Cô nhi viện Thiên sứ.
Buổi chiều đầu xuân, nhiệt độ vẫn còn se lạnh.
Dưới sự thúc giục của các dì quản giáo, những đứa trẻ quay trở lại phòng, chuẩn bị ngủ trưa. Bên cửa sổ, hai người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi cuối cùng cũng tìm được thời gian để ngồi nói chuyện phiếm.
Người phụ nữ với mái tóc nhuộm vàng vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Ngày hôm qua vừa có một thằng bé được gửi tới, bà biết chưa?"
Người phụ nữ tóc dài bên cạnh cười nhạo một tiếng, "Chuyện này bà hỏi đúng người rồi đó, cha mẹ thằng bé ở cạnh nhà tôi đây này, mỗi khi về nhà tôi cũng thấy nó vài lần."
Người phụ nữ tóc ngắn ngạc nhiên, "Bà biết cha mẹ nó là ai à?"
Nói xong bà vươn tay kéo người bạn đi gặp viện trưởng, "Thế thì chúng ta hãy nhanh chóng đi nói rõ với viện trưởng để nhà đó đem con về đi chứ! Không tìm được con mình chắc gia đình của thằng bé lo lắng lắm đấy!"
Đương nhiên đồng thời cũng giúp bọn họ tiết kiệm một khoản chi phí. Mấy năm nay mặc dù vẫn luôn có các nhà hảo tâm quyên góp tiền bạc, nhưng trẻ con nhiều như vậy, cuộc sống cũng rất eo hẹp.
Người phụ nữ tóc dài chả buồn đứng dậy, ngược lại còn kéo đối phương ngồi xuống, nói: "Bà nghe tôi nói xong cái đã! Nếu có thể tìm được tôi còn ngồi đây kể bà nghe sao?"
Ý của đối phương là, còn có ẩn tình khác sao?
Người phụ nữ tóc dài: "Đứa trẻ đó vốn dĩ không ngốc, Tết Nguyên Đán năm nay tuyết rơi dày đặc, nó theo chân mấy đứa nhỏ ra ngoài nghịch tuyết, kết quả không cẩn thận bị cảm, sốt cao."
Người phụ nữ tóc ngắn: "Sốt cao dẫn đến ngốc à? Tôi nghe nói là do bị lệ quỷ câu hồn đi đó, đúng không nhỉ?"
"Thời đại nào rồi bà còn tin vào chuyện này nữa." Người phụ nữ lên tiếng cảm thán.
Người phụ nữ tóc vàng cười ha ha hai tiếng, nói thầm trong lòng, nhưng cũng chưa ai chứng minh được là trên thế giới này không có quỷ!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng tất nhiên không thể nói thành lời, dù sao bà vẫn còn muốn nghe hết câu chuyện, một tay vóc một nắm hạt dưa đưa vào miệng, ân cần nói: "Bà nói tiếp đi, tại sao lại không đưa thằng bé về được?"
"Haizzz, nói chung cũng do Đồng Đồng mệnh khổ," người phụ nữ tóc dài thở dài một tiếng, Đồng Đồng chính là nhũ danh mà bà nghe được, "Gia đình đó đã chuyển đi nơi khác, điện thoại thì không liên lạc được, không ai biết bọn họ đã chuyển đi đâu."
"Chuyển, chuyển đi rồi?!" Người phụ nữ tóc ngắn trừng lớn mắt, "Chuyện xảy ra khi nào?"
Người phụ nữ tóc dài: "Ngày hôm qua sau khi phát hiện Đồng Đồng, tôi liền gọi về nhà hỏi thăm ba mẹ tôi, họ nói rằng nhà đó đã chuyển đi từ hôm qua rồi."
"Tôi khinh!" Người phụ nữ tóc ngắn lập tức lớn tiếng mắng chửi, "Đúng là đồ nhẫn tâm, đến con của mình cũng nỡ bỏ rơi!"
Đây không phải rõ ràng đã sớm lập kế hoạch để đứa trẻ trong cô nhi viện rồi cao chạy xa bay sao!
Thời điểm nhìn thấy thằng bé, nó đang đứng một mình ở lối vào của trại trẻ mồ côi, dưới chân có một ba lô hành lý nhỏ, bên trong có một số bộ đồ và một ngàn nhân dân tệ.
(Một ngàn nhân dân tệ: Khoảng ba triệu rưỡi. )Đứa trẻ lớn như vậy mà chỉ để lại một ngàn, liệu nhiêu đó đủ cho thằng bé sống trong bao lâu? À đúng rồi, những tên đó vốn đã không còn lương tâm mới làm ra chuyện vứt bỏ con mình thế này!
