Chương 21: Không thể kìm lòng

——

Nước mắt của Minh Trăn từng giọt từng giọt rơi xuống, trên gò má trắng nõn tràn đầy nước mắt.

Kỳ Sùng bất đắc dĩ ôm nàng vào trong lòng ngực: “Khóc đến đỏ cả mắt rồi”.

Minh Trăn ngước mắt: “Điện hạ thật sự…… thật sự……”

Nàng khóc nấc lên một cái, chóp mũi hồng hồng, khóe mắt cũng mang theo một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.

Khóe mắt đuôi lông mày dần hồng lên, ửng đỏ một mảng. Kỳ Sùng biết da thịt Minh Trăn mềm mịn, bình thường ngón tay đều không thể đυ.ng mạnh vào, cứ khóc như vậy, ngày mai đôi mắt chắc chắn sẽ sưng lên giống như quả đào vậy.

“Thật sự muốn vứt bỏ A Trăn sao?”

Kỳ Sùng đưa ngón trỏ lên, khẽ chặn cánh môi Minh Trăn: “Suỵt. A Trăn, đó không phải là vứt bỏ, ngươi đã trưởng thành rồi, không thích hợp ở lại bên cạnh cô. Tuy nói thế nhưng người vẫn là cô nương của cô như trước. Sau này cô vẫn sẽ bảo hộ ngươi bình an”.

Sở phi trở thành hoàng hậu, hơn nữa tân Tráng Võ hầu lại về phe Sở gia. Tình thế hiện tại còn nguy cấp hơn so với mấy năm trước, lúc này không thích hợp để Kỳ Sùng xảy ra xung đột với Minh Nghĩa Hùng. Muốn giữ Minh Trăn ở lại kỳ thật không khó, giấu trời qua biển vẫn có thể được. Chỉ là một khi sự việc lộ ra, Kỳ Sùng ắt sẽ bị buộc tội.

Đến lúc đó cũng không phải không thể giải quyết, chỉ là quá mức phiền toái. Chi bằng nhân lúc còn sớm liền đem Minh Trăn đưa đi sẽ có lợi hơn.

Huống hồ, Minh Trăn thật sự đã trưởng thành.

Minh Trăn nói: “Điện hạ gạt người.”

Nàng tức giận cắn ngón tay Kỳ Sùng, Kỳ Sùng cạy mở cánh môi Minh Trăn ra, lại nhéo cằm của nàng, trầm giọng nói: “Không được bướng bỉnh nữa.”

Minh Trăn lại quay người đi, cắn góc chăn nức nở khóc.

Kỳ Sùng từ sau lưng ôm lấy thân thể mềm mại của Minh Trăn, tiểu cô nương rốt cuộc cũng không mang thù, tuy rằng bình thường thích khóc, nhưng từ trước đến nay đều không giữ hận ý trong lòng quá lâu. Minh Trăn khóc trong chốc lát, lại lặng lẽ xoay người, đối mặt với Kỳ Sùng mặt, cánh tay để trên vai hắn, giọng nói còn có chút nức nở như tiếng trẻ con khóc: “Điện hạ nhớ thường xuyên đến thăm A Trăn”.

Nàng nước mắt giàn giụa, Kỳ Sùng cúi đầu hôn hôn ở trước mắt nàng: “Được”.

Hôn một chỗ dường như không đủ, lại nâng gò má trắng nõn đầy nước mắt của nàng mà hôn lên toàn bộ nơi đó, Minh Trăn lần đầu thấy Kỳ Sùng đối với chính mình như vậy, nhất thời kinh ngạc quên cả khóc

Rất nhiều chuyện hoàn toàn không cần thầy dạy cũng hiểu.

Những năm gần đây, Kỳ Sùng giữ mình trong sạch, bên người không hề có một nữ nhân nào. Thứ nhất người tiếp cận hắn đều là vì phía thân phận của hắn, thứ hai nếu dính dáng quá nhiều đến thanh sắc sẽ ảnh hưởng đến cơ nghiệp.

