Chương 136: Luân hồi khủng bố (8) - Cùng về

Người này chính là Lục Bích đã quay trở lại, Thẩm Thanh Thành nhận ra ngay lập tức.

Kể từ lần tách nhau khi tham gia thử nghiệm trò chơi, Lục Bích đã trải qua thêm một vài phân đoạn dữ liệu nữa, hắn cũng rất nhớ cậu.

Tuy nhiên Lục Bích có thể nhìn ra tình trạng hiện tại của Thẩm Thanh Thành có chút không đúng, không chỉ đơn thuần nhớ hắn nên mới hành động như vậy, vì vậy vươn tay ra.

Xúc cảm xoa bóp quen thuộc sau gáy khiến tâm tình Thẩm Thanh Thành thả lỏng không ít, cậu không quan tâm đến ánh mắt tò mò của đám nhân viên xung quanh, cọ mặt vào ngực đối phương một lúc mới chịu lui về.

Cậu hỏi: "Thí nghiệm lần trước thế nào."

Đám nhân viên âm thầm nghe lén: "?"

Thí nghiệm gì? Không phải game kinh dị đã sớm được đưa vào sử dụng trong quân đoàn rồi sao? Hay gia tộc Kỳ Hạ đã phát triển trò chơi mới?

Một số người đi cùng Lục Bích không khỏi phấn khích. Trò chơi mới do gia tộc Kỳ Hạ phát triển chắc chắn hay hơn trò này, đến lúc đó phải nhanh chân giành suất tham gia thử nghiệm mới được!

Các nhân viên nghiên cứu cũng rất hào hứng, ai mà không muốn phát triển trò chơi mới!

Những người không liên quan thì vô cùng phấn khích, còn đương sự lại bình tĩnh trả lời: "Rất thuận lợi."

Thẩm Thanh Thành quay lại ghế ngồi nhướng mày kinh ngạc, anh ấy đi vào sao? Không biết phó bản thử nghiệm là gì, đến lúc đó tìm cơ hội hỏi một chút.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thời gian thích hợp, số 0009 tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở, "Trưởng quan, về thời gian bọn họ tiến vào trò chơi, ngài định an bài thế nào?"

Đúng rồi, mục đích những người này được mang đến đây chính là kiểm tra sự phát triển của trường năng lượng trung tâm và cốt truyện.

Thẩm Thanh Thành vẫn còn nhớ lần trước, bạn trai trong phiên bản nhân ngư sau khi tiến vào thí nghiệm trở ra thì biến mất. Mặc dù không muốn nhưng cậu biết rằng nếu có cơ hội, Lục Bích nhất định sẽ lại đi vào.

Cậu nâng mắt tập trung nhìn về phía Lục Bích. Thời điểm bốn mắt giao nhau, Thẩm Thanh Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ít nhất không chỉ có mình cậu luyến tiếc nhớ nhung đối phương, hừ.

Cậu không biết Lục Bích có biết mục đích của chuyến đi này hay không, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn nên Thẩm Thanh Thành miêu tả sơ lược nội dung nhiệm vụ, cuối cùng ra lệnh cho số 0009, "Đi thu xếp đi."

Sau khi số 0009 mang người rời khỏi, nhóm nhân viên lại tiếp tục công việc nghiên cứu, Thẩm Thanh Thành không phản ứng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch màu đỏ tươi trên màn hình chiếu.

Từ trò chơi đi ra nên cậu biết rất rõ kết quả cuối cùng của lần khắc phục sự cố này.

Dữ liệu bất thường không thể sữa chữa, trò chơi bị vứt đi, hàng chục nghìn "trường năng lượng đặc biệt" đã bị bắt giữ trong trò chơi tự sinh tự diệt trong vòng tuần hoàn chết chóc.

Thẩm Thanh Thành nhìn xuống bàn tay trái đang xòe ra của mình, thật sạch sẽ, nhưng nó đã từng dính đầy máu tươi.

Dòng chảy thời gian bên trong phó bản khác với thế giới thực, Thẩm Thanh Thành đã biết điều này từ lâu nên không mấy ngạc nhiên khi nghe tiếng bước chân số 0009 đưa đoàn người thử nghiệm trở về.

