Chương 138: Luân hồi khủng bố (10) - Tiên đoán

Nguyên bản Thẩm Từ đã chuẩn bị xong việc quay lại thành phố lại vì chuyện Thẩm Thanh Thành ở cô nhi viện mà chậm trễ mấy ngày.

Vài ngày sau, khi đã hoàn tất thủ tục nhận nuôi, một già một trẻ mới bắt tàu trở lại thành phố.

Nơi Thẩm Từ sinh sống là một căn nhà hai phòng ngủ được nhà nước cấp, mặc dù không gian không lớn nhưng cũng đủ cho cả hai sinh hoạt, hơn nữa vì nằm trong tiểu khu đặc thù nên rất an toàn.

Trong nhà không có nhiều đồ đạc, hầu hết đều đã rất cũ, nhưng thật ra dùng để bắt quỷ lại vô cùng hữu ích.

Thẩm Thanh Thành nhìn thấy gốc cổ thụ phía cuối nhà được tạm dùng làm ghế đẩu, đó chính là rễ của cây đào ngàn năm tuổi, nếu nhớ không lầm, khi cậu thành niên, ông sẽ tự tay khắc một cây kiếm gỗ đào tặng cậu.

Trong mắt Thẩm Thanh Thành ánh lên tia sáng ấm áp.

"Đói bụng không?" Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Từ cúi đầu hỏi cậu bé đội mũ đang đứng bên cạnh.

Thẩm Từ là một ông lão ít nói ít cười, bởi vì công việc trảm quỷ, sát quỷ nên trên người luôn mang theo hung khí lạnh lùng khiến đám trẻ con nhìn vào sẽ vô cùng sợ hãi.

Nhưng chỉ có Thẩm Thanh Thành biết, thật ra ông rất thích trẻ con.

Thẩm Thanh Thành ôm con ngựa đồ chơi, ngước nhìn người sư phụ trong trí nhớ. So với dáng vẻ suy yếu nằm trên giường trước khi chết, Thẩm Từ lúc này vẫn tràn đầy năng lượng mặc dù đầu tóc đã bạc.

Đặc biệt là đôi mắt âm dương, phát sáng khi nhìn Thẩm Thanh Thành.

Vất vả lắm mới tìm được một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nay về sau sẽ ở cùng với mình, ông có thể không cao hứng sao?

Thẩm Thanh Thành tránh đi ánh mắt phấn khích ẩn giấu của Thẩm Từ, sợ hãi gật đầu.

Đói thì đói thật, trên xe lửa thì có thứ gì ngon để ăn được chứ.

Vì thế cậu được Thẩm Từ ôm lấy đặt lên sô pha, trong nhà không có đồ ăn vặt, Thẩm Từ thầm tiếc nuối, vươn tay vỗ cái đầu ngựa đồ chơi mang ra từ cô nhi viện, hùng dũng đi vào phòng bếp nấu mì.

Thẩm Thanh Thành cúi đầu nhìn xuống con ngựa, sau đó duỗi tay nắm chòm lông trên đầu của nó.

Lần trước Thẩm Thanh Thành không ngờ bản thân sẽ được Thẩm Từ nhận nuôi, cũng không muốn đóng vai một cô nhi 6 tuổi, cho nên đoạn thời gian bên cạnh Thẩm Từ sau đó cậu đều trầm mặc kiệm lời.

Lần này cậu không muốn như vậy nữa.

Hai người ngồi trước bàn gỗ nhỏ ăn mì, Thẩm Thanh Thành hỏi: "Tại sao ông lại nhận nuôi cháu?"

Thẩm Từ kinh ngạc.

Ông không ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ chủ động nói chuyện. Mặc dù thời điểm nhận nuôi, những người trong cô nhi viện đã từng nói qua đứa nhỏ bởi vì bị sốt cao dẫn đầu óc có chút trì độn nhưng ông vẫn không để trong lòng.

Đứa nhỏ này thoạt nhìn đã thấy, thiên tư thông minh, mắt sáng lấp lánh, sao có thể trì độn? Theo ông nghĩ, có thể bởi vì bị ba mẹ vứt bỏ nên đứa trẻ mắc chứng tự bế.

(Tự bế: xuất phát từ thuật ngữ tự kỷ (Autism) có gốc Hy Lạp: "Autos", nghĩa là "Tự thân": con người tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài.)

Có thể nói chuyện chính là việc tốt, Thẩm Từ cũng không muốn giấu nguyên nhân nhận nuôi, đương nhiên cũng xuất phát từ phương diện, ông không biết nên nuôi trẻ nhỏ thế nào.