Tựa hồ là không thể kìm lòng.

Khi sắp đυ.ng tới cánh môi Minh Trăn, Kỳ Sùng đột nhiên phản ứng lại. Hành động của hắn đối với Minh Trăn dường như đã vượt quá giới hạn.

Cánh mũi cao thẳng của hắn cọ qua gương mặt của Minh Trăn, một lúc sau cơ thể cũng tách khỏi nàng: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Minh Trăn cũng cảm thấy mệt nhọc, khẽ ngáp một cái, đem nửa khuôn mặt che giấu ở trong chăn.

Kỳ Sùng rời giường đứng lên, ra khỏi phòng, bên ngoài là bầu trời xanh, ánh trăng treo trên cao, ngôi sao ảm đạm không ánh sáng, gió nhẹ thổi qua, trong không khí là hương vị tươi mát thanh nhã của cỏ cây, hoàn toàn tương phản với hơi thở khiến người ta triền miên mê man trên người Minh Trăn.

Một người ám vệ lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Kỳ Sùng, nửa quỳ xuống dưới: “Điện hạ”.

Nửa đêm mát lạnh, thân trúc lay động, trên người Kỳ Sùng mặc áo đơn, tung bay phía sau, gương mặt tuấn mỹ ở dưới ánh trăng hiện lên lạnh băng: “Đã làm xong chưa?”

Ám vệ gật đầu, nói: “Thuộc hạ đã điều tra, con bạch hổ kia vốn hiếm thấy, sẽ không dễ dàng xuất hiện ở khu vực săn bắn, là do một người chuyên thuần thú tên là Khúc Thanh Phong thuần dưỡng. Bọn họ ngày ngày dùng một hình nộm có thân hình giống ngài để huấn luyện con bạch hổ đó, cho nên con bạch hổ này mới lao về phía ngài.”

Chuyện này chỉ sợ đã trăm phương ngàn kế mưu tính trong thời gian dài.

Ánh mắt Kỳ Sùng hiện lên một tia trào phúng.

Ám vệ lại nói: “Hiện giờ, tên này thuần thú này đã bị gϊếŧ, về phần thi thể…”.

Kỳ Diên vừa trở về sau khi uống rượu cùng với một vài công tử quý tộc có quan hệ tốt, hiện giờ hắn có cơ thϊếp, nhưng đêm nay lại không ý định ngủ cùng các nàng. Uống đến say khướt, đã sớm không có hứng thú gì, cho nên Kỳ Diên nhanh chóng quay về trên giường của chính mình đi ngủ.

Các cung nữ hầu hạ hắn thay quần áo, đỡ hắn vào phòng.

Kỳ Diên trong men say mông lung, nghiêng ngả lảo đảo xốc chăn lên, sau khi nằm xuống liền ngủ.

Ai biết sau lưng đột nhiên lạnh buốt một trận, trong chăn cũng là cảm giác dính dính sền sệt lạnh như băng.

L*иg ngực Kỳ Diên căng thẳng, bỗng nhiên mở mắt.

“A—”

Một trận âm thanh tê tâm liệt phế vang vọng cả tòa cung điện, người hầu trong phòng Kỳ Diên nhanh chóng chạy lại. Chỉ thấy có một khối thi thể ở trên giường của Kỳ Diên, một cái đầu nhanh như chớp mà rơi xuống.

Người chết này Kỳ Diên biết, khoảng thời gian trước Kỳ Diên còn thương lượng với Khúc Thanh Phong xem ngày thường Tần Vương thích dùng hương liệu gì.

Cung nữ cũng sợ tới mức mất hồn mất vía: “Tới, người đâu!”

“Câm miệng!” Kỳ Diên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, trên người hắn lúc này còn dính đầy máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thân thể run rẩy, “Người đến thu dọn tên này đi.”

Việc này là ai động tay chân, ai lại có phong cách hành sự âm độc thế này, Kỳ Diên tất nhiên là biết.

