Chương 20: Không cần A Trăn nữa

——

Sau một canh giờ, Kỳ Diên nước mắt nước mũi quỳ trước mặt hoàng hậu kể hết oan ức của bản thân.

Sở hoàng hậu đương nhiên biết rõ hành động lần này của Kỳ Diên, bà ta vốn tưởng rằng kế hoạch lần này không có gì sai sót, hoàn toàn không ngờ tới Kỳ Sùng lại không theo như kế hoạch mà bà ta đã vạch ra.

Mười năm trôi qua, nhan sắc của Sở hoàng hậu có đã có dấu hiệu suy giảm, bởi vì mưu mô tranh đấu chốn hậu cung, đôi mắt của bà ta đã không còn trong trẻo xinh đẹp, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn, khuôn mặt đầy đặn cũng đã bắt đầu trở nên khô ráp.

Bà cắn răng nghiến lợi nói: “Với phong cách hành sự của Kỳ Sùng, hắn nhất định sẽ không xem chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, hắn không truy cứu người phụ trách bãi săn?”

Nếu như là người khác, Kỳ Sùng đã hạ lệnh chém đầu ngay tại chỗ.

Phụ trách bãi săn chính là Vũ Văn Ba cháu đích tôn của Vũ Văn gia, cũng chính là biểu đệ của Kỳ Sùng. Vũ Văn Ba rất được Tư Mã gia yêu thích, ở Vũ Văn gia cũng được mọi người hết sức cưng chiều.

Kỳ Diên lắc đầu: “Có thể hắn biết Vũ Văn Ba là người phụ trách bãi săn.”

Vũ Văn gia đương nhiên ủng hộ Kỳ Sùng. Nhưng gia tộc Vũ Văn vô cùng to lớn, tư tưởng của ba thế hệ lại khác nhau, có thể nói thế hệ sau càng kém hơn so với thế hệ trước. Vũ Văn Ba được nuôi trong sự sủng nịch mà lớn lên, luôn thích lười biếng, một chút chuyện tránh được thì tránh, sau khi hoàn thành tốt công việc thì đẩy hết mọi việc cho cấp dưới, rồi đi ăn chơi, phóng túng.

Lúc này mới tạo cho Sở gia một cơ hội lọt qua.

Nhớ tới hành động mấy năm nay của Kỳ Sùng, lại nghĩ đến Kỳ Diên— đằng trước hoàng đế phái Kỳ Diên đi đến vùng phía Nam cứu trợ thiên tai, nhưng Kỳ Diên lại thừa dịp không có ai quản giáo hắn, một bên hắn bí mật nuốt một khoản tiền cứu trợ, một bên cho cấp đưa nữ tử đến đây chơi đùa hết lần này đến lần khác.

Sở quý phi càng nghĩ càng giận, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Còn có thể lưu lại bằng chứng gì?”

“Nhi thần cũng không rõ.” Kỳ Diên quỳ xuống lau mắt, “Mẫu hậu, nhi thần hiện tại rất sợ, ánh mắt hôm nay tam ca nhìn nhi thần, quả thực như muốn gϊếŧ nhi thần….”

Hiện tại hắn lo lắng Kỳ Sùng không chết, trái lại sẽ nắm lấy nhược điểm gì đó của hắn, sẽ dồn ép hắn đến đường cùng.

Sở hoàng hậu nhìn hành động của Kỳ Diên, nhất thời một trận buồn bực nổi lên, đều tại khi còn bé bà ta đã không dạy dỗ hắn tử tế, lại chiều chuộng Kỳ Diên quá mức. Đứa nhỏ này đã vô dụng như vậy, tương lai cũng sẽ không có thành tựu lớn lao gì.

Sở hoàng hậu càng ngày càng cảm thấy Kỳ Diên ngu ngốc không thể tả: “Bổn cung sẽ thu dọn tốt hậu quả giúp con, con đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Kỳ Diên do dự một chút, nói: “Hôm nay Ninh Đức cùng Gia Hàn cũng chạy tới khu vực săn bắn.”