Ông nói: "Con thiên tư hơn người, rất thích hợp kế thừa y bát của ông."

(y bát: nghĩa trên gg là chén cơm tăng nhân dùng để khất thực, đặt trong bối cảnh câu này mọi người có thể hiểu nó là "gia nghiệp".)

"......" Còn không nghĩ tới việc trẻ nhỏ có thể hiểu từ y bát không hay sao? Thẩm Thanh Thành đành phải đổi cách hỏi, "Con cần phải làm gì?"

Đứa nhỏ có một đôi mắt tròn xoe mở to, môi hồng răng trắng, dáng vẻ nghiêm túc hỏi bản thân cần phải làm gì thành công khiến trái tim Thẩm Từ mềm nhũn, ông hận không thể duỗi tay nựng cặp má trắng nõn trên gương mặt kia.

Ông nhẫn nại kiềm nén, "Khụ, nhìn ông thi họa vẽ bùa, lớn lên sẽ theo vi sư đi bắt quỷ."

Thấy ánh mắt đứa nhỏ dại ra, ông nhẹ giọng an ủi: "Đồ nhi đừng sợ, ác quỷ không đáng sợ lắm đâu, còn có thể ôm con bay cao nữa đó."

Thẩm Thanh Thành: "......" Cậu không nên hỏi!

Thành thành thật thật nói cho cậu tên mới sau đó hoàn thành lễ bái sư không tốt hơn sao? Cậu quá hiểu sư phụ của mình, nếu bây giờ ông nói với cậu sau này sẽ được bay, về sau lúc gặp phải quỷ tuyệt đối sẽ làm cho cậu xem!

"Đúng rồi đồ nhi, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa sư đồ, về sau con sẽ gọi ông là sư phụ. Vi sư sẽ cho con một cái tên mới, Thanh Thành, ông họ Thẩm, gọi là Thẩm Thanh Thành."

Thẩm Thanh Thành không dám hỏi thêm gì nữa, sợ lại chọc trúng chuyện khác, ngoan ngoãn nói: "Dạ vâng sư phụ."

Duỗi tay nựng cặp má phúng phính đã thèm khát nãy giờ, Thẩm Từ thỏa mãn đứng dậy, "Theo vi sư vào đây, chúng ta đi bái kiến tổ tiên."

Năm ấy, lúc Thẩm Thanh Thành bảy tuổi, rốt cuộc Thẩm Từ cũng tìm được con quỷ thích hợp, dưới ánh mắt "chờ mong" của Thẩm Thanh Thành hoàn thành một lần bay cao, sau đó một phát liền không thể vãn hồi, ông "thỏa mãn" tâm hồn vui đùa của đứa trẻ, cứ bay cho đến mười tuổi.

Tuy rằng Thẩm Từ không đáng tin cậy trong việc nuôi dạy trẻ nhỏ, nhưng trên phương diện dạy bắt quỷ trảm ma có thể nói là vô cùng tận tâm tận lực, dốc túi tương thụ. Ví dụ như mỗi khi thành phố xảy ra những chuyện kỳ lạ, bất luận lớn nhỏ đều sẽ mang theo Thẩm Thanh Thành đến hiện trường quan sát.

Thật may mắn khi Thẩm Thanh Thành không phải là một đứa trẻ thật sự.

Sau đó, trong lúc ngủ, Thẩm Thanh Thành nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Từ, "Sự lựa chọn của sự phụ quả thật ích kỷ, nhưng vi sư hy vọng mười năm sau, đồ nhi ngoan có thể sống sót sau trận chiến khốc liệt với ác quỷ."

Thẩm Thanh Thành hiểu ý của sư phụ, ích kỷ trong lời nói của người chính là mục đích ông nhận nuôi cậu chủ yếu là bởi vì tiên đoán hai mươi năm sau lệ quỷ xuất thế, gây họa nhân gian.

Nhưng Thẩm Thanh Thành không trách Thẩm Từ, cậu biết nếu không có chuyện lệ quỷ, năm ấy ở cô nhi viện Thẩm Từ vẫn sẽ nhận nuôi mình.

Mọi thứ đều là duyên số, mà chính cậu đã chọn con đường này.

Trở lại chuyện chính, Thẩm Từ sẽ tự mình mang Thẩm Thanh Thành đi hiện trường bắt quỷ ở những chỗ gần nhà, còn khi ở xa thì sao?

