Chương 8: Bé Ngoan Hơi H

Một tiếng sau, bọn họ đã đến biệt thự nghỉ dưỡng trên núi.

Bọn họ định đi bơi trước rồi mới đi ăn. Buổi tối làm một bữa tiệc nướng, trò chuyện và chơi game với nhau.

Ở lại đây một đêm, ngày hôm sau sẽ trở về trường.

Khi đến bể bơi, Sở Lệnh Nghi và bạn cùng phòng đi thay đồ bơi, sau khi thay xong, Sở Lệnh Nghi bước ra, ngắm mình trong gương, lại xấu hổ đỏ mặt, chạy ngược vào phòng thay đồ lấy khăn tắm quấn người lại.

Mặt trời chiếu trên mặt nước, Trần Húc Nghiêu đứng bên bể bơi làm làm nóng người, nơi nào đó của chàng trai rõ ràng bị quần bơi bao lấy, Sở Lệnh Nghi bước ra, nhìn thấy cảnh tượng bắt mắt này mà thầm nghĩ : To quá.

Trần Húc Nghiêu thấy bé ngoan quấn khăn tắm màu trắng đi chân trần trắng trẻo bước ra, mu bàn chân trắng như tuyết, ngón chân cũng trắng nõn nà, ngay ngắn, lặng lẽ đi về phía mình.

"Em tới rồi."

"Ừm... Em không biết bơi... Hay là em ở trên thành hồ xem mọi người bơi nhé."

Ánh mắt Trần Húc Nghiêu tối sầm lại, đầu lưỡi áp sát vào hàm trên.

"Anh dạy em nhé?"

"A... được ạ..."

Sở Lệnh Nghi cởi khăn tắm đặt cạnh bể bơi, cảnh đẹp dưới chiếc khăn tắm hoàn toàn lộ ra ngoài, làn da trắng đến phát sáng, cặp đùi trắng nõn cân đối. Bộ bikini màu đen bao chặt lấy hai con thỏ đầy đặn của cô, khe ngực bị bóp sâu, bờ mông đầy đặn bên dưới cũng lộ ra hơn nửa, mái tóc đen dài vén ra sau, xấu hổ dùng hai tay yếu ớt ôm trước ngực, ngược lại càng khiến hai con thỏ to chen lấn rõ ràng hơn, mê người đến tột cùng.

Trần Húc Nghiêu cảm thấy một luồng khí nóng ập xuống, tứ chi rõ ràng trở nên cứng ngắc, anh nhìn tình hình bên phía bể bơi, thấy đồng đội không nhìn về phía này, anh lập tức thay đổi góc độ, dùng cơ thể của mình để che đi cơ thể của cô nhóc, không cho người khác nhìn thấy cảnh đẹp ấy, rồi hỏi cô: "Em có sợ nước không?"



Thực ra Sở Lệnh Nghi rất sợ nước, nhưng nghĩ đến Trần Húc Nghiêu sẽ bảo vệ mình thật tốt nên cô không sợ gì nữa.

"Dạ... có một chút, lát nữa anh nhất định phải giữ em nha." Cô gái mím môi, nũng nịu nói.

“Được.” Trần Húc Nghiêu cười nói, thầm nghĩ anh nhất định sẽ ôm chặt lấy em.

Trần Húc Nghiêu xuống nước trước, nước bắn tung tóe vào chân Sở Lệnh Nghi, ngón chân của viên sữa nhỏ bất giác co quắp lại, Trần Húc Nghiêu đưa tay ra: "Nào, em xuống đi."

Hổ khẩu (*) đỡ eo của bé ngoan, lòng bàn tay anh nóng rực, cô nhóc cúi người xuống khiến hai quả đào to trên ngực cô không tự chủ được lắc lắc vài cái, như hiến lễ dâng lên chính mình.

Trần Húc Nghiêu nhịn xuống cơn kích động muốn dùng sức xoa nắn chúng, anh cảm thấy mỗi một chỗ lòng bàn tay anh chạm vào đều mềm mại, trắng nõn mịn màng vô cùng.