Hắn nhắm hai mắt lại, tim đập liên hồi.

Chuyện này không thể truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài để cho người khác biết hắn và Khúc Thanh Phong cùng nhau mưu tính đoạt mạng Tần Vương chắc chắn sẽ không toàn mệnh.

Ngậm bồ hòn này, Kỳ Diên không muốn nhịn cũng phải nhịn.

Hai hàm răng của hắn chạm vào nhau, rung canh cách: “Chuyện này, không cần nói cho hoàng hậu”.

Mấy ngày nay mỗi khi Kỳ Diên đến cung của hoàng hậu thỉnh an, luôn cảm thấy bản thân và mẫu hậu đã xa cách không ít. Hắn đương nhiên không phải đứa ngốc, từ thái độ của Sở hoàng hậu đối với hắn, Kỳ Diên mơ hồ có thể đoán ra, là chính mình trong khoảng thời gian này đã làm nhiều chuyện khiến hoàng hậu thất vọng rồi.

Nhưng hắn lại sợ hãi Kỳ Sùng, lần này Kỳ Sùng phái người gϊếŧ Khúc Thanh Phong, lần sau có phải sẽ muốn gϊếŧ hắn hay không?

Đêm lạnh như nước, l*иg ngực Kỳ Diên cũng lạnh như băng, men say của hắn nháy mắt đã không còn, thậm chí cũng không dám ở lại phòng của mình thêm nữa, nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo rồi trốn đến phòng của cơ thϊếp.

Ngày tiếp theo Minh Trăn tỉnh lại, nằm thêm một lúc trên giường, lại nghĩ tới sau đó mình phải rời khỏi nơi này.

Nếu ở lại, điện hạ sẽ không vui.

Nàng không ăn uống quá nhiều, chỉ ăn qua loa mấy miếng.

Nếu phải đi, một ít đồ vật cũng muốn mang đi, thỏ con của nàng còn nhốt ở l*иg sắt cũng phải mang đi, giấy và bút mực điện hạ mang từ Linh Châu về, Minh Trăn cũng vô cùng thích, cho nên cái này cũng muốn mang đi.

Nàng buông đôi đũa, bắt đầu suy nghĩ xem còn có đồ vật gì nữa không.

Nếu có thể dẫn theo Tân Dạ cùng Thiên Cầm vậy càng tốt.

Lý Phúc thấy Minh Trăn buông đũa, sợ Minh Trăn không tiêu hóa được liền bảo Tân Dạ đưa Minh Trăn ra ngoài đi dạo một chút.

Dọc đường đi tâm sự của Minh Trăn nặng nề, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đi tới cạnh hồ nước, nàng nhặt một viên đá nhỏ, tùy ý ném xuống hồ.

Bỗng dưng gần đó truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Chào A Trăn cô nương! Chào A Trăn cô nương!”

A Trăn và Tân Dạ cùng quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử anh tuấn mặc áo bào màu tím dẫn theo một con chim anh vũ đi tới, âm thanh này đúng là do con anh vũ đó phát ra.

Kỳ Thưởng cười tủm tỉm nói: “A Trăn muội muội, đã lâu không thấy nha.”

A Trăn đã sớm quên Kỳ Thưởng cho nên rất cảnh giác nhìn hắn.

Tân Dạ cười cười: “Cô nương, đây là Lục hoàng tử điện hạ, đệ đệ của Tần Vương điện hạ.”

A Trăn nhỏ giọng nói: “Chào Lục hoàng tử.”

Trong tay Kỳ Thưởng xách theo con vẹt đủ màu sắc, đôi cánh rực rỡ lung linh, rất là hoa lệ. Minh Trăn cũng từng nhìn thấy không ít chim anh vũ nhưng đây là lần đầu nhìn thấy con chim như thế này.

