Chương 4: Nằm Mơ H

Trần Húc Nghiêu dùng vật nam tính cứng rắn đến không khống chế được đẩy vào giữa hai chân của cô gái, nghe được những tiếng nũng nịu rêи ɾỉ không ngừng.

"A... Nóng quá..."

Trần Húc Nghiêu không ngừng liếʍ mυ"ŧ đôi môi đỏ bừng do hôn môi của cô gái nhỏ, hôn môi cô đến sưng lên, lúc tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc chưa kịp nuốt xuống.

Ngửi thấy mùi sữa thơm trên người cô gái, anh vươn lưỡi ra liếʍ cổ cô, liếʍ liếʍ vài cái, lại hơi mυ"ŧ vào. Đầu lưỡi từng chút phối hợp với cây hàng đang đẩy vào, chẳng mấy chốc, trên cổ cô gái đã có một dấu hôn đo đỏ.

"A... đau em... đừng mυ"ŧ..." Trong lời nói mang theo tiếng nức nở càng khiến cho người ta yêu thích, càng làm cho người ta càng muốn dùng sức bắt nạt cô.

Cô gái lại càng thêm khó nhịn.

Phần giữa hai chân ướt nhẹp đón ý hùa theo va chạm của chàng trai. Cây gậy của chàng trai không cẩn thận chạm vào hạt châu được hai cánh hoa bao bọc.

Cô gái không kìm được mà run rẩy, chớp mắt đã đạt tới cao trào.

Vành mắt cô gái đỏ hoe, cắn cắn ngón tay, thút thít một tiếng.

"Huhu..."



Cây gậy cương cứng của Trần Húc Nghiêu cảm nhận được trận thủy triều dâng trào qua hai lớp vải, vừa nóng vừa ẩm, anh không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ vào bờ mông đầy thịt của cô gái.

"Huhu... đừng vỗ mà..."

Dưới cơn đau, cô gái thoáng tỉnh táo lại một chút, sau khi đạt đến cao trào, cô cảm nhận được huyệt da^ʍ giữa hai chân càng ngứa ngáy hơn, du͙© vọиɠ cuối cùng cũng lấn át lý trí, cô gái cởi bỏ chiếc áσ ɭóŧ hoa màu trắng trên ngực từ phía sau, rồi đỏ mặt dùng hai tay ôm lấy bầu ngực to, run rẩy tới gần chàng trai.

"Huhu... anh ơi... nhũ hoa của bé ngứa quá... anh ăn cho bé một tí được không?"

Cây gậy chẳng những không kiềm nén được càng thêm sưng to, phần thân dưới sưng tấy đến phát đau. Một bàn tay to của chàng trai bắt được một bên gò bồng đảo, năm ngón tay nắm lấy, thịt ở ngực tràn ra ngoài.

Ngay cả bàn tay chơi bóng rổ to lớn cũng không thể nắm được hết một bên ngực, bàn tay to lớn đó xoa mạnh vài cái, dùng hai ngón tay nắm lấy quả anh đào, nhào nặn, tay còn lại nắm lấy quả đồi bên kia rồi ngậm nụ hoa vào trong miệng, lưỡi đảo quanh, liếʍ quanh vùng thịt ngực. Miệng lại mυ"ŧ mạnh quả anh đào mấy cái, cuối cùng mới buông đầu nhũ ra, sau đó lại dùng cách tương tự làm với bên còn lại, phát ra mấy tiếng chụt chụt xấu hổ.

Chàng trai ngậm núʍ ѵú trong miệng, nghèn nghẹn nói, thanh âm trầm thấp làm cho khe thịt phía dưới của cô gái không nhịn được lại phun ra một dòng nước.

"Anh mυ"ŧ cho bé, hửm? Bé cưng em sao mà da^ʍ thế hả, lại còn chủ động cầm ngực cho anh mυ"ŧ nữa chứ, bé da^ʍ."

Cô gái càng thêm ngượng ngùng cắn ngón tay, hai chân khép sát, khiến hoa môi thiếu nữ càng gần vật nam tính hơn, tiết ra càng nhiều nước mật, chảy dọc theo chân của chàng trai xuống ga giường.

"Huhuhu... Em không phải bé da^ʍ mà... Em không phải... Em là bé ngoan... của anh cơ..." Cô gái nức nở.



Trần Húc Nghiêu vùi cả khuôn mặt vào bộ ngực đầy đặn, mυ"ŧ mυ"ŧ liếʍ liếʍ đôi gò bồng đảo, tay kia nhào nặn mỗi lúc một mạnh hơn, phần thân dưới cách một lớp qυầи ɭóŧ mà cọ cọ giữa hai chân từ nhiều góc độ khác nhau, chàng trai không nhịn được phải cởϊ qυầи lót của cô gái ra, vật nam tính tiếp xúc trực tiếp với khe thịt ở giữa, hai cánh hoa của thiếu nữ bị cây hàng cương cứng cọ xát đến mức đỏ lên, càng thêm sưng tấy và ẩm ướt.

"Đừng... Ưʍ... Em đến rồi... Huhu..."

Trần Húc Nghiêu không nhịn nổi nữa, kéo hai bắp đùi trắng nõn mở rộng ra hơn, dùng cây gậy đen tím va chạm càng thêm mãnh liệt vào hoa môi đầy đặn. Trần Húc Nghiêu nhìn hai nơi giao hợp với nhau, nhìn huyệt da^ʍ bị va chạm đến mức vang lên tiếng nước òm ọp mà đỏ mắt.

"Bé cưng thật nhiều nước nha... nhịn một chút nữa nhé... sắp tới rồi..."

Cô gái thút thít yêu kiều lắc đầu từ chối nhưng dịch hoa trong khu rừng cứ chảy ra hết đợt này đến đợt khác.

Sức nặng toàn thân của cô gái đều đè lên vật nam tính sưng tấy đang nối liền với nơi riêng tư của mình, Trần Húc Nghiêu liếʍ liếʍ khóe mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rêи ɾỉ, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy cái lưỡi non mềm của cô. Phần thân dưới va chạm ngày càng dữ dội, cứ như chỉ cần dùng thêm chút lực nữa là qυყ đầυ sẽ đâm thẳng vào trong huyệt da^ʍ, cây gậy màu tím đen đập trắng trợn thúc vào, ma sát vào phần mềm mại nhất của cơ thể cô gái nhỏ, một cái rồi lại một cái.

"Ưʍ... a... đừng mà... mạnh quá... em sẽ hư mất... a... ưm a.... tới rồi... sắp tới rồi..."

Khoảnh khắc bắn ra ngoài kia, Trần Húc Nghiêu mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng, tay quơ quơ giữa không trung vài cái, quay đầu sờ sờ, chăn bông lành lạnh, bên dưới qυầи ɭóŧ cũng ướt sũng.

Đầu lưỡi của Trần Húc Nghiêu áp vào răng hàm phía sau, siết chặt.

Sau khi tỉnh táo lại một hồi, anh xuống giường, cam chịu thức dậy giặt qυầи ɭóŧ.