Chương 28

Hạ Lan Tự khϊếp sợ mà đẩy đám người ra, phát hiện chủ quán là một đứa nhỏ ba tuổi, trông đáng yêu dễ thương, đứng lên so với người bình thường ngồi còn thấp hơn.

Tiếng nói mềm mại, mang theo giọng điệu non nớt trẻ con, “Các vị ca ca tỷ tỷ không cần đánh nhau……”

Mà trước mặt đối phương bày một rổ trứng, nhìn kỹ, kích thước trứng lớn nhỏ không đồng nhất, có qủa to bằng nắm tay, còn to hơn gương mặt của đứa trẻ loài người, màu sắc còn rất tươi đẹp, điểm tương duy nhất là đều ẩn chứa linh khí.

Nó chỗ nào là trứng gà hoa lau nhất giai, này rõ ràng là sáu bảy bát giai, tối cao cửu giai cực phẩm trứng điểu thú!

“Là ngươi! Không phải, ngươi thật sự bắt được gà!?” Hạ Lan Tự cầm lấy một rổ trứng, biểu tình tràn ngập không dám tin tưởng.

“Ân a, cảm ơn pháp khí của ca ca, đệ ngày hôm qua bắt được hai ba mươi con!” Đứa trẻ loài người ngây thơ đáng yêu trả lời, không chút nào bố trí phòng vệ, lúc này đến lượt Hạ Lan Tự đệ tử Ngự Thú Phong thần sắc hoảng hốt, lâm vào bên trong lốc xoáy khϊếp sợ.

Lực tương tác cực cao hắn đều bắt không được yêu thú, một đứa trẻ loài người lại có thể bắt được? Sao có thể a!

Thời gian lùi lại nửa ngày.

Diệp Thanh hưng phấn mua sọt cùng dây thừng, cậu quyết định lên núi Bạch Trạch bắt gà, cậu lấy gậy gỗ nhỏ chống đỡ cái sọt, bên dưới cái sọt rắc một ít thứ gọi là linh gạo, sau đó cậu ngồi sau gốc cây, im lặng chờ tin tốt.

Im lặng chờ tin tốt, nói như vậy phải ngồi im chờ một thời gian.

Pháp khí Khổn Tiên Thằng quá hiệu quả.

Đứa trẻ loài người mới vừa bố trí xong bẫy rập bắt chim giây tiếp theo, một con bạch hạc liền bay lại đây, cổ thon dài ngẩng cao, nó như thể đã chờ rất lâu để chui đầu vô lưới, hoàn toàn một dáng vẻ ngẩng cổ chờ chém.

Diệp Thanh còn đang hoang mang, một con chim nhỏ mập mạp bỗng bay tới, “duang” đậu trên đầu cậu, dường như coi đỉnh đầu cậu là các tổ.Hành động này dường như gây ra phản ứng dây chuyền, trong sơn cốc Bạch Trạch càng ngày càng nhiều chim, bay về phía Diệp Thanh, đậu ở trên người cậu, lông chim rơi rụng.

Đây là pháp khí cao cường cỡ nào, mới có thể tạo ra hiệu quả mạnh mẽ như vậy a!

Diệp Thanh sợ hãi, muốn đuổi con chim trên đỉnh đầu ra. Ai ngờ cậu mới vừa vươn tay, lại có mấy con chim đậu trên cánh tay nhỏ bé của cậu, chúng nó còn tranh nhau cướp, đá đối phương xuống.

Cuối cùng đậu trên lòng bàn tay mềm mại của cậu, là một con chim nho nhỏ màu đỏ, hoạt bát nhảy nhót.

“Đây là con của gà con sao?”

Diệp Thanh giơ tay kéo nó lại gần, tò mò xem.

Chỉ thấy đôi mắt đen vừa to vừa tròn của đứa trẻ loài người, tràn ngập tò mò, gương mặt nhỏ xinh đẹp kề sát làm người hít thở không thông, tiếng chim vui vẻ hót vang nổi lên bốn phía.

Em là Anh Vũ a pi pi!

Chim nhỏ màu đỏ nhảy nhót, hoan hô nhảy nhót, dùng mỏ chim dán lên đứa trẻ loài người.

“Oa, chim nhỏ thật đáng yêu.” Cảm nhận được lông chim mềm mại cọ trên má, Diệp Thanh thụ sủng nhược kinh nói, cậu ôm chim nhỏ, yêu thương sờ vuốt lông chim con.