Chương 31: Kiếm tiền nuôi gia đình dễ vậy sao?

“Không thể! Quá rẻ!” Ân Bất Ngữ lập tức vọt tới, lạnh lùng trừng mắt đám người này, "Khi dễ một bé con không hiểu thị trường à?”

Quy Nguyên Tông là đại tông đệ nhất Tu chân giới, đệ tử nội môn khí thế kinh người, một câu chất vấn khiến tán tu ở đây lộ vẻ hổ thẹn.

Ân Bất Ngữ lạnh lùng nói:”Mọi người đề biết, trứng này giá cả tuỳ địa phương, dù ra giá đều không có người bán, tu sĩ chúng ta tốt xấu gì đều là một đám chính quy.”

Cái gì chính quy?

Tự nhiên thành hình thức bán đấu giá, một quả trứng mà tới, công bằng công chính, ai ra giá cao nhất thì được.

Tuy là như thế, trứng linh thú cực phẩm này ngang trời xuất thế, từ chợ dẫn tới náo loạn oanh liệt, bất quả nửa ngày liền thổi quét qua Vân Chân Thành.

Khởi giá một vạn linh thạch.

Chiếc cằm đầy đặn thịt của bé con loài người thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Giá khởi điểm này xác thật có hơi cao, hiện trường yên lặng trong chốc lát, Diệp Thanh liền nghĩ có phải giá quá cao hay không, "Năm vạn linh thạch” bỗng nhiên kêu lên, “Mười vạn”, “Mười lăm vạn” cũng có người kêu, một vòng điên cuồng cứ thế đem giá nhấc lên cao, linh thạch cơ hồ bao phút lấy túi trữ vật của bé con.

Trẻ con loài người đều ngốc.

A a? Kiếm tiền nuôi gia đình dễ dàng như vậy sao?

……

Khúc gia là một trong những tứ đại thế gia ở Vân Châu Thành, dòng họ Khúc này trời sinh liền đại biểu cho khuynh yết, tu sĩ đều nhất sinh nhất thế nhất song nhân, không rời không bỏ sống chết có nhau, nhưng Khúc Hành Sơn là phàm nhân tiến chức tu sĩ, tư tưởng lưu có tam thê tứ thϊếp, đích thứ có tập tục xấu khác.

Khúc Hành Sơn là con vợ lẽ.

Hắn sinh ra hài tử - Khúc Hồi Chu cũng trời sinh kém một bậc, tài nguyên của Khúc gia căn bản không bồi dưỡng cho đối phương, dẫn tới đối phương tư chất tuy tốt nhưng tiền đồ lại nhấp nhô.

Cho đến ngày Khúc Hồi Chu thăng cấp luyện khí.

Bên người hắn bày mấy cái pháp trận, hắn nỗ lực mà điều động lực lượng, nhưng linh khí loãng xung quanh thân cũng không vì hắn mà có ích, hắn lại một lần thăng cấp thất bại.

Vì cái gì, vì cái gì hắn lại thất bại!

Hắn muốn tẩu hoả nhập ma, phụ thân hắn bước vào thạch thất, không còn biểu cảm mặt ủ mày ê như lúc trước nữa, cao giọng lãng cười nói: “Con ta, ta từ chợ mua cho con một bảo bối tốt, con mau mau ăn nó, tiếp tục thăng cấp! Lúc này đây nhất định có thể thành công!”

Khúc Hồi Chu đổ mồ hôi đầm đìa, giống như từ nước lèo vớt ra được sủi cảo, mái tóc đều ướt đẫm, ra vẻ *kinh hỉ nói: “Đa tạ phụ thân, đó là thứ gì?” Chợ ở Vân Châu Thành hắn đã sớm quen cửa quen nẻo, pháp khí đan dược rất hút hàng, lại không có bảo bối có thể ổn định mà thăng cấp, nhưng phụ thân tâm ý dày nặng, hắn không thể phụ lòng.

“Một quả trứng.” Khúc Hành Sơn nói.

Khúc Hồi Chu: “???”

Hắn vẻ mặt mộng bức mà nhìn phụ thân đem trứng nhét vào trong lòng ngực bản thân, hắn ngửi một chút thanh hương, bỗng nhiên yết hầu khô khốc chảy vào một ngụm cam tuyền, làm hắn cảm thấy giống như chết đói.

Hắn hạ xuống hai ba lần cắn.

Giây tiếp theo không thể thử nghiệm tưởng tượng làm hắn trừng lớn hai tròng mắt, đan điền của hắn giục sinh ra một cổ tu vi bàng bạch linh khí mênh mông, như thuỷ triều không ngừng cọ rửa cơ bắp, cốt cách của hắn, hắn theo bản năng mà vận chuyển linh khí, dựa theo lộ tuyến đang chạy khắp huyệt vị.

Cả người hắn phát ra kim quang, từng đợt sương trắng nhè nhẹ bao phủ quanh thân hắn, phảng phất cảm giác cả người hắn đang ngâm ở linh tuyền, biểu cảm mỏi mệt trên mặt do trước đó thăng cấp thất bại liền biến thành hư vô.

Quang mang càng ngày càng tốt, hắn chậm rãi nhả ra một ngụm khí trọc.

Hắn lần thứ ba đã thành công tiến giai luyện khí.