Chương 6: Chàng trai xinh đẹp

Nhớ rõ nàng lần đầu tiên cô gửi tin nhắn có kí hiệu biểu cảm cho anh, Trần Duy Tân đọc không hiểu, hỏi cô vì sao lại gửi toàn kí hiệu lộn xộn gì qua cho mình, có phải điện thoại hỏng hay không. Cô cười anh không có khiếu hài hước, một mặt chỉ cho anh xem những kí hiệu, một mặt giải thích ý nghĩa. Anh cũng coi như “hiếu học”, nghe rất chăm chú, học một suy ra ba, cô chỉ vài lần liền hiểu hết, còn cười cười mỗi khi nhận được kí hiệu từ cô.

Không biết thời điểm nhận tin nhắn này, anh có thấy buồn cười hay không?

Trần Doanh Doanh vừa mới gửi tin nhắn đi, Lạc Bắc Thần liền đi tới, “Giữa trưa cùng tớ đi ăn ở căn tin không?”

Trần Doanh Doanh gửi xong tin nhắn tâm trạng rất vui, không chút suy nghĩ liền đồng ý, còn kéo theo bạn cùng bàn “Hạ Lạc Giai, cùng đi ăn cơm thôi!”

Lúc ăn cơm, Trần Doanh Doanh mỗi phút đều mở điện thoại xem, nhưng đều không có thông báo mới.

Hạ Lạc Giai hỏi cô, “Cùng ai nhắn tin đó? Còn mong chờ người ta trả lời như vậy?”

Trần Doanh Doanh vội vàng tắt màn hình “Không có.” Cô tuy nhìn chằm chằm vào màn hình nữa nhưng đầu cứ miên man duy nghĩ. Có phải anh vội không tiện xem tin nhắn? Hay điện thoại do Tưởng bí thư cầm nên tin nhắn đến anh không biết? Hay do buổi sáng làm anh giận? Hay là anh đọc không hiểu nên không biết trả lời như nào?

“Haizzz!” Trần Doanh Doanh cảm thấy chính mình nghĩ nhiều nguyên nhân tại soa anh không trả lời, nhịn không được than thở một tiếng. Nhất định là vì anh thấy cô giận dỗi quá mức trẻ con nên không trả lời! Đáng tiếc tin nhắn không thể thu hồi, cô hận không thể làm nó lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng, sau đó coi hư không có gì mà mặc kệ anh.

“Ai!” tâm trạng Trần Doanh Doanh hiện tại có thể dùng 5 chữ “Hận sắt không thành thép” để hình dung chính xác, cô lại thở dài.

“Có chuyện gì mà thở dài rồi lại kêu lên như vậy?” Nhìn bộ dạng của cô Lạc bắc Thần biết rõ, những nói chắc cô cũng không nghe.

Trần Doanh Doanh lấy lại tinh thần, mắt không chớp mà nói dối, “Tớ đang hối hận vì trưa nay không ăn no thật no món Gà Cung Bảo thơm ngon đặc biệt đó!”

“Không no thì ăn của tớ này.” Lạc Bắc Thần đem canh của mình đẩy vào trước mặt cô.

“ừm……” Trần Doanh Doanh đảo mắt, “Tớ thấy vẫn nên ăn gà của Hà Lạc Giai thì ngon hơn! “Dứt lời, chiếc đũa không thành thật duỗi hướng về đĩa cơm đối diện của Hạ Lạc Giai.

Thấy thế, Lạc Bắc Thần cũng không nói gì nữa, lấy lại cơm của mình tiếp tục ăn.

Hạ Lạc Giai tuy rằng không lấy lại, nhưng cô cũng không bỏ đi ánh mắt bán ứng bản thân: Ta cũng thực thích ăn a, nhưng là lại ngượng ngùng thịnh rất nhiều, cho nên phần gà Cung Bảo này cũng chỉ đủ cho chính mình ăn mà thôi.

Trần Doanh Doanh liếc cho cô ánh mắt yên tâm, cậu cũng không thể để mình ăn cơm của Lạc Bắc Thần chứ, mình với cậu ta cũng chưa thân vậy đâu.

Cô bé nhìn Trần Doanh Doanh kẹp lấy miếng gà từ đĩa của mình đem về mâm bên kia rồi đưa vào trong miệng nhai, Hạ Lạc Giai cố ý bày ra biểu cảm không lỡ thật lố, quay đầu đi, trong lúc vô tình thấy được góc nghiêng của Lạc Bắc Thần. Thiếu niên hết sức chuyên chú mà gắp đồ ăn, ăn cơm, động tác như nước chảy mây trôi, gãi đúng chỗ ngứa; ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn làm cho lông tơ đều rõ ràng, phối hợp hắn lông mi dài đen nhánh, như là bức tranh sơn dầu hoa góc nghiêng mỹ nam, làm người nhịn không được mà muốn tới gần —— muốn nhìn rõ ràng hơn.