Chương 19: Kế hoạch thất bại

——

Chờ đến nửa buổi chiều, mấy hoàng tử đi săn đã trở về.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tư chất tầm thường, ngày thường chỉ thích sinh hoạt nhàn tản tự tại, bất luận thời điểm nào cũng sẽ không đoạt nổi bật. Hai người đều đã thành thân, ngày thường cũng qua lại thân thiết hơn một chút.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều là do Sở hoàng hậu sinh ra, mẫu thân trở thành hoàng hậu, hai người bọn họ cũng trở thành con vợ cả, cho nên dạo gần đây đặc biệt phong quang đắc ý.

Mẫu phi của Lục hoàng tử là Đức phi, mẫu phi có thân phận cao quý, bản thân nàng ta cũng là người thông minh nhạy bén. Đức phi và Sở hoàng hậu mâu thuẫn lục đυ.c rất nhiều lần, Kỳ Thưởng cũng đi theo bên cạnh Tần Vương Kỳ Sùng, làm bạn với Kỳ Sùng.

Mấy năm nay Kỳ Diên ăn không ít khổ trong tay Kỳ Sùng, cho nên tương đối sợ hãi Kỳ Sùng. Nhưng hắn lại có chút mong chờ mẫu hậu và phụ hoàng liên thủ gϊếŧ chết Kỳ Sùng, đem ngôi vị Thái tử để lại cho mình.

Bởi vì có Kỳ Sùng ở đây, Kỳ Diên cũng không biểu hiện ra ngoài quá mức, đi săn được hai con thỏ và một con gà rừng, vô cùng đắc ý mà khoe với Kỳ Tu.

Thân thể của Ngũ hoàng tử Kỳ Tu kém hơn một chút, gần như chỉ cưỡi ngựa đi qua sân khấu, cũng không làm việc gì.

Kỳ Diên nhìn nhìn về phía Kỳ Sùng. Dường như hôm nay Kỳ Sùng không có hứng săn bắn lắm, chỉ săn một con hươu rừng.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, đang định rời đi, ánh mắt Kỳ Diên chuyển động, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đám người.

Ninh Đức công chúa Kỳ Di là do Sở hoàng hậu sinh ra, Sở hoàng hậu có dung nhan tuyệt sắc, Ninh Đức công chúa tuổi còn nhỏ cũng đã có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Phụ thân của Gia Hàn huyện chúa đứng bên cạnh kia là Tráng Võ hầu đại danh lừng lẫy, Tráng Võ hầu đã từng mang binh đi trấn áp quân Tây Bắc tạo phản, nàng ấy cũng được dính chút vinh dự, đặc biệt được phong là huyện chúa.

Ninh Đức công chúa là đệ nhất mỹ nhân, vậy Gia Hàn huyện chúa chính là đệ nhị, cho dù một vài những văn nhân mặc khách đó chưa từng nhìn thấy hai người các nàng, nhưng vì muốn lấy lòng gia tộc Sở thị mà gọi hai người là hai người tuyệt sắc kinh thành.

Hai người đều mặc quần áo của thái giám, lén chạy ra ngoài, Ninh Đức công chúa đã nhận ra ánh mắt của Kỳ Diên liền nháy mắt cười.

Kỳ Diên hoàn toàn không ngờ hai người các nàng vậy mà dám mặc như vậy đến nơi nguy hiểm như thế này, lỡ đâu xảy ra việc sơ xuất gì…. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Kỳ Diên trở nên xanh mét, thôi được rồi, phụ nữ rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt gì, một người muội muội mà thôi.

Gia Hàn huyện chúa lại hoàn toàn không chú ý đến Tứ hoàng tử, đôi mắt đẹp trong trẻo mà lạnh lùng của nàng lại dừng ở trên người Tần Vương điện hạ.

Tần Vương đã từ trên ngựa xuống, mang theo cung tiễn bên người, thân hình cao lớn như tùng bách, gương mặt tuấn tú như tiên trên trời, đôi mắt phượng hờ hững lạnh như băng, khí độ ung dung mà uy nghiêm, sinh ra đã có phong phạm hoàng gia.

