Chương 28

Việt Sạn mang theo hộp cơm trở lại, vừa mở cửa ra, đã thấy hang cá mà tiểu hoàng tử đang ôm đuôi cá của chính mình, đưa lưng quay về phía hắn, gáy loáng lên từng cái từng cái một, giống như đang nhai gì dó.

Việt Sạn giật mình, theo bản năng nghĩ rằng: [Tiểu hoảng tử sẽ không phải đói đến mức, muốn ăn cái đuôi của mình luôn chứ?]

Mới nửa ngày chưa ăn, mà đã đói thành vậy rồi?

Hắn đổi thay đổi sắc mặt, vội vàng buông hộp cơm, hai ba bước lao tới ngăn cản: "Điện hạ chờ đã, đừng nhai nữa, cá đã mua về rồi..."

Ino đang ôm cái đuôi, ra sức chiến đấu với mấy con cua nhỏ, nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn.

"...Đến đây." Nhìn thấy bảy tám con cua nhỏ trên đuôi cá, nháy mắt biểu tình Việt Sạn cứng lại.

Ino ngây người hai giây, sau đó hoàn hồn lại nói: "Ah, chưa cần vội ăn cơm đâu, hiện tại có chuyện quan trọng hơn."

Nói xong, hắn buông đuôi cá ra, nổi lên mặt nước, lắc lắc cái đuôi dính mấy con cua nhỏ không chịu bỏ ra, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế này?"

Việt Sạn: "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối diện thật lâu, sau đó, Việt Sạn xấu hổ dời mắt đi.

Ino: "..." Ngươi chột dạ cái gì?

Năm phút đồng hồ sau, tướng quân tốt bụng làm chuyện xấu tóm lấy cái đuôi của tiểu hoàng tử, khó nhọc... gỡ từng cái càng của mấy con cua nhỏ sống chết cũng không chịu buông ra.

Tiểu hoàng tử biết đây là chuyện tốt của hắn làm, liền giơ đuôi lên hất hàm sai khiến, nói với giọng điệu quái gở: "Nhanh lên, giơ đuôi lên mệt chết đi được. Nhẹ một chút, nếu làm thủng một lỗ, thì về sau cái lỗ đó càng ngày càng to đấy..."

Việt Sạn: "..." Hắn thật sự rất vô lý, nhưng mà... tiểu hoàng tử tức giận nhưng bộ dáng cũng xinh đẹp rồi.

Cuối cùng cũng đem gỡ hết được bảy tám con cua đó, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi tiểu hoàng tử phải xử lý mấy "thủ phạm" này như thế nào."

Tiểu hoảng tử lắc lắc cái đuôi, không chút nghĩ ngợi đã nói: "Hấp."

Việt Sạn rất có tâm "Bù đắp lỗi lầm", tự mình đem bảy tám con cua này đến sau bếp của căn tin, rửa sạch sẽ, rồi cho vào nồi hấp.

Sau đó, hắn mang theo con cua mình hấp xong trở về, với chén nước chấm được đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, để tiểu hoàng tử nhấm nháp.

Ăn mấy con cua này, Ino không cần Việt Sạn hỗ trợ, móng vuốt của hắn cực kỳ sắc bén, đem mấy con cua Việt Sạn đem ra bẻ thành từng miếng hoàn hảo, lập tức đem tám con cua ăn sạch, một con cũng không chừa cho Việt Sạn.

Ăn xong, hắn có chút xấu hổ, dù sao cũng là cua Việt Sạn vất vả hấp.

Vì thế, hắn sờ cái bụng trắng nõn, ánh mắt vô tội mở to nói: "Hương vị không tồi nha. Thiếu tướng nấu ăn thật tài, lần sau ngươi mua nhiều thêm mấy con nữa, đên lúc đó ngươi cũng nếm thử chút."

Việt Sạn được khen trong lòng ngọt như mật, ánh mắt dịu dàng , nhìn hắn nói: "Được, lần sau lại làm cho em ăn."

Hắn nói như thế bản thân thật sự có tài nấu nướng, rõ ràng tất cả nước chấm là do đầu bếp chuẩn bị.

Ino cũng không biết mấy cái này, ăn uống no đủ xong, hắn rốt cuộc nhớ tới chính sự, hỏi: "Ngươi đem Chương Vực... Xử lý như thế nào rồi?"

Ý cười trong mắt Việt Sạn nháy mắt cứng đờ, sau khi nghe thấy cái tên mà hắn không thích, cụp mắt xuống nói: "Người này có nhiều thân phận, trà trộn ở Hải quốc, Đế quốc, lại có trong Liên Bang nữa, lời nói thật giả xen lẫn, cũng không biết rốt cuộc tâm tư hắn hướng đến đâu, vô cùng nguy hiểm. Tôi đã sai ngươi trông giữ hắn cẩn thận, nếu điện hạ muốn thấy hắn, cũng... có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào."

Ino cảm thấy có chút rắc rối, nhíu mày tự hỏi.

Việt Sạn thấy thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, bình tĩnh hỏi: "Điện hạ... Em có muốn cùng hắn quay về Hải quốc không?"

"Làm sao có thể?" Ino vẻ mặt kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi liền phủ định nói: "Ai biết được lời hắn nói là thật hay giả, nội bộ Hải quốc đang xảy ra chuyện gì, có phe phái tranh đấu hay không? Lỡ như hắn định lừa ta đi làm bù nhìn của vương quốc thì sao? Lại nói, ông ngoại, anh họ đều ở đế quốc, hơn nữa ta cũng không có quen thuộc với Hải quốc."

Lỡ như bị người lừa mất thì làm sao bây giờ?

