Chương 9: Thật Ngoan H

Sau khi trở về phòng, Trần Húc Nghiêu đặt bé ngoan nhà mình lên giường, lấy điện thoại nhắn tin báo cho Tiết Xuyên, mình và Sở Lệnh Nghi về phòng trước, nhờ anh ta nói chuyện với bạn cùng phòng của bé ngoan một hồi.

Sau đó anh ném điện thoại sang một bên.

Cởi chiếc khăn tắm của bé ngoan ra, đôi môi tìm thấy đôi môi xinh đẹp của cô gái, ngậm lấy, mυ"ŧ vào, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, không ngừng hôn thật sâu.

Trần Húc Nghiêu rời khỏi đôi môi bị mình hôn đến sưng tấy, từng chút từng chút hôn xuống dưới, đi đến cần cổ trắng nõn săn chắc, ngửi thấy mùi sữa thơm nồng, anh càng thêm động tình.

“Sao lại thơm như vậy chứ?” Ngay lập tức, anh vùi mặt vào hai con thỏ trắng nõn, cởi dây áo bikini ra, ném xuống đất, ngậm lấy quả anh đào hồng hào bên trái, đầu lưỡi ấn vào quả đào mềm như đậu phụ, không ngừng liếʍ mυ"ŧ, phát ra tiếng mυ"ŧ chụt chụt.

"Ngực to như vậy, thật là lẳиɠ ɭơ mà, bé da^ʍ, anh ăn quả đào của em được không?"

"Huhuhu... muốn... muốn mυ"ŧ nhẹ thôi... đừng mạnh quá sẽ đau ngực... A ừm... em không phải bé da^ʍ mà, em là bé ngoan..."

"A ừm... bảo bối da^ʍ... em thích nhẹ nhàng à?"

Sau đó, càng dùng sức liếʍ mυ"ŧ quả đào, khi miệng rời khỏi, trên quả anh đào lấp lánh nước bọt, rõ ràng là đã bị liếʍ đến sưng lên, trên quả đào là một mảng đỏ, một tay nắm lấy quả đào còn lại không ngừng xoa nắn, tay kia vén lớp vải bên dưới lên, thăm dò tiến vào, đẩy vách thịt bảo vệ cánh hoa, cánh hoa bao kín chảy ra nước mật, cái miệng ngậm quả đào lớn mυ"ŧ mạnh một cái, một dòng nước mật nhỏ chảy ra từ vách thịt, ngón tay to đè lên hạt châu trên cánh hoa, ấn thật mạnh.

"A... đừng... huhuhu... em sợ..." Một cảm giác sung sướиɠ xa lạ ập đến, Sở Lệnh Nghi chưa từng trải qua điều này tức khắc nức nở, bé ngoan đột nhiên run rẩy, ánh sáng trắng lóe lên, đạt tới cao trào.

“Đừng sợ... bé cưng..." Trần Húc Nghiêu trấn an hôn một cái lên môi cô bé nhà mình.

"Bé cưng cho anh nhé được không..."

"Huhuhu... Dạ... Anh nhẹ chút..." Sở Lệnh Nghi đỏ mặt cắn ngón tay nói.



"Ừm... bảo bối da^ʍ thật ngoan..."

Một tay xoa nắn bầu ngực của cô, con vật nam tính của anh chỉa vào giữa hai chân cô, mạnh mẽ cọ vào vườn hoa mềm mại của cô, nước dịch chảy dọc xuống mông không ngừng bắn lên thân gậy.

“Nước đâu ra mà nhiều thế hửm?”, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo hơi nóng quả thực khiến cô bỏng tai.

Ngón tay vuốt ve miệng hang, giày xéo hạt châu, vườn hoa ngậm đầy nước xuân, một ngón tay dò đường tiến vào, mở rộng, cô gái không nhịn được mà khép chân lại, không cho chàng trai đút tay vào, Trần Húc Nghiêu tách hai chân cô ra, ép chặt xuống giường, anh cúi người xuống, giữ lại nước mật ở cửa vườn hoa.

Mùi sữa đặc trưng của cô gái xộc vào xoang mũi anh, trong cơn say mê, anh dùng sức hút lấy nước dịch của cô, hút đến nụ hoa có chút đau, anh vẫn không buông tha, cổ họng phát ra tiếng nuốt, cằm và chóp mũi đều là nước của cô.

"Huhu... em từ bỏ... em không chịu được..."