Thẩm Từ sẽ một mình "đi công tác", còn Thẩm Thanh Thành thì ở nhà. Lúc đầu Thẩm Từ giao đứa nhỏ nhà mình cho một đạo hữu ở tại thành phố trông giúp. Sau đó Thẩm Từ vô tình quen biết một người bạn, liền an tâm đem đứa nhỏ giao cho người bạn này.

Nói về người bạn này, bốn tháng sau thời điểm Thẩm Thanh Thành được nhận nuôi, đối phương đột nhiên tìm đến nhà.

Lúc đó sư phụ đi ra ngoài mua đồ ăn, một mình Thẩm Thanh Thành ở nhà xem phim hoạt hình thư pháp, bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng gõ "cộc cộc".

Sư phụ vừa đi ra ngoài, không thể nhanh như vậy đã trở về, vậy người tới là ai? Thẩm Thanh Thành hạ thấp âm lượng, cất giọng: "Ai vậy?"

Người ngoài cửa trầm mặc một lúc, một giọng nam trầm thấp vang lên, "Lục Bích."

Thẩm Thanh Thành: "!"

Cậu lập tức nhảy khỏi sô pha, chân ngắn chạy tới mở cửa. Ngoài cửa, một nam nhân dáng người đĩnh bạt đứng thẳng, mày kiếm sắc bén, vô cùng tuấn mỹ.

Cậu vẫn luôn cho rằng Lục Bích sẽ có một thân phận giả định, kết quả đối phương lại đến với tư cách là một người chơi?

Lúc đó Lục Bích đã hơn hai mươi tuổi!

Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Thành kêu lên, "Lục thúc thúc!"

Lục Bích: "......"

Bạn nhỏ Thẩm Thanh Thành năm 6 tuổi cao chưa đến thắt lưng nam nhân, Lục Bích cúi người bế cậu lên, vô cùng tự nhiên bước vào cửa Thẩm gia.

TV vẫn còn đang chiếu tin tức, Thẩm Thanh Thành ngồi trên cánh tay rắn chắc của nam nhân, miệng nhỏ không ngừng kêu Lục thúc thúc, "Lục thúc thúc, năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi vậy? Lục thúc thúc, hiện tại chú đang làm công việc gì vậy? Lục thúc thúc......"

Lục Bích nựng khuôn mặt phì nộn của cậu bạn nhỏ, tránh trả lời một số vấn đề, chỉ nói "Trước mắt đang ở Cục Cảnh Sát thành phố, anh sẽ nghĩ cách tiến vào văn phòng làm việc đặc biệt."

Văn phòng đặc biệt kết hợp với thiên sư chuyên giải quyết những vụ án kỳ lạ.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Thành cất giọng nói non nớt: "Lục thúc thúc vì con nên mới tiến vào sao? Nhưng mà năm nay Thanh Thanh chỉ mới 6 tuổi thôi nha ~"

Lục Bích: "...... Nói chuyện đàng hoàng, đừng nháo."

Thẩm Thanh Thành cười hì hì cắn một ngụm ở má nam nhân.

Sau đó hai người ăn ý không đề cập tới vấn đề lệ quỷ hai mươi năm sau, chỉ thảo luận phương pháp thông quan trò chơi.

Thẩm Thanh Thành: "Em không biết liệu chúng ta có còn ở trong phó bản hay không."

Địa điểm bọn họ tiến vào phó bản chính là khu đồng hoang đầy mộ, sau đó đi tới tòa nhà tiến vào phó bản, trải qua hàng loạt tình tiết cốt truyện ngắt quãng, liệu thời gian đó có được tính là một phó bản hay không?

Đặc biệt sau đó bọn họ thông qua thao tác trên bàn điều khiển tiến vào phó bản bất thường số 1.

......

Bây giờ Thẩm Thanh Thành chỉ là một cậu bạn nhỏ 6 tuổi, không có thiết bị trò chơi.

Hiện tại cậu có chút hối hận, chuyện gạo xưa thóc cũ có cái gì mà không dám đối mặt, một hai phải tiến vào ra vẻ, bây giờ không thoát ra được.

Thẩm Thanh Thành bực bội phồng má, bị Lục Bích chọc một cái thì thở phì.

Thẩm Thanh Thành đưa mắt lên án đối phương.

Lục Bích bất động thanh sắc thu tay về: "Vẫn trong cùng một phó bản."

Thẩm Thanh Thành: "Thiết bị?"

Lục Bích gật đầu, thân phận của hắn là người chơi, trên người có thiết bị.

Thẩm Thanh Thành đã hiểu.

