau là thị nữ tốt tính, tu sĩ phàm nhân đi ngang qua cái phố. Chuyện này ở Vân Châu Thành nháo thành một trận lớn, Ngu Kinh Hàn mới bị Quy Nguyên Tông cự tuyệt, tư chất căn cốt tốt như lại mất đi nhân tính, Quy Nguyên Tông sẽ không thu nhận.

Không vào được đại tông đệ nhất tiên môn, Ngu Kinh Hàn chỉ có thể bất nhập lưu lại một tiểu tông môn thấp cổ bé họng, từ đây đi vào lạc lối….

Nhưng hôm nay cái gì cũng chưa phát sinh, đối phương nhìn qua rất bình thường.

Thiếu niên một thân áo tang vải thô, té xỉu trên mặt đất, hoàn toàn lộ ra tóc mái hạ ngũ quan, khuôn mặt tuấn tú thon gầy, môi ô thanh, làn da trong suốt đến trắng bệch, mãi không nhúc nhích, cảm giác như sẽ mau chóng mất đi dấu hiệu sinh mệnh.

Đường Hi cũng không cảm ứng được một tia ma khí, này hoàn toàn không thích hợp!

“Huynh ấy nhìn qua thật đáng thương, thân thể cũng rất lạnh.” Diệp Thanh ngồi xổm xuống, lòng thương hoa tiếc ngọc nổi lên, “Chúng ta kéo huynh ấy về nhà, tìm một y tu chữa trị đi.”

Hự hự, cậu đem tiên quân tương lai kéo về nhà.

Không thể! Thiếu niên này tính tình quái gở là nhân vật khủng bố làm liều, nhãi con chỉ mới ba tuổi rưỡi, làm thế nào lại để sắc đẹp tuỳ ý làm loạn đầu óc đệ! Đường Hi vốn muống mở miệng phản đối, nhưng nghĩ lại trong nhà lại có một đống nhân vật khủng bố, lập tức nuốt lời xuống, kéo đi kéo đi, trong nhà càng khủng bố.