Chương 3: Đáng Yêu

Trận đấu kết thúc, nhờ có sự phối hợp và ăn ý của Trần Húc Nghiêu và các đồng đội mà khoa Quản trị Kinh doanh đã giành chiến thắng trong trận đấu ngày hôm nay với tỷ số 3:2.

Tiếng còi cuối cùng vang lên, ngay sau đó các cô gái ở cả hai phía nhà thi đấu không ngừng thét chói tai: "A a a a a a số 9 đẹp trai quá đi mất!!!!"

Qua nội dung cuộc trò chuyện của cô gái bên cạnh với hội chị em, Sở Lệnh Nghi biết được bây giờ anh chàng số 9 vẫn còn độc thân, cô thầm nghĩ: Gay go thật đấy, mình vẫn còn cơ hội, cố lên, bé mập!

Đến lúc chụp ảnh sau trận đấu, có quá nhiều người, Sở Lệnh Nghi không cẩn thận bị chen lấn, cô lao thẳng vào người chàng trai đang đứng trước mặt.

Chàng trai cao khoảng 1 mét 9, hai chân thon dài, Sở Lệnh Nghi cao 1 mét 67, miễn cưỡng cũng chỉ cao đến ngang ngực anh. Lúc bị ngã cô còn nghĩ trong lòng: mình chết chắc rồi.

"A..."

Hai bé thỏ trắng nơi ngực như va phải một bức tường cứng rắn, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Trần Húc Nghiêu cảm thấy ngực mình bị một khối thịt mềm đυ.ng trúng, không khí tràn ngập mùi sữa thơm, rất ngọt. Trong cơn hoảng hốt, anh vòng một cánh tay qua eo Sở Lệnh Nghi, tay còn lại ôm lấy bả vai cô gái, giảm động lượng, giữ cô đứng vững.

Ngực Sở Lệnh Nghi bị đυ.ng vô cùng khó chịu, bỗng chốc hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, bẹp môi, khuôn mặt tròn trịa tủi thân vô cùng. Đầu nhũ hoa bị đυ.ng phải ngay lập tức cứng lên.

Quần áo mùa hè và nội y tương đối mỏng, khi Trần Húc Nghiêu ôm cô, anh cảm nhận được trước ngực có hai điểm thô sáp áp sát vào mình. Nghĩ đến điều gì đó, một luồng khí nóng từ bụng xông thẳng xuống phía dưới, anh khẽ ho khan một tiếng rồi nhìn về phía cô gái.

Nhìn thấy viền mắt Sở Lệnh Nghi hồng hồng, bàn tay anh đặt trên vai cô vô thức vỗ vỗ lưng an ủi cô gái, nói: "Không sao chứ?"

"Em không sao." Sở Lệnh Nghi nũng nịu trả lời.

Sau khi nghe câu trả lời của cô gái, Trần Húc Nghiêu buông cơ thể cô ra, giữa chừng hình như còn tỉnh bơ nhéo eo cô gái một cái.

Sở Lệnh Nghi vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình nên không chú ý đến chi tiết này, nhưng Tiết Xuyên ở bên cạnh lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng bộ dạng không nỡ buông tay của Trần Húc Nghiêu.

Chậc chậc chậc, nam thần khoa Quản trị Kinh doanh của chúng ta sắp bị cưa đổ rồi, không phải hồi mới nhập học còn nói cô em này không phải gu mình sao? Cho nên Tiết Xuyên dẫn đầu "ồ" một tiếng bỡn cợt, mặc dù đám đồng đội chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng a dua la ó theo.



Sở Lệnh Nghi thoáng tỉnh táo lại một chút trong tiếng chòng ghẹo của đồng đội anh, sau khi nhận ra tình hình hiện tại thì mặt đỏ bừng, cô cúi đầu không dám nhìn tình hình phía bên kia.

Trần Húc Nghiêu buông cô gái ra.

Diệp Tử chạy tới xem thử, hỏi cô: "Bé cưng làm sao thế?"

"Không sao, vừa rồi tớ sơ ý đυ.ng phải thôi."

"Không sao là tốt rồi, cậu đã chụp xong chưa? Hôm nay chúng ta chỉ còn thiếu ảnh tập thể sau trận đấu thôi là hoàn thành công việc rồi."

"A... ừ nhỉ, tớ còn chưa kịp chụp nữa, cậu chờ tớ một lát nhé, xíu nữa chúng ta cùng về ký túc xá."

Trần Húc Nghiêu nghe thấy hai cô gái nói chuyện thì giơ tay đập cho Tiết Xuyên một cái, bảo cậu ta kiềm chế một chút, sau đó phối hợp kêu đồng đội đứng cạnh nhau chụp ảnh tập thể sau khi thi đấu.

Chụp xong, Sở Lệnh Nghi đỏ mặt nói cảm ơn với mấy người Trần Húc Nghiêu rồi kéo Diệp Tử chạy đi, quên mất chuyện xin Wechat đã nói trước đó.

Trần Húc Nghiêu còn chưa kịp nói gì thì cô gái đã chạy mất, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, còn có đôi chân mũm mĩm trắng nõn nà đang bỏ chạy nữa. Trần Húc Nguyên “shh” một tiếng, sao lại dễ xấu hổ thế chứ, đáng yêu thật.

Thấy ánh mắt người anh em của mình nhìn em gái khóa dưới, Tiết Xuyên đẩy đẩy cánh tay của Trần Húc Nghiêu:

"Sao đấy? Coi trọng em gái khóa dưới rồi à?"

Trần Húc Nghiêu liếc mắt nhìn Tiết Xuyên:

"Đúng vậy, đáng yêu, muốn phịch ghê."

"Ái chà cầm thú, đệch con mợ nó chứ."