Anh xoay người, bắt đầu dùng một tay mở hai chân cô ra, một tay đỡ eo cô, để vật nam tính sưng tím đen ở cửa vườn, bông hoa non mềm tiết dịch bị thân gậy cương cứng đè ép, mỗi lúc một nặng hơn, anh chợt ấn mạnh vào, đầu qυყ đầυ tiến vào huyệt xử nữ khít chặt ướŧ áŧ, miệng hang khép chặt lại.

"Ưm a... đau quá... đau quá... em từ bỏ... huhuhu..."

Sở Lệnh Nghi cảm thấy người mình sắp bị gãy ra, nửa người dưới đau như bị một con dao sắc bét cắt ra, cô không kìm được mà bật khóc.

Trần Húc Nghiêu cũng cảm thấy khó chịu, qυყ đầυ nhạy cảm bị mυ"ŧ chặt, quấn lấy, vách thịt đầy nước co rụt, mυ"ŧ vào không ngừng.

"Bé cưng... ngoan... thả lỏng một chút..."

Cây gậy dưới thân thúc vào rút ra có chút ấm nóng, cửa hang dần dần thích ứng, từ từ thả lỏng.



"Cái hang dâʍ đãиɠ này thật nông... Em trai anh có thể tiếng thẳng vào trong cùng không đây...."

Trần Húc Nghiêu không nhịn được nữa, hung hăng ưỡn thẳng phần thân dưới, cuối cùng đưa cả cây gậy vào, vật nam tính được bao bọc trong hang động nóng bỏng, mã mắt nhạy cảm hôn lên một phần thịt mềm dâʍ đãиɠ trên tâm vườn hoa, miệng huyệt mềm mại được một lớp màng mỏng bao bọc ôm chặt lấy thân gậy to lớn, như thể có nhiều hơn chút nữa là chật cứng.

"Ưm a a... sâu quá... đừng mà... huhuhu..."

Toàn bộ vật nam tính cũng bị thịt non bóp xoắn.

"Bé cưng, bảo bối da^ʍ của anh." Thân gậy tím đen gần như đi sâu vào trong cày cấy.

Vật nam tính càng lúc càng dùng sức hút khô thịt mềm ở chỗ sâu, mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một sâu, hoa huyệt bị cắm càng thêm mềm nhũn.

"Từ bỏ... huhuhu... em không chịu nổi... em sắp bị cắm hư luôn rồi..."

“Nước vừa nhiều vừa ngọt, bé ngoan của anh đúng là bảo bối da^ʍ làm bằng nước mà…”

Đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếʍ láp hai quả đào to lắc lư theo từng động tác thúc vào rút ra, Trần Húc Nghiêu lại nuốt lấy đôi gò bồng đảo đang lắc lư của cô,

Chàng trai dần dần tăng tốc độ, cây gậy to lớn được thúc vào rút ra trong huyệt, anh hoàn toàn không có kỹ năng, chỉ làm cô bằng ham muốn bản năng, gậy thịt to tướng đẩy cánh hoa nhỏ non mềm ra, nước da^ʍ tuôn trào hết đợt này đến đợt khác, rồi đâm sâu vào, hang thịt nhỏ vẫn dính chặt lấy cây gậy của anh không buông tha, tiếng òm ọp ở thân dưới chưa từng gián đoạn, cơ thể phát ra âm thanh bành bạch.

“A a a... em sắp hư rồi... huhuhu... tới... bé sắp ra... a a ưm a..." Nụ hoa phun ra một dòng chất lỏng nóng sền sệt, bắn lên mã mắt trướng to, cô gái không thể nhịn được mà đạt đến cực khoái.

Trần Húc Nghiêu hôn lên đôi môi bị mình cắn đến đỏ hồng của cô, thân dưới đâm mạnh vào mấy chục lần rồi dùng chút lý trí cuối cùng rút gậy thịt chuẩn bị bắn ra, từng dòng sữa dâʍ đãиɠ đặc sệt phun vào miệng huyệt bị làm đến đỏ ửng.

Trần Húc Nghiêu rút khăn giấy ra lau qua một lượt, sau đó ôm lấy cơ thể đang mềm mại run rẩy trong cơn cao trào vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng dỗ dành. Toàn thân Sở Lệnh Nghi như muốn rã rời, thân thể còn đang trong cực khoái, không tự chủ được run rẩy chầm chậm bình tĩnh lại dưới sự an ủi của chàng trai.