Cậu để tay trái xuống, ngẩng đầu nhìn số 0009 phía đối diện, cất giọng: "Tình hình thế nào rồi."

Phía sau số 0009 là đoàn người vừa hoàn thành thử nghiệm, một số người nhăn nhó khó chịu, có vẻ như không cẩn thận bị thương trong quá trình kiểm tra.

Thời điểm nhìn lướt qua nam nhân có vảy đen nơi đuôi mắt, ánh mắt Thẩm Thanh Thành chợt dừng lại, sau đó trợn to.

Là Lục Bích.

Lần này thí nghiệm xong cư nhiên vẫn là anh ấy trở về sao?

Bắt gặp ánh mắt hắc trầm phức tạp của đối phương, hô hấp Thẩm Thanh Thành ngưng trệ.

Thẩm Thanh Thành nhớ tới, thử nghiệm lần này chính là phó bản trung tâm, phó bản trung tâm...... Đó chính là cốt truyện của cậu.

Đột nhiên, Thẩm Thanh Thành không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với người yêu, theo bản năng tránh đi ánh mắt của Lục Bích.

Lúc này, người mang mặt nạ không thấy rõ biểu cảm số 0009, nghiêm túc báo cáo: "Trưởng quan, nguyên nhân phát sinh dữ liệu bất thường đến từ trường năng lượng trung tâm."

"Sao? À." Thẩm Thanh Thành lơ đãng, gật đầu có lệ.

"Trời ơi! Dữ liệu bất thường đang bắt đầu lan tràn rồi kìa!"

"Sao lại thế này? Là do viên tinh hạch đã bị lây nhiễm?"

"Mau phong tỏa phó bản số 1!"

"Nhanh chóng truyền thêm năng lượng để tiến hành chữa trị nó! Có hiệu quả không?"

"Hiệu quả!...... Không được rồi, virus đã xuyên qua khu phong tỏa......"

Hình ảnh xôn xao trước màn hình chiếu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, kể cả Thẩm Thanh Thành vốn đang mất tập trung cũng ngẩng đầu lên nhìn. Số 0009 nhanh chóng đi tới thăm dò tình huống sau đó quay về báo cáo, giọng nói gấp gáp, "Trưởng quan, virus tinh hạch đang ăn mòn các phó bản khác......"

Dần dần, những giọng nói và hình ảnh trên như bị một lớp sương mù bao phủ, cậu không thể nhìn, cũng không thể nghe rõ.

Thẩm Thanh Thành chỉ nhìn thấy số 0009 trước mặt mình khẩn trương khoa tay múa chân nói cái gì đó, nhóm nhân viên phụ trách trước màn hình chiếu rơi vào hỗn loạn chưa từng có, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Phân đoạn dữ liệu lại sắp chuyển cảnh.

Vừa rồi vẫn còn né tránh ánh mắt Lục Bích, lúc này Thẩm Thanh Thành đưa mắt ra sức tìm kiếm thân ảnh đối phương lẫn trong biển người, mặc dù tất cả đều mặc đồng phục màu đen, nhưng cậu lại chuẩn xác nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lục Bích sải bước đi tới, vượt qua nhóm nhân viên hỗn loạn và số 0009 vẫn đang đứng chờ mệnh lệnh tiếp theo, đến trước mặt cậu, đem người ôm vào trong lòng.

"Thanh Thanh, đừng sợ."

Trái tim Thẩm Thanh Thành co rút từng cơn, nhưng miệng lại cất lời cợt nhã: "Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn chỉ biết dùng cách này dỗ em."

Giây tiếp theo, toàn bộ không gian giống như tan thành mây khói, lột bỏ lớp ngụy trang, biến thành dáng vẻ vốn có của nó.

Cảm nhận được sự thay đổi của người trong lòng, Lục Bích nhướng mày rụt người lại một chút, phát hiện người nguyên bản mang mặt nạ trong đồng phục màu trắng đã khôi phục gương mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.

Không phải trưởng quan số 0001, mà là Thẩm Thanh Thành.

