“Đại ca ca bị thương nghiêm trọng, làm sao bây giờ? Ta có phải đi trấn trên mời một y tu tới khám bệnh hay không.” Diệp Thanh lần đầu tiên nhận thức Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, cậu suy đoán đại ca ca không phải rất mạnh đi, nếu không làm sao bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, Tu chân giới quả nhiên thật nguy hiểm!
Cậu lấy ra ít tiền trong cơn heo đất, bên trong có một trăm viên linh thạch, đây là số tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhà, vừa đủ mời y tu rẻ nhất tới cửa khám bệnh.
Tên y tu này cũng có chút tài năng, chuyên trị các bệnh nặng, sau khi hắn tới cửa, bắt mạch của người bị thương, cẩn thận chẩn đoán bệnh một phen, lâm vào trầm mặc, hắn cảm thấy đứa nhỏ này mời sai người, hẳn là nên mời đồng nghiệp hắn, thú y.
Nhưng, hắn vẫn có thuốc chữa vết thương bình thường.
“Thừa huệ, một lọ mười viên trung phẩm linh thạch.”
Y tu đối với đứa trẻ rất kiên nhẫn, chính là hắn không nghĩ tới mới vừa nói xong, liền nhìn đến đứa nhỏ trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn trắng bệch, giống như bị giá tiền dọa sợ. Tỉ lệ sinh đẻ ở Tu Chân giới thấp, y tu lập tức tràn ngập tình thương của cha, “Không có tiền đúng không, vậy ghi nợ trước…… không cần tiền!”
Dùng hết một lọ đan dược, đại yêu miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, loài chim thính lực cực tốt, hắn nghe được đứa nhỏ loài người ngây ngô nói, “Đại ca ca huynh cảm giác thế nào?”
Mềm như bông, làm người ta nghĩ tới mèo con mới sinh ra còn chưa cai sữa.
Nhìn chậu nước trước mắt, nhìn bé con đang bận rộn vì hắn, Lâu Khỉ Niên buồn bực, trong lòng tràn ngập cảm giác nhục nhã khi bị cưỡng bức lập khế ước, nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi, không thể không làm theo thỏa hiệp: “Là ngươi đã cứu ta phải không?”
Diệp Thanh lắc lắc đầu, thành thật trả lời: “Không phải ta nha, là một y tu ca ca.”
“……” Lâu Khỉ Niên: “Không, chính là ngươi, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, cùng ta kết hôn khế đi.” Hắn móc ra một tờ giấy chi chít chữ.
Mỗi một chữ trên giấy đều là kẻ điên Bùi Huyền buộc hắn dùng máu khổng tước viết! Chứng minh chính mình hướng Thiên Đạo thề, đối với đạo lữ toàn tâm toàn ý tuyệt không hai lòng, cam tâm phụng dưỡng bảo hộ cậu ta chu toàn, nếu không tâm ma quấn thân trời tru đất diệt.
Cái gì hôn khế?
Diệp Thanh chớp chớp mắt, giống như nghe không rõ, ba giây sau đôi mắt lập tức trợn tròn, “???”
Đường Hi: “???”
Giây tiếp theo hình như hắn đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, hô hấp dồn dập, bổ nhào vào tờ giấy kia, nhìn từng câu từng chữ, cuối cùng cũng hiểu Bùi Huyền đang làm cái gì! Đây không phải một tờ hôn khế truyền thống, đây là một tờ khế ước đạo lữ, trên giấy viết, đại công tử Yêu tộc Lâu Khỉ Niên cùng nhi tử của Bùi Huyền vào ngày 19 tháng 2 năm thứ 3 Thiên Thú kết làm đạo lữ, khổng tước một lòng một dạ không đổi, nhãi con không có yêu cầu, sau khế ước, thọ mệnh hai người buộc chặt, giống như đạo lữ Tu chân giới, tu vi chênh lệch lớn, tất nhiên sẽ bồi bổ người có tu vi thấp, phải biết rằng khổng tước tuổi thọ dài, mà Diệp Thanh nếu đạt tới Luyện Khí kỳ có thể có được hơn một trăm năm thọ nguyên.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm tờ khế ước, đôi mắt mở to, như một tiểu đại nhân nghiêm túc, cậu cố gắng nhìn rõ mặt chữ viết trên tờ giấy.
Nhưng cậu mới ba tuổi, cậu không biết chữ, vì thế khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm tờ giấy, nhìn đến phát ngốc.
“Thanh Thanh, mau mau mau kí!” Đường Hi kêu to.
Đôi mắt phượng của Lâu Khỉ Niên nheo thành một đường thẳng.