Chương 11:

“Cô là heo sao? Bảo cô làm bảng biểu báo cáo mà cũng nhầm số liệu được? Thật không biết công ty tuyển cô vào làm gì! Có phải cô cho rằng mình lớn lên xinh đẹp trẻ trung thì không cần làm việc không?” Giọng người phụ nữ the thé, dẫn tới không ít ánh mắt tò mò.

Phùng Niệm Chân hơi nghiêng người, chỉ thấy một người phụ nữ dựa nghiêng trên bàn làm việc, cúi đầu đùa nghịch bộ móng tay được sơn màu đỏ chói, trên mặt là lớp trang điểm dày đậm khoa trương, cố tình vẫn không che được nếp nhăn trên khóe mắt. Cô gái đứng đối diện cô ta bị mắng cho mặt mày đỏ gay, cúi đầu liên tục nói xin lỗi.

Phùng Niệm Chân đã từng nghe nói về người phụ nữ này, tên Chu Kiều, là một người làm lâu năm có chút kinh nghiệm, nhưng trên dưới công ty đều không ưa nổi tác phong làm việc ương ngạnh càn rỡ của cô ta, đại khái là kiếm được chỗ chống lưng cho nên vẫn luôn an ổn ngồi ở vị trí trưởng bộ phận HR đến bây giờ.

Lễ tân trước quầy trực cẩn thận mà bưng ly cà phê đến trước mặt bà chủ, Chu Kiều liếc mắt một cái, sau đó vẫn cúi đầu chơi đùa móng tay, giọng lành lạnh nói: “Tiểu Cao à, công ty thuê cô về tự có việc cần, cô quan tâm làm gì đến mấy người không liên quan, làm tốt chuyện của mình cho tôi.”

Phùng Niệm Chân thật sự không nhịn được nữa, trong lòng bừng bừng lửa giận. Cô rất ít can thiệp vào sự vụ công ty của chồng, nhưng tình huống hôm nay thì quá lắm rồi.

Cô gái bị người phụ nữ vẫy tay, chán nản cúi đầu, thất thần đi ra không may lại đυ.ng phải Phùng Niệm Chân, tập A4 trong tay rơi rụng đầy đất.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Cô gái liên tục nói lời xin lỗi, sau đó luống cuống tay chân ngồi xổm xuống nhặt đồ.

Phùng Niệm Chân khom lưng nhặt đồ giúp cô nàng, nhất thời có chút đồng tình, dáng vẻ hoảng loạn sợ sệt này rất giống cô lúc mới bước chân vào chốn công sở.

Hai người đứng dậy, lúc này cô gái mới dám nhìn cô một cái, cong môi cười: “Cảm ơn, chị tới phỏng vấn sao?” Thấy ly cà phê đặt bên cạnh không có dấu hiệu động vào, lại hỏi: “Có phải chị không uống được cà phê không? Để em đi đổi cho chị một ly trà nhé?”

“Không cần phiền phức, em tên gì? Nhìn còn rất nhỏ, chắc chưa tốt nghiệp đúng không?”

Cô gái cười ngượng ngùng nói, “Vâng, em vừa tới không lâu, còn đang trong thời gian thực tập, à, chi gọi em Tiểu Bùi là được.”

Phùng Niệm Chân mỉm cười đáp lại, “Được rồi, đi làm việc đi.”

Cô nàng đại khái không biết thân phận bà chủ của cô, chỉ nghĩ cô là ứng viên đến xin việc bình thường, thế nhưng ứng xử rất được, lịch sự lễ phép, đúng là hiếm có, Phùng Niệm Chân rất hài lòng.

Cô gái đi rồi, tầm nhìn trước mắt quay trở lại, cô và Chu Kiều, mắt đối mắt.

Ánh mắt kia xa xôi, lại mang theo chút ẩn ý, cô ta hơi nhếch miệng, trong mắt mang theo chút châm biếm?

Trực giác mách bảo Phùng Niệm Chân người phụ nữ này có vấn đề, sau khi cô xoay người đã vẽ một dấu dấu chấm hỏi trên đầu người này.

Phùng Niệm Chân không dừng lại, tiếp tục rời đi. Nhưng vừa mới ra khỏi tòa cao ốc, cô đã nhìn thấy bóng dáng người chồng cao lớn anh tuấn của mình đang đứng cách đó không xa, anh ta đang nhìn sang tiệm trà sữa ở bên kia đường, không biết là nhìn cái gì.

Cô còn chưa nghĩ xong lý do đột nhiên đến công ty, nhất thời do dự không biết có nên gọi anh ta hay không, lúc này lại thấy trong tiệm trà sữa bên chạy ra một cô gái, cô ta chạy chậm đến trước mặt chồng cô, sau đó tự nhiên ôm lấy khuỷu tay anh ta.

Tại sao lại là cô gái này??

....