Tuy rằng Chương Vực nói hắn còn mẫu thân, nhưng hắn chưa từng gặp mặt, lúc trước cũng không biết đến sự tồn tại của họ, bây giờ lại bất ngờ biết được chân tướng, khiến hắn cảm thấy giống như mình đang nghe chuyện của người khác, thực sự rất khó để sinh ra tình cảm.

Về sau nếu có cơ hội, có lẽ hắn sẽ đi gặp hai người kia, nhưng hiện tại không được. Hiện tại hắn đối với Hải quốc một chút cũng không biết gì, tùy tiện đến đó, rất nguy hiểm.

Việt Sạn vô cùng đồng ý với lời hắn nói, nhất là đối với lời đánh giá với tên Chương Vực kia.

"Vậy trước tiên đem Chương Vực về giam giữ, về phần đoàn đại biểu của Liên Bang và những người khác..." Trong mắt Việt Sạn lóe lên một chút thâm ý, giọng điệu nguy hiểm nói: "Bọn họ cấu kết với gia tộc Mai Ân, ám hại điện hạ, nghĩ chắc cũng không phải thật tâm đàm phán, không nhất thiết phải gửi họ đến đế đô tinh."

Ino chớp chớp mắt nói: "Kia... thả về?"

Việt Sạn lắc đầu, nói: "Thả về quá tiện nghi cho bọn chúng, nếu dám phạm tội ở Đế quốc, thì phải chấp nhận sự trừng phạt của luật pháp đế quốc và có thể bị đưa trực tiếp lên tòa án. Về phần phía Liên Bang bên kia, tôi sẽ nhờ bệ hạ để bộ ngoại giao can thiệp, để cho Liên Bang phải giải thích chuyện này."

Một đoàn đại biểu của quốc gia thua trận, đến Đế quốc đàm phán hòa bình, không cụp đuôi ngồi im, mà còn khắp nơi gây sự, không phải là muốn tìm chết à?

Ino vô cùng đồng ý, vội vàng vỗ tay nói: "Nói đúng trọng tâm."

Việt Sạn thấy hắn vừa lòng, trong lòng cũng vui vẻ, nhưng lập tức lại nghe thấy suy nghĩ của tiểu hoàng tử.

[Tốt nhất là kết án bọn họ cho làm lao động khổ sai, bảy ngày này của mình không thể chịu tội vô ích được.]

Việt Sạn: "..." Sao lại bảy ngày? Hình như mới năm ngày? Huống hồ...

Hắn dùng ánh mắt liếc vòng eo thon thả của tiểu hoàng tử, sau đó nhanh chóng thu hồi lại, nghĩ cảm thấy khó hiểu: [Rõ ràng lúc ấy rất hưởng thụ, sao bây giờ lại nói là chịu tội?]

Hắn âm thầm lắc đầu, không hiểu tại sao tiểu hoàng tử lại khẩu thị tâm phi như vậy.

Ino không phát hiện hắn thất thần, lại tiếp tục nói: "Nhất định phải trông thật kĩ Chương Vực, hắn biết thân phận của ta, lỡ như bị lộ ra thì không hay gây ảnh hưởng cho chúng ta."

Việt Sạn gật đầu: "Lần này việc bị kê thuốc là do gia tộc Mai Ân cùng di dân Hải quốc chủ mưu, Liên Bang chính là kẻ tiếp tay. Tuy rằng Chương Vực nói hắn không tham dự, nhưng cho dù là thật hay giả, không khác gì nội bộ của Hải quốc, ít nhất có một nhánh thế lực cấu kết với gia tộc Mai Ân, thậm chí là nhúng tay vào chiến sự giữa Liên Bang cùng với Đế quốc."

"Ừm." Ino cũng nghĩ là như vậy, nhưng nhắc tới Mai Ân, hắn lại nghĩ tới hoàng đế khiến đại hoàng tử giao cho hắn bức thư mật kia.

"Không ngờ phụ hoàng lại để ta bí mật điều tra Mai Ân, có phải ông ta muốn động đến Tam Tinh Hệ?" hắn nghi hoặc hỏi.

"Cũng có thể là muốn động đến Mai Ân. "Việt Sạn phỏng đoán nói, hắn không nghĩ rằng hoàng đế có dũng khí dùng vũ lực đối với Tam Tinh Hệ.

Ino lấy tay chống cằm nhỏ, lắc đầu nói: "Mặc kệ phụ hoàng nghĩ như thế nào, để cho hoàng huynh đưa phong thư này tới, chỉ sợ..."

Ngay cả ông ngoại cũng biết ý tứ của hoàng đế, phỏng chừng Mai Ân cũng...

Ai, chỉ sợ nội dung của bức thư mật này, ngay cả đại hoàng tử phụ trách truyền tin cũng không biết đi?

Nghĩ vậy Ino cũng Việt Sạn liếc mắt nhìn nhay, sau đó đồng thời lắc đầu, cảm thấy vì tương lai của cái quốc gia này vô cùng sầu lo.

May mắn thay Việt Sạn đã bắt tay đối phó với Mai Ân, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sắp tới Mai Ân hẳn là sẽ bộn bề nhiều việc, thậm chí là rất nhanh vứt bỏ vị trí gia chủ, ước chừng không còn tinh lực nhìn chằm chằm Thương Lam Tinh.

Sau khi thảo luận chính sự xong, lại đến thời gian ăn cơm chiều.

Việt Sạn mang cơm hộp tới, mới vừa ăn cơm chiều xong, bọn họ lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quen thuộc, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Tóm lại, nên làm chính sự thật sự thôi.