“Hai người các nàng chạy tới đó làm cái gì?” Vẻ mặt của Sở hoàng hậu lại biến đổi, “Nhất định là chủ ý của nha đầu Ninh Đức, Gia Hàn luôn ổn trọng sẽ không làm chuyện như vậy.”

Mẫu thân của Gia Hàn huyện chúa là biểu tỷ của Sở hoàng hậu, cho nên Tráng Võ hầu kết thân với Sở gia, Gia Hàn cũng xem như là hài tử nhà mình.

Trong lòng Sở hoàng hậu khó chịu, định phất tay để Kỳ Diên lui xuống, không biết nhớ tới điều gì đột nhiên nhìn về phía Kỳ Diên: “Ngươi cảm thấy Gia Hàn thế nào?”

Những năm gần đây, Sở hoàng hậu luôn muốn tác hợp Kỳ Diên cùng Gia Hàn.

Mặc dù Kỳ Diên háo sắc, nhưng hắn lại không có bất cứ suy nghĩ nào đối với Gia Hàn. Người lớn không biết tính cách của Gia Hàn, nhưng hắn biết rất rõ điều đó.

Từ khi còn nhỏ, Gia Hàn đã nhiều lần mượn tay Ninh Đức để loại bỏ người chướng mắt nàng ta, cung nữ lớn lên có đôi mắt đẹp, đều sẽ bị nàng ta nghĩ ra kế hoạch loại bỏ, thế nhưng các vị trưởng bối lại cho rằng nàng ta là người thông minh, điềm đạm, điềm tĩnh đoan trang, còn Ninh Đức thì bị coi là cậy sủng sinh kiêu, mọi chuyện xấu đều do Ninh Đức làm, bản thân Ninh Đức cũng không hề có ý thức được chính mình trở thành quân cờ bị người ta lợi dụng. Nếu cưới Gia Hàn về, Kỳ Diên nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện nạp thêm được một cơ thϊếp nào vào phủ.

Kỳ Diên khô khan nói: “Nhi thần chỉ coi Gia Hàn là biểu muội.”

Sở hoàng hậu vẫy vẫy tay: “Thôi, con lui xuống đi.”

Không thích những danh môn quý nữ đoan trang khéo léo, lại thích những nữ tử quyến rũ yêu mị kia, Kỳ Diên quả thật nhịn không được.

Tình mẫu tử dù có sâu đậm đến đâu thì những năm gần đây cũng đã bị mài mòn đi vài phần. Ngược lại, mấy năm nay Kỳ Tu trở nên hiểu chuyện hơn nhiều, hào hoa phong nhã, cũng không còn rụt rè như trước nữa.

Lại nói về Tần Vương bên này, hắn vừa mới trở về, vừa đi vừa bàn chuyện với Kỳ Thưởng.

Kỳ Thưởng vừa lắc đầu nói: “Những năm gần đây, Vũ Văn gia gây phiền toái cho huynh không ít. Nếu không không nhờ huynh có võ công cao cường, sự việc thất trách của Vũ Văn Ba lần này e là sẽ khiến huynh phải trả giá bằng mạng sống.”

Sau khi nói xong, Kỳ Thưởng lại cảm thấy không thỏa đáng, không thân không thiết, hắn tự hỏi bản thân là Vũ Văn gia đối với Kỳ Sùng mà nói có phải địa vị của Vũ Văn gia càng nặng hơn hắn một chút đúng không.

Nhưng Kỳ Sùng cũng không có nói thêm nhiều một từ, từ trước đến giờ hỉ nộ cũng không hiện ra mặt, sẽ không để cho người khác biết mình đang nghĩ gì.

Kỳ Thưởng nói: “Hoàng huynh, kế tiếp huynh tính làm như thế nào?”

Mắt phượng của Kỳ Sùng híp lại: “Ngày sau lại tính toán món nợ này, trước tiên ta sẽ nhắc nhở Vũ Văn gia.”

Kỳ Diên làm việc không đủ nghiêm cẩn, tra được việc xấu của hắn cũng không khó, nhưng Sở hoàng hậu cùng Sở gia nhất định sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ hắn. Hơn nữa là hoàng thượng — hoàng thượng vốn luôn kiêng kỵ Kỳ sùng, nói không chừng có thể sẽ chuyển mâu thuẫn sang việc Vũ Văn Ba thất trách trong sự việc trên.