Người bên cạnh Tần Vương là Lục hoàng tử Kỳ Thưởng, Kỳ Thưởng có mối quan hệ tốt với Tần Vương, đã ghé qua Tần Vương phủ rất nhiều lần, tất nhiên cũng đã gặp Minh Trăn.

Lại nói đến Lục hoàng tử Kỳ Thưởng, lời khen chê của các đại nhân trong triều đối với hắn cũng không giống nhau. Kỳ Thưởng trời sinh thông minh lanh lợi, nhưng lòng lại không hướng về chính sự, suốt ngày chui đầu vào tần lâu sở quán.

Kỳ Thưởng thích nhất là mỹ nhân, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần người đó lớn lên đẹp thì Kỳ Thưởng lại càng coi trọng hơn, điều này cũng khiến hắn bị người ta lên án. Cũng có người hoài nghi, Lục hoàng tử không thích triều chính suốt ngày đi theo Tần Vương điện hạ là bởi vì vẻ đẹp nhất hoàng thất của Tần Vương, Kỳ Thưởng thấy đẹp mắt.

Giờ phút này, Kỳ Thưởng cười hì hì nói với Tần Vương: “Hoàng huynh, gần đây đệ có một con vẹt ngũ sắc, lông chim trên thân nó năm màu rực rỡ, lấp lánh giống như bảo thạch, nó thông minh lanh lợi, chỉ cần dạy nó nói hai lần, nó sẽ nói được.”

Kỳ Sùng không có hứng thú lắm với mấy con chim lạ quý báu như này, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Lý Phúc một bên dắt ngựa cho Kỳ Sùng, một bên nâng l*иg chim của Kỳ Thưởng, “”Ai nha, con thần điểu này chắc không tầm thường đâu nhỉ?”

“Đó là đương nhiên, cả kinh thành chỉ có bổn hoàng tử có một con.” Một bên lông mày của Kỳ Thưởng nhướn lên, “Hoàng huynh, đệ bắt nó đưa cho A Trăn muội muội, được không?”

Sắc mặt Kỳ Sùng lạnh đi vài phần.

Đối với Minh Trăn, Kỳ Thưởng thật sự không có bất kỳ một suy nghĩ khác thường nào, chủ yếu là hắn cũng không dám có cái suy nghĩ này. Kỳ Thưởng phong lưu thành tính, cả kinh thành đều biết cái tính nết này của hắn. Minh Trăn không phải cơ thϊếp của Kỳ Sùng, những cơ thϊếp tầm thường thì có thể tặng cho người khác, nhưng Minh Trăn lại trưởng thành bên cạnh Kỳ Sùng, Kỳ Sùng thập phần yêu thương nàng, Kỳ Thưởng cũng không dám phong lưu đến trên đầu tiểu cô nương được Kỳ Sùng nuôi lớn.

Nữ tử thanh lâu dùng trăm ngàn lượng bạc là có thể tùy ý sai khiến. Nhưng với Minh Trăn mà nói…. có lẽ là muốn trăm ngàn cái mạng đi.

Lần trước vội vàng gặp mặt một lần, gặp chưa đến nửa khắc thì người đã đi rồi, cho đến bây giờ, Kỳ Thưởng vẫn còn nhớ đến tiểu muội muội thiên chân vô tà này, hối hận không trêu đùa thêm một chút.

Dáng vẻ của Minh Trăn, khác hoàn toàn với những nữ tử khác mà Kỳ Thưởng từng gặp.

Hắn nhịn không được nói: “Đã đến tuổi cập kê rồi đi? Hoàng huynh, nếu huynh không cưới thì định đính hôn nàng cho nhà ai nha? Dù sao cũng không thể nuôi trong phủ cả đời đi. Có một vị mỹ nhân như vậy ở đây, đến lúc đó Tần Vương phi nhất định sẽ ghen cho xem.”

Ở triều đại này, nữ tử sau khi cập kê thì có thể xuất giá, nhưng là, các gia tộc lớn luôn có chút nội tình, đều sẽ để cô nương nhà mình ở lại lâu thêm mấy năm, dù sao trong nhà cũng nuôi nổi, bọn họ không nỡ để cô nương nhà mình còn nhỏ tuổi đã phải gả đi hầu hạ cha mẹ chồng rồi sinh hài tử.