Bé ngoan sợ ngứa, cảm thấy phần eo mình hơi ngứa ngáy, cô theo bản năng cười yêu kiều, vịn lấy bờ vai rộng của chàng trai, cơ thể khó tránh khỏi dính vào cơ thể nóng bỏng của anh, cô chậm rãi trượt xuống theo thân thể của Trần Húc Nghiêu, nương theo sức lực của anh, cô cắn môi, được anh ôm xuống nước.

Sau khi bé ngoan xuống nước thì sợ hãi vòng tay qua ôm lấy bờ vai trần của Trần Húc Nghiêu, không ngừng chui vào trong lòng anh, đôi chân dang rộng vòng ra sau eo chàng trai, bộ ngực lớn dán sát vào l*иg ngực anh.

Cảnh tượng trong mơ như được tái hiện, đôi chân mà anh nhớ mong bấy lâu quấn ngang hông anh, khiến Trần Húc Nghiêu lập tức cứng đờ. Một tay anh nắm cả bờ eo của cô, không ngừng vuốt ve an ủi, lại nhịn không được mà nhéo nhẹ thịt bên hông của cô gái, cảm thấy thật đáng yêu, tay còn lại đỡ sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi vuốt ve: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Trước mắt là khe ngực sâu và quyến rũ của cô, đôi mắt long lanh mê người, Trần Húc Nghiêu tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, ôm cô ra giữa bể bơi, sau khi ôm cô bơi một quãng, cô bé vẫn ôm chặt lấy cổ anh không dám buông ra.

"Bé ngoan, anh thích em, em ở bên anh, làm bạn gái anh nhé, được không?"

Sở Lệnh Nghi nghe thấy lời này thì ngơ ngác, sau đó trở nên mừng như điên, cười duyên trả lời.



"Dạ! Được ạ, Trần Húc Nghiêu, em cũng thích anh!"

Nói xong cô còn vô cùng lớn gan vui vẻ chu môi hôn chụt lên mặt chàng trai một cái.

Trần Húc Nghiêu vì nụ hôn này mà càng cứng hơn, du͙© vọиɠ đang dần lấn át lý trí, anh khàn giọng nói: “Hôn ở chỗ này nhé?” Anh chỉ vào miệng của mình.

Trần Húc Nghiêu không thể nhịn được nữa, anh ôm cô vào lòng, nhanh chóng bơi về phía thành hồ. Sau khi đến thành hồ, anh đè cô nhóc xuống, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống mυ"ŧ mát đôi môi đỏ hồng của cô, không ngừng liếʍ, mυ"ŧ, đưa chiếc lưỡi dài vào miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô, mυ"ŧ quanh chiếc lưỡi mềm mại.

Sở Lệnh Nghi không phản ứng kịp, cô mở cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho anh thỏa thích xâm lấn.

"Bảo bối ngoan... bé cưng..." Anh lẩm bẩm nói, đàn ông dường như đều có cái năng khiếu trong phương diện này, đây là bản năng, anh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng được hôn môi cô.

"Ưʍ... huhu..."

Toàn bộ cơ thể của Sở Lệnh Nghi dán sát rạt vào người anh, nửa thân trên của cô áp vào l*иg ngực Trần Húc Nghiêu, nửa người dưới thì chống lại vật nam tính vừa to vừa cứng, hai quả đào lớn bị chen lấn đến biến dạng, bộ ngực trắng như tuyết đã bị bóp ra, trắng nõn mềm mại khiến người ta chỉ muốn cắn một cái, quả anh đào bị cọ xát mạnh, nằm trong chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh.

Một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể cô gái dưới sự cọ xát không ngừng, Trần Húc Nghiêu không kìm được, một tay nắm lấy một quả anh đào, không ngừng xoa nắn thật mạnh trong nước, hai ngón tay mò lấy gò bồng đảo đầy đặn, dùng sức mà vuốt ve.

"Huhu... đừng dùng sức vậy mà... bé đau..."

"Sao ngực của em lại to như thế hả... bé ngoan... có phải là sinh ra để cho anh xoa xoa không hửm..."

"Ưʍ... anh hư quá... xấu hổ chết mất." Sở Lệnh Nghi đỏ mặt, vùi mặt vào hõm vai anh.

Chàng trai không nhịn được, ôm Sở Lệnh Nghi, cầm lấy chiếc khăn tắm vừa ném bên hồ bơi, quấn chặt bé ngoan, lấy thẻ phòng rồi quay về phòng mình.