Tiệc tối nay cũng bởi vì chuyện mà bị hủy bỏ.

Chưa đầy nửa tháng, Lý Phúc đã đem tấm da hổ được xử lý sạch sẽ đưa đến chỗ của Minh Trăn.

Minh Trăn tò mò đến xem cái khay: “Đây là cái gì?”

Lý Phúc tỉ mỉ nói một chút, sau đó lại nói: “Tuế Hàn cung râm mát, hiện tại có thể trải ra, cô nương thích dựa vào giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, vậy bày ở trên giường có được không?”

Minh Trăn gật gật đầu: “Phiền phức cho công công rồi.”

Lý Phúc đem toàn bộ tấm da hổ trải lên trên đó, nó hoàn toàn có thể bao được cả hai Minh Trăn, da hổ trải trên giường mỹ nhân, trong nháy mắt bầu không khí của cả căn phòng liền thay đổi.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bởi vì gần đây Minh Trăn càng ngày càng yếu, cho nên có rất nhiều món ăn bổ sung dinh dưỡng, Thiên Cầm dùng muỗng nhỏ múc một ít thịt dê vào chén của Minh Trăn, đây là thịt của một con dê sữa nguyên con, trước nấu sau hấp, phải mất cả ngày trời để xử lý bằng nhiều cách, nên lúc này một chút mùi tanh của thịt dê cũng không có, thay vào đó là mùi thơm ngào ngạt của hương liệu, thịt vào miệng là tan, vô cùng ngon, ngay cả đũa cũng không kẹp được chỉ có thể dùng thìa nhỏ múc từng miếng.

Đến tối sau khi Minh Trăn chìm vào giấc ngủ, Kỳ Sùng mới từ bên ngoài trở về, Dư Trúc khó có khi thấy được hắn: “Điện hạ, An Quốc công đã viết một bức thư cho thuộc hạ, nói tháng sau sẽ đưa A Trăn cô nương về phủ.”

“Ông ta có chuyện gì?”

Dư Trúc nói, “Thuộc hạ đã đi hỏi thăm một chút, hình như An Quốc công đã nhìn trúng một vài công tử trẻ tuổi, cảm thấy bọn họ có tài năng kinh thư và cũng là người thành thật, nên có ý định chọn lựa một người cho Minh cô nương.”

Không khí dường như bị đóng băng vài phần.

Kỳ Sùng nói: “Cứ nói A Trăn đột nhiên nhiễm bệnh chết rồi.”

“…….” Dư Trúc thấp thỏm lo âu, sợ Kỳ Sùng thật sự sẽ làm như vậy, “Thuộc hạ không dám.”

Kỳ Sùng cũng biết kế hoạch này không được, “Ngươi lui xuống trước đi.”

Nhiều năm như vậy, hắn thật sự đã quên, Minh Trăn không chỉ là đứa nhỏ bên người để hắn trêu đùa, mà nàng còn là con gái của An Quốc công, thậm chí thân phận thật sự của Minh Trăn lại càng không được phép để người ngoài biết được.

Lý Phúc đứng bên cạnh nghe, một câu cũng không dám xen vào, mắt thấy Kỳ Sùng tắm rửa thay y phục xong rồi đi vào phòng của Minh Trăn, hắn không nhịn được nói: “A Trăn cô nương hẳn là đã nghỉ ngơi.”

Kỳ Sùng nói: “Ngươi lui ra.”

Khi cánh cửa mở ra, Tân Dạ cũng không nghĩ tới là Kỳ Sùng đến, nàng vẫn còn đang may túi hoa cho Minh Trăn dưới ngọn đèn mờ, nhìn thấy Kỳ Sùng, nàng vội vàng chạy đến hành lễ: “Nô tỳ—”

“Đi ra ngoài. Hôm nay không cần gác đêm.”

Tân Dạ vội vàng cầm giỏ kim chỉ rời đi.