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Việc này không liên quan đến đệ, đừng hỏi đến nữa.”

“Đệ chỉ là tò mò,” Kỳ Thưởng nói: “Hoàng huynh cho A Trăn muội muội ăn gì lớn lên vậy? Chờ ta có nữ nhi, cũng sẽ nuôi dưỡng như vậy.”

“Cơm canh đạm bạc.”

Kỳ Diên xa xa nhìn Kỳ Sùng, hắn vốn định xuống ngựa đi bộ, lúc này lại đột nhiên xoay người lên ngựa, Kỳ Tu cũng lên ngựa theo Kỳ Diên.

Sau đó hắn ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, ý bảo thị vệ bảo hộ hai tiểu tổ tông không để người khác bớt lo Ninh Đức công chúa và Gia Hàn huyện chúa này.

Hai bên đều là rừng cây, khu vực săn bắn có người chuyên phụ trách, bởi vì có thể là hoàng đế tương lai, chỉ có thể cho các hoàng tử chơi đùa, cho nên bốn phía cũng có ít binh lính đóng quân hơn. Mấy con mãnh thú tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong khu vực săn bắn, cho dù là có sài lang hổ báo thì nhiều nhất chúng mới chỉ được mấy tháng hoặc là thân thể bị thương tật.

Nhưng lúc này, gần đó lại đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm, hổ gầm mang theo tiếng gió, chấn động khắp nơi, mặt đất như rung chuyển, Kỳ Diên và Kỳ Tu kẹp chặt bụng ngựa, ngựa của hai người hoảng sợ đến mức bốn vó duỗi thân, sau đó chạy đi.

Kỳ Diên chưa từng nhìn thấy hổ thật, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, hắn sợ đến mức nhanh tay nắm chặt dây cương, sợ bị ném từ trên lưng ngựa xuống.

Ninh Đức công chúa và Gia Hàn huyện chúa nghe thấy tiếng gầm rú đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, tránh trong vòng vây của thị vệ.

Đúng lúc này, một con hổ to lớn màu trắng từ trong rừng cây nhào tới, khi nó bước đi chỉ thấy cao năm sáu thước, thân dài gần hai trượng, so với những con hổ bình thường thì thân mình nó còn to hơn một vòng, cặp mắt như chuông đồng lóe lên ánh sáng hung ác, gào rống một tiếng về phía mọi người.

Gió tựa như cũng mang theo mùi máu tanh của con hổ to lớn này trong đó.

Lý Phúc đã gặp qua rất nhiều trường hợp nhưng cũng chưa từng nhìn thấy con vật như thế này, hắn sợ tới mức hai chân run rẩy, dây thừng trong tay không cầm lấy, con ngựa của Tần Vương liền chạy đi, Kỳ Thưởng ở một bên cũng không cầm chắc dây cương, ngựa của hắn cũng chạy đi mất.

Trong chớp mắt người ngã ngựa đổ, thị vệ xông lên phía trước chết vô số, con hổ lớn này dường như là nhằm vào Kỳ Sùng mà đến, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà lao về phía Kỳ Sùng.

Nhưng là, tốc độ bắn cung tên của Kỳ Sùng vượt xa tốc độ chạy như bay của con hổ kia, cung tên Phược Long màu đen ngàn năm bắn ra, xa trăm thước, mũi tên xé gió, đâm trúng vào giữa trán con hổ, ở giữa chữ ‘vương’, không lệch một li.

Thân mũi tên ghim thật sâu vào đầu con hổ, chỉ có phần lông chim ở đuôi là lộ ra ngoài.

Những người khác chưa bình tĩnh được sau cơn hoảng hồn này, Kỳ Sùng đã thu hồi Phược Long cung trong tay. Vai lưng hắn đĩnh bạt, như trúc như tùng, khí độ vẫn ung dung như cũ, tựa như vừa nãy bắn chết chỉ là một con chim, không có chút sợ hãi hay căng thẳng nào.

