Chương 8: Bị phê bình

Lạc Bắc Thần ở bên cạnh nói, “ Sao vậy, bố mẹ cậu ở nhà bỏ đói cậu hay sao?”

Trần Doanh Doanh hiện tại không có tâm trạng cùng cậu đấu võ mồm, cô thu dọn lại tốt đĩa cơm, bưng khay đi, “Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu rồi, Hạ Lạc Giai, chúng ta cùng đi nhanh nào.”

Hạ Lạc Giai biểu cảm nghi ngờ mà nhìn đồng hồ, “ còn lâu mà?” Cô quay đầu lại hỏi Lạc Bắc Thần, “ Đồng hồ của tớ đúng giờ mà?”

Lạc Bắc Thần hướng cô gật đầu, “Đồng hồ của cậu không sai nhưng mà đồng hồ của cậu ấy thì đúng là không bình thường.”

Lúc này Trần Doanh Doanh đã bỏ lại khay đồ ăn vào bồn, vừa đi ra khỏi căn tin vừa vẫy gọi hai người, “Tớ chính là theo giờ của Nhật Bản nghe chưa?”

Hạ Lạc Giai để lại khay cơm đồ rồi đáp lại: “Bạn thân yêu, chúng ta Đang đi học ở Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản nhé!”

Trần Doanh Doanh mở ra hai tay hướng lên bầu trời nói, “Nhưng mà tâm trí của mình đã bay đến tận mặt trăng rồi, không những vậy còn đến cả sao hỏa rồi đến cả vũ trụ bao la!” Nàng hận bây giờ không phải là giờ tan học, sau đó chạy như bay ra cổng trường.

Lạc Bắc Thần kết luận: “Không biết đầu óc cô nương này chập chỗ nào rồi.”

Cả buổi chiều, Trần Doanh Doanh đều thất thần, đầu tiết tiếng Anh khóa còn suy nghĩ, buổi tối rốt cuộc nên ăn cái gì ngon; đầu tiết Sinh học suy nghĩ tan học xong nên như nào, hay vẫn về nhà chờ anh, hay cùng tài xế Hà đi tới nhà hàng luôn, đầu tiết lịch sử khóa suy nghĩ xem cơm nước xong thì đi xem phim, không biết là anh có thích xem phim rạp hay không; đầu tiết toán học lại nghĩ xem……

“Bạn nữ ngồi ở bàn số 3 có vẻ rất vui khi nghe thấy tôi giảng bài, em tên Trần Doanh Doanh đúng không? Thầy thấy em có vẻ rất thích toán học bài tiếp theo nên bạn giải nhé.” Không hề có một chút nào trêu đùa, lập tức làm tâm trí đang bay bay của Trần Doanh Doanh đáp đất cái bụp.

Trần Doanh Doanh anh bạn không có nghe giảng, vô thức đứng lên xấu hổ đứng tại chỗ không biết trả lời sao.

Thầy giáo dạy toán cũng không quay lại xem cô Liên quay mặt lên tiếp tục giảng dạy tìm mẫu con kêu cô bé, “Lên bảng.”

Hạ Lạc Giai lén đem bản nháp của mình chuyển qua bàn Trần Doanh Doanh, Trần Doanh Doanh tự cho là thần không biết quỷ không hay mà cầm lấy bản nháp đi lên bục, kìm nén tiếng tim đập khẩn trương, tận lực bình tĩnh mà viết nét bút đem từng bước giải viết lên trên bảng, giữa chừng còn viết sai một vài ký hiệu đành dùng tay xóa; phấn viết Đều bị mồ hôi tay hòa tan nhoè đến mức viết không rõ ràng, cô bé lại đổi cái phần khác, nhưng lại vô tình dùng sức làm gãy, đành phải cầm nửa cục phấn còn lại ra sức mà viết……

Ở trên bạn giải để chỉ có vài phút, Trần Doanh Doanh lại cảm thấy bản thân như đang bị bếp lò thiêu đốt, thậm chí đã bắt run rẩy, mà ở phía sau thầy giáo dạy toán giống như là đầu bếp đang chiên món ngon.

Thật vất vả làm xong, cô giơ tay xoa xoa mồ hôi nhỏ ra hai bên thái dương, quay đầu nhìn

Thầy giáo dạy toán.

Khương Du Minh gật đầu.

Cô rốt cuộc có thể chạy thoát cửa ai này, cầm bản nháp Hạ Lạc Giai mà bước nhanh về chỗ ngồi.

Cùng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên.

Trần Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khương Du Minh cũng gấp không chờ nổi mà bắt đầu thu dọn giáo án, gõ gõ lên bàn nhằm khôi phục lại lớp đang nháo nhào muốn về.

Cả lớp tức thì yên tĩnh cho thầy phán quyết. Anh tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ nhưng sau khai giảng dạy vài tiết đã làm cho học sinh biết được bản lĩnh của mình —— mặc kệ là thái độ hay kiến thức truyền tải điều khiến cho học sinh phải nể phục.

Chờ đến khi cả lớp đều yên tĩnh không còn tiếng động, anh mới chậm rãi nói: “Bài tập về nhà là từ bài số 18 tới 20 trang sau, bài 17 bỏ qua.” Khương Du Minh sắp xếp lại đồ xếp trên bục, cầm trên tay rồi nói thêm: “Tan học.”

Trần Doanh Doanh vội lắm rồi, cầm lấy balo đã sớm khoá hết các ngăn rồi lao ra khỏi lớp.

Trước khi đi Khương Du Minh lại nói, “Trần Doanh Doanh, em tới văn phòng thầy có việc.”