Thẩm Thanh Thành đồng thời cũng nhận thấy những thay đổi đến từ Lục Bích, bất chấp tâm tình đang vô cùng phức tạp, vẫn cùng Lục Bích vội vàng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Thẩm Thanh Thành: "Vẫn là phòng thí nghiệm kia." Cậu vẫn đang ngồi trên chiếc ghế lơ lửng!

Điều khác biệt duy nhất chính là nhân viên bên trong đã được sơ tán từ lâu, trên mặt đất chỉ còn dấu vết hỗn độn lưu lại, màn hình chiếu cũng đã biến mất, thay vào đó là một bàn điều khiển to bằng nửa người.

Thẩm Thanh Thành đứng dậy cùng Lục Bích đi đến quan sát bàn điều khiển. Màn hình trên bàn điều khiển đang sáng đèn và dòng chữ "Yêu cầu mật khẩu" được viết bằng một ngôn ngữ kỳ lạ.

Đã từng giữ thân phận trưởng quan tối cao trong một thời gian dài, Thẩm Thanh Thành thuần thục vươn tay nhập mật mã, hình ảnh trên màn hình thay đổi, biến thành một bầu trời đầy sao rộng lớn.

Bầu trời đầy sao có màu xanh thẫm làm nền, khắp nơi dày đặc sao sáng, kích thước những ngôi sao này rất lớn, đến mức hai người có thể thấy rõ tình hình bên trong.

Thẩm Thanh Thành trơ mắt nhìn Lục Bích chọn một ngôi sao, sau đó click mở.

Đây rõ ràng không phải trời sao, rõ ràng chính là không gian người chơi dùng để trao đổi thông tin sau khi thông quan!

Chính tại nơi này, cậu đã quen biết Trần Cách, cũng là lần đầu tiên biết đến người chơi đầu bảng "7"!

"Có vẻ như Trương viện sĩ cũng có thể thay đổi nơi làm việc của mình trong tương lai." Cậu cảm thán nói.

Lục Bích ừ một tiếng, hắn không có hứng thú với không gian trời sao này, lần lướt thử tiếp những tính năng khác, sau đó dừng lại ở giao diện tùy chọn phó bản.

Phó bản số 1 ( bất thường ) [ sữa chữa ]

Thẩm Thanh Thành lại lâm vào trầm mặc.

Không biết Lục Bích nghĩ đến điều gì, do dự một lúc "...... Em,"

Thẩm Thanh Thành ngắt lời hắn, "Nói cho em biết, thí nghiệm anh trải qua như thế nào."

Thấy cậu không muốn nói, Lục Bích cũng không ép, "Chia làm hai phần, một là phó bản cá nhân, trải qua cốt truyện một lần, hai là đứng ở góc nhìn thứ ba, quan sát những người khác trải qua cốt truyện."

Thẩm Thanh Thành nhanh chóng gật đầu, tựa hồ cũng không quan tâm đến quá trình thử nghiệm, cậu tùy ý chọc vào bàn điều khiển, nói: "Vậy chắc anh đã biết quá khứ của em?"

Lòng ngực lại ẩn ẩn đau, Lục Bích: "...... Nếu em không muốn anh biết, anh không biết gì hết."

"Không phải." Thẩm Thanh Thành lắc đầu, cậu chỉ là không biết nên đối mặt với quá khứ của bản thân như thế nào mà thôi.

Lúc còn sống, cậu chỉ có thể tuân theo vận mệnh thuộc về bản thân của mình, không thể cưỡng cầu, nhưng sau khi chết, cậu muốn nắm giữ vận mệnh của mình một lần nữa, nhưng lúc này lại không biết liệu lựa chọn đó có đúng hay không.

Cậu ngẩng đầu nói với nam nhân vẫn luôn dõi theo mình: "Cùng em một lần này đi."

Những ký ức đó quá cô độc, cậu muốn Lục Bích đi cùng.

Lục Bích nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên đó, dịu dàng nói, "Được."

Phòng thí nghiệm vẫn còn lưu lại thiết bị trò chơi, Thẩm Thanh Thành điều chỉnh số liệu rồi cùng Lục Bích tiến vào trò chơi, mục tiêu, phó bản số 1.

......