Phương thức thông quan ở phó bản này vẫn y như cũ, một là giải ra chuyện xưa chủ tuyến, hai là sống sót đến khi thời gian phó bản kết thúc.

Phương pháp giải ra chuyện xưa chủ tuyến ngay lập tức bị bọn họ bỏ qua. Phó bản này chỉ có những tình tiết ngắt quãng, được ghép lại từ nhiều phân đoạn dữ liệu, cho dù lựa chọn nội dung của phân đoạn nào để đệ trình cũng đều không ổn.

Cho nên chỉ còn phương thức sống sót đến khi thời gian phó bản kết thúc.

Thẩm Thanh Thành: "Nhưng em nhớ là thông báo nhắc nhở đã nói không biết thời gian kết thúc thì phải?"

Không xác định được chuyện xưa chủ tuyến, thời gian thì không biết, vậy bây giờ bọn họ đi ra bằng cách nào đây?

Lục Bích: "Anh suy đoán có hai mốc thời gian, một là chúng ta sẽ sống ở đây đến hết cuộc đời, hai là......"

Hắn muốn xoa dịu trái tim mềm yếu của đối phương, "Hai là hai mươi năm sau."

Chính là hai mươi năm sau.

Thẩm Thanh Thành rốt cuộc vẫn không quên rằng đây chỉ là một phó bản trong trò chơi, hai mươi năm sau cậu đã lựa chọn cùng lệ quỷ "đồng quy vu tận", NPC quỷ quái biến mất, chuyện xưa chủ tuyến tất nhiên sẽ không thể tiếp tục.

Lục Bích nỗ lực củng cố tâm tình đối phương. Thẩm Thanh Thành chỉ cảm thấy khá khó chịu, trên thực tế cậu cũng không quá quan tâm quá khứ của mình.

Ỷ vào kích thước cơ thể nhỏ bé, Thẩm Thanh Thành chui vào lòng ngực nam nhân làm nũng, hỏi vấn đề mà cậu đã biết rõ đáp án, "Anh biết quá khứ của em rồi phải không?"

Lục Bích dừng một chút, "...... Phải."

Thẩm Thanh Thành: "Vậy anh có gì muốn nói không?"

Lục Bích: "Thanh Thanh khi còn nhỏ rất ngoan." Ngoan đến mức hắn muốn trộm người về nuôi trong suốt quá trình thử nghiệm.

Sau đó hai người nói sang chuyện khác, Lục Bích ước tính thời gian thấy Thẩm Từ sắp về nên rời đi trước, hắn sẽ tìm cơ hội khác làm quen ông ấy sau.

Đảo mắt một cái đã tới sinh nhất 18 tuổi của Thẩm Thanh Thành.

Chính là hôm nay, Thẩm Thanh Thành sẽ nhận được thanh kiếm gỗ đào ngàn năm tuổi do chính tay Thẩm Từ chạm khắc, cũng chính vào ngày này, Thẩm Từ sẽ thành thật nói ra chuyện mà cậu phải đối mặt khi mình 26 tuổi.

Thẩm Từ không phải là bậc phụ huynh tốt, ông ít khi nói cười, nhưng trước khi Thẩm Thanh Thành ngủ sẽ kiên nhẫn kể cậu nghe những câu chuyện cổ tích, lúc sinh nhật sẽ mua một cái bánh kem chúc mừng. Thời điểm Thẩm Thanh Thành ngã bệnh sẽ lúng túng ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dành.

Thẩm Từ thật sự rất thương cậu, Thẩm Thanh Thành có thể cảm nhận được.

Đây cũng chính là lý do khiến cậu sẵn sàng thực hiện di nguyện cuối cùng của Thẩm Từ sau khi biết sự thật, người cũ cũng đã chết rồi, cậu còn có thể nhớ nhung gì nữa.

"Con đang nghĩ tới Lục thúc thúc sao?" Thấy Thẩm Thanh Thành ôm kiếm gỗ đào ngây người, Thẩm Từ hỏi, "Vi sư có chút lời muốn nói với con, sau khi nói xong con có thể đi tìm Lục thúc thúc chúc mừng sinh nhật."

Thẩm Thanh Thành không trả lời câu hỏi, đóng hộp linh cụ đựng bảo kiếm đặt sang một bên, mím môi kéo ra một nụ cười, "Sư phụ muốn nói cái gì?"

Thẩm Từ: "Chắc con cũng đã nghe về điều tiên tri trước đó? Hôm nay chuyện vi sư muốn nói với con chính là cái này."

"Chuyện này nên bắt đầu từ lúc vi sư bằng tuổi con bây giờ......"