Kỳ Thưởng trêu đùa anh vũ: “A Trăn cô nương có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp!” Anh vũ thanh âm lảnh lót, “Xinh đẹp!”

Minh Trăn dùng khăn tay che miệng, nhất thời nhịn không được cười.

Kỳ Thưởng nói: “Đây là chim anh vũ ngũ sắc, A Trăn đếm thử, có phải trên người nó có năm màu hay không?”

Minh Trăn nghiêm túc đếm đếm, quả nhiên là năm màu.

Tròng mắt đen tròn xoe của anh vũ quay tròn, nghiêng đầu nhìn Minh Trăn, Minh Trăn cũng đối mặt với nó: “Còn nói được cái gì?”

Anh vũ mở miệng: “Cái gì cũng nói!”

Kỳ Thưởng đưa l*иg sắt cho Minh Trăn: “Mượn hoa hiến phật, tặng cho A Trăn muội muội.”

Lấy lòng Minh Trăn, tương đương với lấy lòng Tần Vương, cho dù là huynh đệ ruột, Kỳ Thưởng cũng muốn tạo chút cảm giác tồn tại, không những có thể khiến Tần Vương che chở mình mà bản thân hắn cũng muốn làm chút chuyện trong khả năng cho phép.

Minh Trăn cũng biết, đồ vật của người ngoài không thể tùy tiện nhận.

Cho dù thật sự thích, nàng lắc lắc đầu: “Ta không thể nhận.”

Kỳ Thưởng nói: “Vì sao không thể nhận? Yên tâm, muội là muội muội của Tần Vương, cũng xem như là muội muội của bổn hoàng tử.”

Minh Trăn vẫn lắc đầu như cũ.

Tân Dạ nhận lấy: “Cô nương yên tâm, Lục hoàng tử cùng Tần Vương điện hạ quan hệ rất tốt.”

Minh Trăn không rõ lắm: “Thật vậy sao?”

Kỳ Thưởng thấy Minh Trăn ngoan ngoãn, nhịn không được cười: “Đương nhiên là sự thật, muội trở về hỏi Tần Vương sẽ biết.”

Minh Trăn cùng Tân Dạ mang theo chim anh vũ trở về, Lý Phúc vừa thấy con chim rực rỡ này liền biết là Kỳ Thưởng tặng: “Lục hoàng tử điện hạ hào phóng vậy sao, thế mà lại tặng cho Minh cô nương?”

Tân Dạ nói: “Tất nhiên là nhìn mặt mũi của Tần Vương điện hạ.”

Kỳ Sùng trở về, vốn tưởng rằng ban ngày Minh Trăn sẽ khóc sướt mướt, kết quả nhìn thấy Minh Trăn đang nói chuyện với một con chim.

Đây là con chim rực rỡ, lại còn sẽ mở miệng bắt chước tiếng người, đại khái chính là chim anh vũ ngũ sắc mà ngày đó Kỳ Thưởng nói đến.

Minh Trăn nhìn thấy Kỳ Sùng trở về, ngoan ngoãn từ trên giường nhảy xuống: “Điện hạ, A Trăn đã thu thập mọi thứ xong rồi. Ta muốn mang thỏ con, hai bộ y phục, còn có ——”

Tựa hồ là quá mức hiểu chuyện, ngày hôm qua vẫn còn khóc lóc, đến hôm nay thì nháo cũng không nháo.

Dựa theo tính tình không tim không phổi lại dễ quên của Minh Trăn, đại khái không đến hai tháng đã ném hắn ra sau đầu rồi.

Minh Trăn lại tràn ngập mong đợi nói: “A Trăn có thể mang theo chim anh vũ này không?”

Kỳ Sùng không nhìn ra được bất kì cảm xúc khác thường nào từ trên mặt Minh Trăn, đột nhiên giơ tay nhéo cằm nàng: “Không thể.”

Dấu tay trên cằm rõ ràng hơn, Minh Trăn ăn đau, nước mắt lưng tròng.

Kỳ Sùng liền buông tay.