Chương 1.1

Chương 1: con riêng trộm nhìn cha kế tắm rửa, phát hiện bí mật song tính của cha kế

(lúc đầu công chưa đủ 18 tuổi mình sẽ edit cho công xưng hô là “ cậu”, còn thụ sẽ là “anh”. Về sau khi công trưởng thành rồi mình sẽ đổi lại)

Vào lúc Tống Dương Minh 17 tuổi, mẹ của cậu luôn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên ly thế, cậu chỉ biết ở trên giường bệnh khóc rất lâu, rồi lại ôm di ảnh của mẹ trốn tránh không thấy người nào, khóc mấy ngày liền.

[Trên đời này người thân duy nhất của cậu đã không còn nữa.]

Không biết cậu đã vượt qua mấy ngày mơ màng hồ đồ này thì một người tự xưng là cha kế của cậu xuất hiện, anh ta nói muốn mang theo cậu cùng sinh sống với nhau.

Tống Dương Minh ngẩng đầu nhìn qua, cậu vốn tưởng rằng người này sẽ giống như mẹ của cậu – một người đàn ông trung niên lớn tuổi, nhưng giọng nói hay tướng mạo của anh ta đều đang chứng minh cho cậu thấy người nam nhân trước mắt này chỉ hơn cậu vài tuổi thôi.

Cậu vốn dĩ ra sức giãy giụa không muốn rời đi cùng anh ta, nam nhân lại mở miệng nói: “Mẹ của cậu nhờ tôi chăm sóc tốt cho cậu, bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy cậu như vậy.”

[Đúng vậy, mẹ của cậu là một người sống tích cực lạc quan, mặc dù người cha đáng chết kia của cậu đốt nhiên mất tích trước khi cậu sinh ra, rồi một mình mẹ tự chăm lo nuôi nấng cậu rất vất vả, nhưng dù vậy, trong ấn tượng của cậu về mẹ thì bà cơ hồ không có tức giận hay oán hận một ai, bà luôn nghĩ về cái tốt, vĩnh viễn mỉm cười, nên cũng bởi vậy dung mạo của bà không có thay đổi nhiều quá, nhìn qua càng nghĩ bà là tuổi trẻ lại xinh đẹp thôi, vài lần tức giận ít ỏi kia cũng là vì cậu học tiểu học ở trong trường bị ăn hϊếp mà tức giận thôi.]

Nhưng không hiểu chính là người mẹ tốt như vậy của cậu ở lức nào mà bị bệnh nan y cũng không biết được, nếu cậu có thể thế mẹ chia sẻ một ít thì tốt rồi, mỗi khi cậu nghĩ vậy cậu đều rất thống khổ.

“Đợi cậu đủ 18 tuổi tôi sẽ cho cậu rời đi , mẹ của cậu hứa hẹn cho tôi tiền tôi cũng không cần bất kỳ tờ nào, tất cả tiền đã chuẩn bị và căn hộ tôi sẽ cùng nhau đều đưa hết cho cậu”

Cha kế tuổi trẻ ngồi xổm xuống lau chà nước mắt cho cậu, gương mặt xinh đẹp đó làm cho cậu nhịn không được nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi cha kế lại nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực vỗ nhẹ lên lưng an ủi, mùi hương nhè nhẹ trên người cha kế cùng với xúc cảm thân thể mềm mại của anh mạc danh làm tâm tình của cậu bình phục lại một ít.

Cha kế nói cho cậu biết, bởi vì mẹ của cậu đã giúp chiếu cố cho cha kế một ân tình lớn, cho nên anh ấy hứa hẹn lấy thân phận là cha kế ở sau khi bà mất sẽ mang cậu đi nuôi nấng đến thành niên.

Nguyện vọng cuối cùng trước khi lâm chung của mẹ cha kế là muốn nhìn đến bên người anh ấy có người, không đến nỗi ở sau khi bà mất mà cô đơn một người tồn tại.

Mà mẹ của cậu khi biết được bà bị bệnh nan y không sống được bao lâu, đã đem cậu phó thác cho người nam nhân này, để cho sau khi bà ấy qua đời cậu cũng không đến nỗi lẻ loi hiu quạnh tại đây trên đời.

Đây là di nguyện của hai người phụ nữ làm mẹ không mưu mà hợp.

Một tháng ở chung trôi qua, Tống Dương Minh phát hiện cha kế là một người dù bề ngoài hay là tính cách đều phi thường ôn nhu, trong lúc cậu khổ sở thì anh ấy sẽ ôm cậu nhẹ giọng an ủi, rồi sẽ ở mỗi khi cậu làm ác mộng khóc tỉnh thì sẽ ở bên cạnh cậu cho đến khi đợi cậu ngủ rồi mới rời đi.

Cậu từng khó hiểu nói với cha kế: “Kỳ thật anh không cần thiết làm này đó đâu.”

“Nhưng tôi không nhìn được cậu khổ sở như vậy, nhìn thấy bộ dáng đau khổ của cậu, tôi cũng sẽ khó chịu.” Khi cha kế nói ra những lời này, bàn tay anh ấy đặt lên trán của Tống Minh Dương, ngón tay xen vào bên trong tóc, không ngừng lại cha kế thở dài, lại nói, “Tôi cũng mới mất đi mẹ của tôi không bao lâu a.”

Hai người ngồi ở trên giường ôm nhau, đây là hai người đều mất đi người thân duy nhất yêu nhất mình cùng sưởi ấm cho nhau.