Chương 16

Tuy rằng bị vừa đe dọa vừa dụ dỗ rất khó chịu, nhưng khuôn mặt đứa nhỏ chần chừ phát ngốc, lại làm đại yêu oán khí tận trời, càng cảm giác khó chịu, ngươi không phải thưởng thức sắc đẹp của ta, nửa ngày không hoàn hồn sao, tại sao cùng ngươi kết hôn khế, ngươi lại bắt đầu không đồng ý?

Hắn đường đường là đại công tử Yêu tộc, sống ba vạn năm, thân phận tôn quý địa vị bất phàm, lông đuôi đẹp đẽ mỹ lệ, trong năm tháng dài đằng đẵng chỉ có hắn ghét bỏ người khác, làm sao dám có người khác không tình nguyện?

Hắn còn không có ngại đứa nhỏ mặt bánh bao, mới ba tuổi đâu!

Nghĩ đến đây, hắn hơi cúi người, giọng trầm xuống, như mê hoặc bên tai đứa bé nói nhỏ: “Tiểu gia hỏa, ngươi không muốn ở bên cạnh ta sao?”

Chỉ thấy đại yêu bệnh nặng chưa lành nằm trên giường, một đôi mắt phượng câu hồn đãng phách, ánh mắt linh động, rất gợn sóng, hơn nữa hắn vốn được trời ưu dung mạo tuyệt trần, hiện giờ thần sắc tiều tụy, khiến người sinh lòng thương hại, gương mặt điên đảo chúng sinh kia như trút hết sinh lực.

Không kí hắn sẽ đau lòng như thế!

Bảo bảo nhân khống chấn động, liền nói ngay: “Đệ kí!”

Ngay sau đó Diệp Thanh lại gặp rắc rối, cậu không biết viết bằng bút lông, cậu bôi một đống mực lên giấy, Đường Hi nhìn thấy vậy thì vội muốn chết, hận không thể lấy thân ra trận thay.

Cuối cùng thành công viết ra một cái tên, đã hủy đi mười mấy tờ giấy.

Cả Anh Vũ đậu bên ngoài cửa sổ, cùng một sợi tàn hồn trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Anh Vũ: Vũ tộc được cứu rồi!

Đường Hi: Tương lai của Tu chân giới có hy vọng rồi!

Dung lượng não của tiểu bảo bảo có hạn, Diệp Thanh vẫn không hiểu hôn khế là cái gì, Đường Hi nói cho cậu.

“Đệ ở trong cơn mưa to tầm tã cứu vị Lâu ca ca, đây là hắn đang báo ân ( ăn vạ ), chuẩn bị ở chung dưới mái hiên bảo hộ ngươi. Thanh Thanh, đệ không biết đâu, đối với tu sĩ tới nói, đại đạo 3000, trên con đường tu hành tràn ngập rất nhiều khảo nghiệm cùng gian nan hiểm trở, hơi vô ý liền sẽ kết hạ nhân quả hoặc là tâm ma. Đệ cứu hắn, hắn nhất định phải báo ân, nếu không hắn liền sẽ lòng mang áy náy, sinh ra tâm ma, ảnh hưởng tu hành, ngươi nhẫn tâm nhìn ca ca kia bị tâm ma cắn nuốt, ngã xuống vực sâu vạn trượng sao?” Đường Hi là tu sĩ Kim Đan kinh nghiệm phong phú, nói chuyện ôn tồn lễ độ, nói hết đạo lý đến đạo lý khác, đủ để lừa dối một đứa trẻ ba tuổi chưa qua môn phái, huống chi hắn không phải lừa gạt đứa nhỏ vô tri, hắn đang cứu vớt tương lai của Thần Châu đại địa!

Diệp Thanh nghe được lo lắng, “Bang” ôm lấy chân Lâu Khỉ Niên, trong mắt mờ mịt tràn ngập sương mù, “Không đành lòng.”

Vấn đề đã giải quyết xong, hắn có một đạo lữ ba tuổi rưỡi.

Lâu Khỉ Niên một lần quay trở lại giường, giây tiếp theo lại là đại yêu công tử ốm yếu, hắn cũng không muốn giả bệnh, nhưng Bùi Huyền đánh hắn bị thương nghiêm trọng, một trận chiến này hắn nguyên khí tổn thương nặng.

Y suy yếu mà ho khan hai tiếng, hạ quyết tâm để con trai Bùi Huyền hầu hạ mình, y phải phát tiết a!

Đứa trẻ loài người thấy thế, chạy nhanh đi cầm một bộ đồ vật, có chén đũa, đệm chăn cùng quần áo.

Đứa trẻ loài người vừa ra đi, phòng trong ngoài một con khổng tước thì trống rỗng, lúc này một con Anh Vũ hồng lục, lông chim diễm lệ nhanh nhẹn bay vào phòng, “Tham kiến vương.”