Người phụ nữ lòng đầy căm phẫn cùng đồng nghiệp lên án.
Trong gian phòng nhỏ được ngăn cách bởi một bức tường, Thẩm Thanh Thành nằm trên giường lắng nghe đoạn đối thoại bên ngoài, suy nghĩ về những năm tháng đã qua.
Cậu không phải Đồng Đồng mà chỉ là một bóng ma hoang vu cô độc chiếm đoạt thể xác em ấy.
Nói chiếm đoạt cũng không đúng lắm, phải gọi là sự dung hợp.
Thân xác này không biết vì sao lại mất đi linh hồn, khiến đứa bé trở nên khờ khạo ngốc nghếch.
Thời điểm Thẩm Thanh Thành nhìn thấy đứa bé liền biết đây chính là kỳ ngộ của cậu. Bởi vì thân thể này thiếu mất một hồn hai phách, phần hồn thuộc tính thổ, hai phách thuộc tính thiên, đều thuần âm.
Vì vậy cậu không chút do dự tiến vào cơ thể này, thiên hồn kết hợp mệnh hồn, thành công trở lại làm người.
Thật ra thời điểm dung hợp cậu cảm thấy có chút tiếc nuối, lần thứ hai trở thành "người" cậu sẽ gặp được sư phụ, bởi vì cậu chính là Thẩm Thanh Thành.
Nhưng Thẩm Thanh thì không có gì cả.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thành lật người, giấu mình trong chăn bông, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ bên ngoài cửa sổ vẫn còn tiếp tục.
"Thật sự không phải trúng tà sao? Một đạo sĩ mới đến miếu Thanh sơn, nghe nói đến từ thành phố, hay chúng ta đến xin ông ấy một lá bùa bình an đi?"
"Đã nói với bà là sốt cao rồi, sao cứ nghĩ đến mấy chuyện đó vậy."
"Đang yên đang lành tự nhiên biến thành kẻ ngốc, lỡ đâu thật sự bị thứ không sạch sẽ bắt đi thật......"
Thẩm Thanh Thành yên yên ổn ổn ở trong cô nhi viện, nghe lời mấy dì quản giáo dặn dò làm việc mỗi ngày, những lúc rảnh rỗi cậu sẽ ngồi trên ghế nhỏ trong sân phơi nắng.
Cậu không nói ra chuyện bản thân không ngốc nên mọi người cũng không biết gì. Dù sao lúc trước Đồng Đồng vẫn luôn mang dáng vẻ thế này.
Mấy ngày sau, người phụ nữ tóc vàng kéo đồng nghiệp sang một bên thì thầm to nhỏ gì đó. Sau đó người phụ nữ tóc dài cười mắng đối phương vài câu, sau đó đi theo bà ta.
Ngồi trên băng ghế nhỏ phơi nắng, Thẩm Thanh Thành híp mắt nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, cậu biết bọn họ đi miếu Thanh sơn để xin bùa bình an.
Bất quá bùa này không phải của sư phụ cậu, bùa chính tay sư phụ vẽ ra rất quý, một lá đáng giá hàng vạn.
Thẩm Thanh Thành vừa phơi nắng vừa nhớ về sự kiện xảy ra trong quá khứ. Mấy ngày sau, thời điểm sư phụ chuẩn bị quay về thành phố tình cờ bắt gặp cậu đang ngồi trong sân, lập tức kinh vi thiên nhân, muốn nhận Thẩm Thanh Thành làm đệ tử kế nghiệp.
(kinh vi thiên nhân: ý chỉ nhìn thấy sự kiện hiếm gặp, khó thấy, cảnh tượng người đời khó gặp.)Cậu cười khẽ một tiếng.
Hai dì quản giáo đi miếu Thanh Sơn đến tối mới trở về, thấy Thẩm Thanh Thành đang ngủ thì lén để một lá bùa bình an dưới gối của cậu.
Lại qua mấy ngày, Thẩm Thanh Thành tính thời gian dọn ghế nhỏ ra, ôm đồ chơi ngoan ngoãn ngồi trước cửa cô nhi viện.
Sư phụ đã lớn tuổi, mắt không tốt lắm, nếu không thấy rõ làm sao bây giờ.
"Này anh bạn nhỏ......"
Nghe thấy câu bắt chuyện quen thuộc, Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu, giương cặp mắt ngây thơ nhìn đối phương.
Haizz, đã lâu lắm rồi cậu mới lại được nhìn thấy người này.