Trong khoảng thời gian này, nhiệt độ trong kinh thành nóng đến mức như cái lò hấp, Tuế Hàn cung tuy lạnh lẽo, nhưng so với khoảng thời gian trước thì đã ấm hơn rất nhiều. Minh Trăn được bao phủ bởi bộ lông cáo đỏ rực, trên người chỉ phủ mỗi chiếc chăn bông mỏng, ngay cả khi thân thể nàng đang suy yếu thì cũng đã ra chút mồ hôi, nhưng mùi hương của hoa mẫu đơn trên người Minh Trăn vẫn tỏa ra bốn phía, một đoạn chân mảnh mai như bông tuyết chui ra khỏi chăn gấm.

Chức năng duy nhất của Minh Trăn trong Tần Vương phủ có lẽ chính là làm cho Tần Vương vui, trừ cái này ra thì không có bất kì tác dụng nào khác. Nuôi dưỡng một tiểu mỹ nhân như vậy, so với xây một tòa kim ốc còn đắt hơn.

Kỳ Sùng từ trước đến nay chỉ luôn giữ lại những người hữu dụng, vứt bỏ những quân cờ vô dụng.

Chỉ cần tiêu tốn thời gian, làm hài lòng một người, có thực sự quan trọng đến vậy không?

Hắn nắm cằm Minh Trăn bằng một tay.

Dường như đã không còn nữa.

Kỳ Sùng vốn là mệnh khổ, mọi thứ bây giờ đều dựa vào bản thân tự đoạt được, người mệnh khổ, cũng sẽ không sợ mất đi thứ gì.

Minh Trăn da thịt mỏng, chỗ bị nhéo ở cằm đã dần xuất hiện dấu đỏ, đôi mắt cũng từ từ mở ra.

Khoảnh khắc hàng mi dài từ từ mở ra, đôi mắt trong veo như suối chậm rãi hiện ra, nàng kinh ngạc nhìn Kỳ Sùng: “Điện hạ?”

Kỳ Sủng buông tay: “Tỉnh rồi ?”

Minh Trăn ôm cổ Kỳ Sùng, đầu nhỏ tựa trên vai hắn: “Vẫn còn buồn ngủ lắm.”

Nàng đang mặc một bộ y phục trắng tuyết mỏng như cánh ve sầu, y phục có màu yên chi, mặt trên thêu chim sơn ca.

Xuyên qua một lớp quần áo mỏng manh, Kỳ Sùng rõ ràng cảm nhận được Minh Trăn đã trưởng thành.

Bình thường lui tới đều là vì lo lắng Minh Trăn bị bóng đè, buổi tối hầu như là nhìn nàng một chút rồi trở về, đây là lần đầu tiên ở lại lâu như vậy.

Trong có một cơn mềm mại xông tới, Minh Trăn dựa vào vành tai Kỳ Sùng, vừa nói lời nói ấm áp vừa liền truyền vào tai hắn, hương khí nhàn nhạt cũng xông vào chóp mũi: “Điện hạ, người luôn luôn quá bận rộn.”

“Đơn độc đoạt giang sơn, ta không có nhiều thời gian.” Kỳ Sùng đẩy nhẹ Minh Trăn ra: “A Trăn, qua một thời gian nữa, cô sẽ đưa ngươi đi đến nơi khác.”

Cơn buồn ngủ của Minh Trăn ngay lập tức biến mất: “A?”

Kỳ Sùng nói: “Ngươi phải về nhà, nơi này không phải nhà của của ngươi.”

Rõ ràng câu mỗi chữ đều có thể nghe hiểu, ghép chúng lại với nhau Minh Trăn lại không hiểu ý nghĩa của chúng: “Người không cần A Trăn nữa sao ?”

Ngay khi nàng vừa nói nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, nước mắt chảy trên gò má tuyết, hai mắt cũng đọng mênh mông nước mắt.

“Là tạm thời đưa ngươi trở về nhà của ngươi.”

Minh Trăn quay mặt đi chỗ khác, nàng không hiểu về nhà là về nơi đó, càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí ngực cũng ẩn ẩn đau, hô hấp cũng khó khăn, nàng lấy đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn.