Chương 29

Không nghĩ tới dưới thị giác của đám chim: Oa, đứa trẻ loài người thật đáng yêu! Khuôn mặt mũm mĩm, thật sự giống một miếng đậu hũ núng nính.

Bọn họ đậu trên cây đợi đứa bé, cuối cùng cũng chờ đến ngày này! “Khổn Tiên Thằng” chưa kịp động đến, đứa trẻ loài người đã thắng lợi trở về. Diệp Thanh lần đầu tiên nuôi gà, không có tí kinh nghiệm nào, cậu áp dụng phương thức —— nuôi thả.

Tùy theo tự nhiên, l*иg chim cũng vô dụng, để cho chim bay nhảy tự do, đến giờ ăn thì gõ chậu. Những con chim này như một đội quân dược huấn luyện bài bản, chúng bay trở về như thủy triều, ăn xong linh gạo, sau đó bám dính lấy cậu, cọ cọ.Rất nhanh, quả trứng chim đầu tiên xuất hiện.

Người bình thường nuôi gà như thế nào, chắc hẳn bọn họ ngồi xổm, đi ổ gà nhặt trứng, đưa tay xuống bên dưới gà mái, bị mổ hai phát là bình thường.

Nhưng khi đứa trẻ loài người nuôi gà, những quả trứng đều bị đá ra ngoài, nhanh như chớp lăn đến bên chân đứa trẻ loài người. Đứa trẻ loài người lập tức trợn tròn đôi mắt, giống như nghiên cứu hoá thạch sống gì đó, nhìn chằm chằm quả trứng ngũ sắc, với những đốm lấm tấm như ngôi sao.

Quả trứng đầu tiên có ý nghĩa kỷ niệm.

Diệp Thanh hưng phấn ôm quả trứng, làm canh trứng, một bát canh trứng mềm trơn mượt nuốt xuống cổ họng, đứa trẻ loài người kích động nắm bàn tay: “Thật ngon!”

Ngon đến mức làm cậu vùi đầu vào bát canh, hoàn toàn không biết thọ mệnh “biu~” tăng thêm ba năm.

“Thật tốt quá!” Đường Hi vui mừng phát khóc.

Thứ tốt nhất định phải chia sẻ nha, đứa trẻ loài người bưng một bát canh trứng đi tìm Lâu ca ca, lại bị từ chối. Đại yêu vết thương chưa lành, nhất cử nhất động đều tuyệt thế kinh người, hắn nhìn đứa trẻ loài người bằng ánh mắt không dính khói lửa phàm tục, ngạo nghễ nói: “Ta chỉ uống nước sương mai, ăn linh quả……”

Diệp Thanh nghe đến mơ mơ màng màng, nghe không hiểu.

Đường Hi không vui khi thấy bé con nhà mình bị xem thường, nói: “Thanh Thanh, tu sĩ Luyện Khí kỳ trở lên sẽ tích cốc, đệ không cần phải xen vào chuyện ăn uống của hắn.”

Được rồi!

Ngày hôm sau, Diệp Thanh mang theo một rổ trứng chim, đi đến chợ. Một rổ trứng linh thú ngang trời xuất thế, dẫn tới thành Vân Châu Thành chấn động.

Ân Bất Ngữ là đệ tử Huyền Đan Phong của Quy Nguyên Tông, hôm nay hắn như mọi ngày tới chợ bày quán, đầu tiên đặt đan dược tốt nhất ở bên ngoài, trung đẳng đặt ở giữa, kém cỏi nhất thì dặt ở trong cùng.

Luyện đan là sở trường tuyệt sống của hắn, đan dược này đều là hắn tỉ mỉ khai lò luyện chế, Tụ Linh Đan, Tẩy Tủy Đan, dưỡng nhan đan, hiệu quả tuyệt diệu, cho nên đan dược của hắn căn bản không lo bán không được, khách hàng quen cũng nhiều.

Vốn dĩ đồ vật của hắn mới vừa bày ra không bao lâu, sẽ có tu sĩ liên tục tới hỏi giá, hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Một lọ Tụ Linh Đan nay bao nhiêu tiền?”

Ân Bất Ngữ một bên bày đồ vật một bên cũng không ngẩng đầu nói: “Một lọ 500 hạ đẳng linh thạch.” 500 linh thạch không đắt, nhưng chợ bày quán khó tránh khỏi cảnh tượng xuất hiện hằng ngày: Mặc cả.

Tên tu sĩ này nói: “Có thể giảm giá xuống một chút không, giá 450, ta liền mua.”

Ân Bất Ngữ sắc mặt đứng đắn: “Ngượng ngùng, không giảm giá, ta là đệ tử Quy Nguyên Tông, đây là lệnh bài của ta, đan dược ta luyện ra đều có phẩm chất, dùng xong thấy ngay hiệu quả, ngươi mua tuyệt đối không lỗ.”