Chương 5: Liên Lạc

Ngày hôm qua sau khi Sở Lệnh Nghi đỏ mặt về ký túc xá, cô nằm bò trước bàn làm việc, nhớ lại cảnh đυ.ng phải số 9 vừa rồi, mặt càng đỏ hơn.

Diệp Tử hóng hớt đi tới, vỗ vỗ cánh tay Sở Lệnh Nghi.

"Cậu thêm Wechat của số 9 chưa?"

"A... tớ quên mất rồi, vừa rồi chụp ảnh tập thể xong là tớ chạy đi mất luôn."

"Mau thêm đi, đây là một cơ hội tốt để nói chuyện với nam thần đó!"

Sở Lệnh Nghi đấu tranh nội tâm một lúc lâu, kìm nén cảm giác xấu hổ của mình, tối đến, cô đi tìm đàn chị trong khoa xin phương thức liên lạc của Trần Húc Nghiêu, sau đó gửi yêu cầu kết bạn.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, tim Sở Lệnh Nghi cứ đập thình thịch, không ngừng nghĩ lỡ đâu anh ấy không đồng ý thì phải làm sao đây? Có phải mình quá đường đột rồi không? Cả người sốt ruột muốn khóc.

Trần Húc Nghiêu giặt qυầи ɭóŧ xong đi ra ngoài thì phát hiện trên điện thoại của mình có tin nhắn Wechat chưa đọc.

Anh mở Wechat ra, có mười mấy chấm đỏ nhỏ, sau khi chọn trả lời một số tin nhắn quan trọng, anh chợt thấy có tin nhắn của những người chưa kết bạn trong số những người mới lưu số vào danh bạ. Trần Húc Nghiêu mở ra, tin nhắn kết bạn viết: Chào đàn anh ạ, em là Sở Lệnh Nghi.

Trần Húc Nghiêu nhìn thấy, (cong lưỡi) chạm hàm trên, khóe miệng vô thức nhếch lên nở nụ cười. Bé ngoan này, tự đưa tới cửa rồi. Ngón tay nhanh chóng bấm vào nút đồng ý màu xanh lá trên màn hình.

"Xin chào, CXY đã đồng ý yêu cầu kết bạn của bạn."

Khi Sở Lệnh Nghi nhìn thấy tin tức, cuối cùng cũng mỉm cười hạnh phúc, chạy tới ôm Diệp Tử ở bên cạnh.

"A... anh ấy đồng ý rồi chị em ơi."

Sau đó cô cầm điện thoại, vui vẻ gõ chữ.

"Chào đàn anh ạ, em là Sở Lệnh Nghi, sinh viên năm nhất lớp Tài chính (3). Em đã chỉnh sửa xong mấy bức ảnh chụp trận đấu ngày hôm qua, em gửi một bản cho anh nhé."



"Ừ."

Sở Lệnh Nghi thấy câu trả lời này lại bối rối. Tại sao anh ấy lại trả lời một chữ "ừ" thôi nhỉ? Có phải anh ấy không thích mình kết bạn với anh ấy không? Cô gái nhăn mũi, yếu ớt hừ một tiếng, ghét ghê vậy đó.

Nếu cô có thể nhìn thấy tình hình bên phía chàng trai thì sẽ thấy hình ảnh Trần Húc Nghiêu đang cầm điện thoại, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Thứ anh đang nghĩ trong lòng không phải là ảnh chụp trận bóng, mà là nhớ lại giấc mộng xuân đêm qua. Một tay bất giác "lên xuống", anh nghĩ đến cô gái dễ thương bị mình thô bạo đè dưới người không ngừng chà đạp, cô gái nằm dưới anh đỏ bừng mặt, toàn thân trắng trẻo mũm mĩm, thẹn thùng cắn ngón tay, vẻ mặt hưởng thụ lại không nhịn nổi, hai mắt Trần Húc Nghiêu tối sầm, cảm giác phần thân dưới hơi nóng lên, thầm mắng, mẹ kiếp.

Sở Lệnh Nghi gửi file ảnh chụp cho anh xong, còn gửi thêm một nhãn dán hình mèo con lanh lợi.

Trần Húc Nghiêu gửi lại cho cô nhãn dán xoa đầu.

Sở Lệnh Nghi nhìn thấy lại đỏ mặt, cô ôm mặt, "ừm..." một tiếng.

Vài ngày sau, đàn chị trong khoa có việc muốn nhờ Sở Lệnh Nghi học giùm một tiết vào chiều thứ sáu, bình thường đàn chị đối với cô rất tốt, dù sao chiều hôm đó ở ký túc xá cũng không có việc gì làm, đàn chị đã nhờ học dùm một tiết thì cô cũng đồng ý.

Thứ sáu, Sở Lệnh Nghi đến lớp khá sớm, để không bị chú ý, cô im lặng ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sau, sinh viên trong lớp đã quá quen với hành vi học thay này nên cũng không ai nói gì cả.

Sau khi Sở Lệnh Nghi ngồi xuống, cô cúi đầu mở cuốn sách chuyên ngành "Thực hành kế toán cơ bản" ra xem.

Mấy nam sinh đi từ đằng sau vào lớp, cô chợt ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng sạch sẽ, bên cạnh có người ngồi xuống.

Sở Lệnh Nghi ngẩng đầu, phát hiện Trần Húc Nghiêu ngồi ngay ở bên cạnh mình thì đỏ mặt, nói với anh: "Đàn anh, anh cũng học lớp này sao?"

"Ừ, tiết này là môn chuyên ngành."

Sở Lệnh Nghi suy nghĩ một hồi, à, hóa ra Trần Húc Nghiêu học lớp Đầu tư (1), sau đó cười cười nói: "Dạ."