Lý Phúc nói chuyện còn mang theo âm run: “Điện… điện hạ.”

Kỳ Sùng nhàn nhạt nói: “Da hổ còn nguyên vẹn, lột xuống xử lý sạch sẽ rồi đem về, mùa đông trải lên giường của A Trăn.”

Mới vừa rồi khi bắn tên, hắn cố ý chỉ bắn trúng trán của con hổ, sẽ không làm hỏng những phần da lông khác.

Lỗ tai Lý Phúc ong ong ầm ầm, bị con mãnh hổ đột nhiên xuất hiện làm cho sợ đến mức vừa vừa mới hoàn hồn, cho dù Kỳ Sùng ở gần trong gang tấc, thanh âm trầm thấp rõ ràng, hắn cũng không hiểu rõ lắm, phản ứng một chút mới hiểu được ý của Kỳ Sùng, “Nô tài sẽ phân phó việc này xuống. Da hổ không đủ mềm mại, Minh cô nương có thể sẽ cảm thấy lông cứng đâm vào người, đến lúc đó sẽ để Minh cô nương quyết định.”

Thị vệ bị hổ cắn chết có mười người, ngoài ra còn có ba thái giám bị Kỳ Diên và Kỳ Tu kinh hoảng giục ngựa giẫm chết. Hiện tại gió yên sóng lặng, Kỳ Diên để người đỡ hắn đi xuống, chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, cơm đã ăn buổi trưa đều đã nôn ra hết.

Ninh Đức công chúa cũng hoảng sợ không hề nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ đáng sợ như vậy, sau khi trở về chỉ sợ sẽ gặp ác mộng, thấy Kỳ Diên nôn ra, nàng cũng thấy trong bụng khó chịu, sau đó nôn ra theo.

Kỳ Thưởng rất nhanh đã phản ứng lại: “Khu vực săn bắn sao lại xuất hiện con vật như thế này? Là ai phụ trách ở đây?”

Kỳ Sùng nói: “Việc này về sau rồi tra, đi về trước.”

Kỳ Thưởng đi theo sau mông Kỳ Sùng nhiều năm như vậy, biết rõ tính sổ sau không phải phong cách của Kỳ Sùng, nếu là tình huống bình thường, Kỳ Sùng sẽ cho người đi bắt quan viên thất trách kia đến ngay lúc này, nhưng mà, bây giờ Kỳ Sùng không có hành động gì, vậy chứng tỏ đằng sau chuyện này rất phức tạp.

Con hổ đã chết, nhưng vẫn không ai dám đến gần nó như cũ, sợ con hổ khổng lồ này sẽ sống lại. Kỳ Thưởng đánh bạo đi qua, còn nghiêm túc mà nhìn, nói đùa: “Bộ da tuyết trắng với những đường vân màu đen này, thật đúng là tuyệt đẹp, cũng không biết ăn cái gì mà lớn như vậy, bàn chân còn to hơn cả mặt ta, cẳng chân cũng thô hơn ta nữa.”

Bẻ cái miệng ấm áp của con hổ ra, Kỳ Thưởng khoa tay múa chân trên cái răng nanh một chút, “Lớn hơn nửa thước đó nha, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái cũng đã đứt cổ rồi. Hoàng huynh, huynh cũng thật lợi hại, gϊếŧ chết được con mãnh thú gây hại một phương như vậy.”

Hắn tiến lên nhìn, tất nhiên là muốn xem con hổ này thật sự là vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, hay là được người ta nuôi dưỡng.

Gia Hàn huyện chúa ở bên ngoài thấy toàn bộ quá trình, lúc này nàng lại đi gặp Kỳ Sùng, sắc mặt cũng lặng lẽ đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Tứ hoàng tử Kỳ Diên chỉ cảm thấy bất an trong lòng, vội vội vàng vàng bảo Kỳ Tu đưa Ninh Đức và Gia Hàn rời đi, chuyện này căn bản không giống với những gì hắn dự đoán, hình như hắn làm hỏng chuyện rồi, đến mức phụ hoàng mẫu hậu thu dọn cục diện rối rắm cho hắn.